CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 95 - Chương 94
Vừa nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn, thân thể cao ngất của Nam Cung Kình Hiên cứng đờ, gương mặt tuấn tú từ từ hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, giống như có một tia ấm áp trong thế giới băng sơn tuyết địa, trong đôi mắt kiêu căng lạnh lùng thoáng qua một tia mềm mại.
La Tình Uyển.
Cô trở về lúc nào?
“Anh trai! Anh ngốc à! Chị Tình Uyển về rồi sao một câu anh cũng không nói? Còn nữa…..Anh nắm tay người nào đó, em thấy lạ mặt vậy, cô gái này là ai hả, mới sáng tinh mơ thế mà không biết xấu hổ cứ đứng lỳ ở nhà của chúng ta ? !” Nam Cung Dạ Hi đang ăn cháo, lạnh lùng nhíu mày nhìn Dụ Thiên Tuyết, cao ngạo nói.
Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng lướt qua mọi người, cũng rơi vào trên người La Tình Uyển.
Bên trong phòng ăn, cô biểu thị lễ giáo và thái độ đúng mực nhất, nhất cử nhất động đều là phong thái của tiểu thư khuê các, để cái muỗng xuống, ánh mắt mát lạnh xẹt qua người Dụ Thiên Tuyết, chăm chú nhìn Nam Cung Kình Hiên hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Nút áo chưa cài hết, từ phía trên đếm xuống nút thứ ba…..” La Tình Uyển nâng gương mặt xinh đẹp hào phóng lên, cười rất thoải mái: “Anh làm sao vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.”
Nam Cung Kình Hiên mím thật chặt đôi môi mỏng khiêu gợi, bàn tay vẫn nắm tay Dụ Thiên Tuyết như cũ, sự lạnh lùng trong ánh mắt dần dần thối lui, giơ ngón tay thon dài lên, chuẩn xác dừng lại tại nút thứ ba trên áo sơ mi, ưu nhã cài lại.
“Trở về lúc nào?” Thái độ của Nam Cung Kình Hiên cao nhã đúng mực, anh không có biểu hiện ra cảm xúc gì quá độ, nhàn nhạt hỏi, kéo cái ghế trước mặt ra, kéo bàn tay nhỏ bé của Dụ Thiên Tuyết qua để cho cô ngồi xuống: “Tại sao không nói cho anh biết một tiếng?”
“Không biết, em cũng cảm thấy bất thình lình, tối hôm qua Dạ Hi gởi tin nhắn cho em, nói anh…..” La Tình Uyển dừng lại một chút, cười yếu ớt lắc đầu như là đang cười nhạo mình: “Em nhất thời kích động liền trở về, anh có để ý hay không? Nếu như em quấy nhiễu gây rối cho anh thì không tốt.”
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày chăm chú nhìn cô gái nhỏ trong ngực, không quen nhìn cô cứ ngồi như vậy ngay cả đôi đũa trước mặt cũng động tới, kéo cái khay qua đặt trước mặt cô cưỡng bách cô cầm dao nĩa lên, lúc này mới hòa hoãn cảm xúc một chút kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không có để ý gì hết, em về rồi thì có thể đến bên này nhiều một chút, ba ở nhà một mình cũng cô đơn, Dạ Hi phải dưỡng thai không thể đi ra ngoài quá nhiều, vừa đúng lúc em có thể trò chuyện cùng họ.”
La Tình Uển gật đầu, ánh mắt lướt qua Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên người Dụ Thiên Tuyết, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi là La Tình Uyển, tôi đã nghe qua tên của cô, Dụ Thiên Tuyết đúng không?”
Ba chữ kia ưu nhã thốt ra từ trong miệng cô gái tựa như tiên tử, Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong suốt như nước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, áp chế sự tự ti mặc cảm trước mặt cô, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Dạ, xin chào La tiểu thư.”
“Hừ!” Nam Cung Dạ Hi chợt bật ra tiếng, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy sự oán hận và ác độc: “Đồ đàn bà hạ tiện!”
Lời nói không chút cố kỵ khiến mấy người trên bàn ăn đồng loạt cau mày.
Trình Dĩ Sênh nhẹ nhàng ôm vai cô ta, sắc mặt thản nhiên như thường, lại đưa sữa tươi tới trước mặt Nam Cung Dạ Hi lần nữa, như là không muốn cho cô ta nói nhiều nữa.
“Em không thích uống sữa tươi, anh đừng có liên tục kêu em uống…..Uố…..ng!” Nam Cung Dạ Hi đột nhiên bộc phát tính khí thúi của mình, vừa lật úp ly sữa vừa nhìn chằm chằm Trình Dĩ Sênh nói, cười gằn: “Anh làm sao đó, không phải là em chửi người kia một câu cho nên mới sáng sớm anh đã nhiều lần kích động với em, em chính là muốn nói cô ta hèn hạ, nói cô ta ti tiện thì thế nào? Cô ta là người nhà của chúng ta sao? Từ đâu ra họ hàng chui ra từ khu ổ chuột! Ở nhà của chúng ta ngủ trên trên giường của nhà chúng ta, em chửi cô ta một câu cô ta dám để ý hay sao!”
Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm người đàn ông ôn tồn như nước, tâm tình của Dạ Hi mất khống chế gào to.
Sắc mặt của Trình Dĩ Sênh hơi xanh mét, tính tình vẫn rất tốt như cũ, cầm ly sữa bị lật úp lên, phân phó người giúp việc thu dọn, dịu dàng nói: “Không muốn uống cũng không cần uống…..Ăn xong anh dẫn em ra ngoài giải sầu, em ở trong nhà nên ngột ngạt phải không?”
“Em cũng không thích giải sầu!” Tính khí của Nam Cung Dạ Hi vẫn rất thúi như cũ, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết, cất cao giọng nói: “Họ Dụ kia, chính cô nói coi tôi nói có đúng hay không! Tôi cũng thấy kỳ quái, cô có quan hệ gì với chúng tôi mà có thể ở đây hả? Anh trai tôi đúng là phong lưu, phụ nữ cũng nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa đưa phụ nữ lung tung dơ bẩn về nhà, bản lãnh của cô thật lớn, vào được cửa nhà còn ngồi ăn chung bàn với chúng tôi, cô không biết chị Tình Uyển phải không? Để tôi giới thiệu cho cô! Đây là vị hôn thê của anh trai tôi, bọn họ có hôn ước đó! Cô cách xa anh trai tôi một chút, đừng hạ tiện đến mức đã nhìn thấy người chính thức còn lớn lối như thế, không phải cô không biết xấu hổ, căn bản là da mặt cô quá dày!”
Không khí trong bữa ăn sáng bị phá hư hầu như không còn.
Sắc mặt của La Tình Uyển trầm xuống, bàn tay lặng lẽ rời khỏi mắt bàn, trong lòng có dự cảm xấu.
Quả nhiên, vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên có một tia biến hóa, mấy ngón tay thon dài dần trắng bệch, căm tức nhìn em gái ruột của mình, lạnh lùng nói: “Nam Cung Dạ Hi, em tự tát vào miệng để cho nó sạch sẽ một chút, bình thường anh dạy em nói chuyện như vậy sao? !”
Giọng nói mạnh mẽ vang vang, trực tiếp bức bách đứa em gái ác độc kiêu căng!
Trong phút chốc Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, không thể tin, cả người run rẩy, rốt cuộc không nhịn được đập bàn, thanh âm bén nhọn: “Anh, anh thật là quá đáng! ! Chị Tình Uyển đang ngồi ở đây anh không nhìn thấy sao? ! Dụ Thiên Tuyết chẳng qua là một con điếm tùy tùy tiện tiện tìm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!