CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 309 - Mọi Việc Đều Đợi Đến Sau Hôn Lễ
Nghe anh nhẹ giọng khuyên nhủ dỗ dành, Dụ Thiên Tuyết từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần lo lắng, trong lòng cô, Thiên Nhu vẫn cần có người chăm sóc, cô lo lắng cho em gái cũng giống như lo lắng cho Tiểu Ảnh. . . . . .
Anh nói em ấy sẽ đi đâu? Nếu như em ấy cố ý không muốn cho chúng ta tìm được, vậy không phải ngay cả một chút đầu mối chúng ta cũng không có? Dụ Thiên Tuyết cau mày lo lắng, cô hiểu Thiên Nhu, nếu quả thật muốn rời đi, nhất định sẽ không lưu lại dấu vết.
Thiên Tuyết, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng ngắt lời cô, cầm tay cô, dẫn dắt cô ôm lấy thắt lưng tinh tráng của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chăm chú nhìn cô, nói thật nhỏ: Em ấy đã trưởng thành, năm nay đã 22 tuổi, đã là người lớn, em ấy có trách nhiệm với bản thân mình.
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra chút yếu ớt, cô thoáng hoảng hốt, dường như rất mệt mỏi.
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, lại nhẹ giọng nói điều gì đó bên tai cô, cuối cùng mới dỗ cô yên tâm lại.
Đưa cô lên trên lầu nghỉ ngơi, xuống lầu thì đụng phải Nam Cung Ngạo, ánh mắt của ông lão lấp lánh tinh thần, nhìn lên trên lầu hạ thấp giọng hỏi: Nha đầu Thiên Tuyết kia lại có à?
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm vẻ mặt vui mừng quá mức của ba mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười: Ba thích?
Con. . . . . . Nam Cung Ngạo xụ mặt xuống, chỉ vào anh: Thằng nhóc thúi này, con nói chuyện như vậy sao? Đứa nhỏ ở trong bụng kia là cốt nhục của nhà Nam Cung! Ba không thích thì ai thích hả? !
Nam Cung Kình Hiên tiếp tục đi xuống lầu: Vậy thì mau mau định ra ngày cưới, cô ấy đã mang thai hơn hai tháng, trễ nữa thì sẽ khó mặc áo cưới, ba đừng chỉ nhớ kỹ con của cô, cũng phải nhớ thương cô ấy mới được, ngộ nhỡ cô ấy không vui, không muốn sinh thì làm sao đây?
Trên vầng trán tuấn tú lộ ra vài phần âm lãnh và giảo hoạt, đưa lưng về phía Nam Cung Ngạo, không để cho ông nhìn thấy.
Mà Nam Cung Ngạo thế nhưng lại thật sự nghĩ ngợi cẩn thận, nghĩ chuyện này đúng thực là vô cùng cấp bách, bàn tay nặng nề vuốt ve cây gậy, xoay người đi vào phòng sách gọi điện thoại sắp xếp.
*****
Nam Cung thiếu gia, đã vận dụng hết nhân lực bên thành phố S giám sát tung tích của Trình Dĩ Sênh, cho dù anh ta sử dụng phương tiện giao thông nào cũng không thoát được, trừ khi anh ta lựa chọn đi bộ qua lại giữa các tỉnh, đồng thời chúng ta cũng đang giám sát tình trạng tài khoản của anh ta, chỉ cần có giao dịch là chúng ta sẽ phát hiện được, anh ta kiên trì không được bao lâu.
Một người đàn ông cao ngất ngồi ở phía đối diện bàn làm việc nhàn nhạt nói.
Nam Cung Kình Hiên ngồi trên ghế xoay, chăm chú nhìn tình hình phân bố nhân lực trên màn hình, mở miệng nói: “Chỗ này không cần bố trí quá nhiều người, cậu ta là người thông minh, sau ngày bị Phàm Vũ phát hiện hành tung, nhất định cậu ta sẽ chạy sang địa phương khác, căn bản sẽ không để cho chúng ta kịp bố trí người. . . . . . Hiểu không?
Người đàn ông mặc y phục đen ngẩn ra,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!