Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật - Chương 42: Kiểm soát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật


Chương 42: Kiểm soát


Tiêu Dật càng nghe những lời của Trình Kiệt nói thì càng cảm thấy đáng sợ không thôi, có khi nào người cậu quen biết không phải là Trình tổng giám đốc lớn của Trình thị mà là kẻ cầm đầu nhóm người cho vay nặng lãi hay không. Tiêu Dật bây giờ thật sự hối hận lắm khi vừa rồi lại xin số điện thoại của Thẩm Tiểu Thúy, nếu như để cho Trình Kiệt phát hiện ra chuyện xấu này thì không biết hắn sẽ làm cái gì với cậu nữa đây:

“Anh bị làm sao thế, tôi đã nói tôi thì có thể làm chuyện xấu gì được ở sau lưng anh chứ, tôi về quê có ba ngày thôi, ba ngày ngoài đi từ đầu ngõ xuống cuối ngõ ra thì cũng chỉ có ở trong nhà, làm gì có thời gian mà làm chuyện xấu gì đó như anh nói”

Trình Kiệt ngồi vắt một chân lên đùi thở nhẹ một hơi:

“Có thời gian rảnh rỗi đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ, đương nhiên sẽ có thời gian để làm chuyện xấu sau lưng tôi, một ngày bốn lần nghe điện thoại của tôi có tốn thời gian của em nhiều như vậy sao”

Tiêu Dật tức giận:

“Không phải là việc tốn thời gian hay là không tốn thời gian, anh làm như vậy thật khiến cho tôi có cảm giác anh đang muốn giám sát tôi 24 trên 24 giờ vậy”

Trình Kiệt thản nhiên đáp một câu:

“Tôi đúng là muốn giám sát em 24 trên 24 giờ đó, còn hận không thể mang em đặt ở trong tầm mắt của tôi mà thôi”

Tiêu Dật hít một ngụm khí lạnh, im lặng một hồi rồi nói nhỏ:

“Anh đừng làm cho tôi phải sợ hãi như vậy có được không hả?”

Trình Kiệt nhếch môi cười tà tứ:

“Chỉ cần em không làm chuyện gì xấu ở sau lưng của tôi thì em có cái gì phải sợ hãi đây?”

Tiêu Dật cắn cắn môi, trong lòng bắt đầu luống cuống chột dạ, nghe giọng điệu kia của Trình Kiệt thật giống như là biết rõ mọi chuyện về cậu vậy đó:

“Tôi chỉ muốn được thoải mái một chút mà thôi, dù sao cũng chỉ có ba ngày anh không thể để cho tôi thả lỏng một chút được hay sao?”

Trình Kiệt gõ gõ đầu ngón tay trên mặt bàn:

“Không gọi điện kiểm tra em thì tôi không thể nào an tâm được”

Tiêu Dật cảm thấy tức giận đến sắp nổ tung:

“Anh bị làm sao thế hả, tôi bây giờ sẽ tắt nguồn máy di động cho đến khi tôi trở về Bắc Kinh”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Em dám?”

Tiêu Dật lớn giọng:

“Tôi dám!”

Trình Kiệt bắt đầu ở bên này lạnh giọng đọc ra dòng địa chỉ nhà của Tiêu Dật:

“Số nhà 28 đường X…”

Không đợi Trình Kiệt phải nói xong Tiêu Dật đã lập tức đen mặt cắt giọng:

“Đủ rồi đấy, anh sao lại cứ như thế hả?”

Trình Kiệt không có quan tâm Tiêu Dật có tức giận hay không:

“Mỗi ngày đều phải nghe điện thoại của tôi gọi đến không được chậm trễ đã biết chưa?”

Tiêu Dật chẳng khác nào quả bóng xịt hơi cả, ủ rũ đáp ứng:

“Tôi biết rồi”

Trình Kiệt hài lòng tiếp tục nhắc nhở thêm:

“Còn có nghiêm túc một chút đừng có mà giở trò, nếu không đừng trách tôi không nói trước”

Tiêu Dật lầm bầm:

“Tôi thì còn có thể giở trò gì được nữa chứ?”

Trình Kiệt thẳng thừng:

“Em nhiều trò lắm”

Tiêu Dật không muốn tiếp tục cùng Trình Kiệt trao đổi tới vấn đề này nữa thế cho nên liền hỏi sang chuyện khác:

“Còn có vấn đề gì nữa hay không?”

Trình Kiệt âm trầm:

“Không có chuyện gì thì sớm một chút quay trở về đi”

Tiêu Dật bực bội nâng giọng:

“Tôi chỉ vừa mới về nhà sáng nay mà thôi, về cái gì mà về chứ”

Trình Kiệt sớm đã cài đặt định vị ở trên máy điện thoại của Tiêu Dật rồi, hắn vừa rồi phát hiện ra Tiêu Dật đang ở cách nhà của mình 5km cho nên mới gọi điện cho cậu:

“Ý của tôi chính là nếu không còn chuyện gì nữa thì mau lập tức đi về nhà của em đi, em đi bộ từ đầu ngõ đến cuối ngõ đã 5km rồi đấy”

Tiêu Dật giật mình vội vã nhìn xung quanh một hồi, Trình Kiệt chắc không phải thật sự cho người đi theo dõi cậu chứ, sau khi xác nhận ra không có gì khả nghi liền đưa di động về phía trước mặt nhíu mày nhìn một hồi mới đưa lại lên tai nói tiếp:

“Anh cài đặt định vị ở trên di động của tôi?”

Trình Kiệt thản nhiên nói:

“Đúng vậy, hơn nữa em không được phép hủy bỏ định vị đó, đợi khi nào em trở về Bắc Kinh rồi mới có thể hủy”

Tiêu Dật lớn giọng:

“Anh điên rồi”

Trình Kiệt rất thích chọc cho Tiêu Dật xù lông như vậy, mỗi lần cậu tức giận thì hắn lại càng vui vẻ không thôi:

“Được rồi, bây giờ lập tức về đi”

Tiêu Dật hừ hừ:

“Tôi biết rồi”

Tiêu Dật cúp điện thoại cũng chẳng dám chậm trễ dây dưa ở chỗ này thêm nữa, chính vì thế khi mới bước vào trong quán nhìn thấy mẹ Tiêu đang cùng Thẩm Tiểu Thúy trò chuyện liền gọi mẹ Tiêu trở về:

“Mẹ à, mau về thôi”

Mẹ Tiêu nhìn thấy con trai một bộ dáng vội vã muốn về liền nhíu mày không vui:

“Từ từ đã xem nào, cũng phải chào Tiểu Thúy một tiếng chứ”

Tiêu Dật nghe thấy mẹ Tiêu nhắc đến Tiểu Thúy liền chợt nhận ra mình đã thất lễ rồi:

“Cô Thẩm, tôi có việc phải về trước đây”

Không rõ là Tiêu Dật quá mức vội vã hay là cố tình không nói thêm lời hẹn gặp lại, cũng không đả động gì đến chuyện hẹn Thẩm Tiểu Thúy vào ngày mai khiến cho cô ấy quả thật có chút nuối tiếc. Mẹ Tiêu chậm rãi đứng dậy mới chỉ bước được hai bước thì Tiêu Dật sớm đã ngồi ở trên xe máy đội mũ bảo hiểm xong xuôi rồi, mẹ Tiêu vô cùng không hài lòng với thái độ này của con trai chính vì vậy liền hướng Thẩm Tiểu Thúy nói vài câu tạm biệt rồi bước nhanh ra xe:

“Con làm cái gì mà gấp gáp thế hả, thật là bất lịch sự mà”

Tiêu Dật không trả lời mẹ Tiêu mà chỉ tập trung lái xe trở về, nếu như cậu còn chậm trễ nữa khẳng định sẽ bị Trình Kiệt giáo huấn một phen, Trình Kiệt có địa chỉ cụ thể của nhà cậu, cũng không thể tùy tiện mà chọc giận hắn, nếu không hậu quả đúng thật là khó lường.

Mẹ Tiêu ngồi ở phía sau xe Tiêu Dật cố hỏi:

“Thế đã lấy được số điện thoại của Tiểu Thúy hay chưa?”

Tiêu Dật gật đầu không nói gì, cậu dù sao cũng không có ý định muốn liên lạc với Thẩm Tiểu Thúy nữa rồi bởi vì cậu vẫn còn muốn sống thanh thản thêm vài năm.

Buổi tối ngày hôm ấy Tiêu Dật chỉ vừa mới ăn cơm xong thì điện thoại liền truyền đến một tin nhắn, cậu vừa cầm điện thoại lên thì cả người cứng ngắc một chút, là tin nhắn của Thẩm Tiểu Thúy gửi tới cho cậu.

[Anh buổi chiều ngày hôm nay có việc gấp sao?]

Tiêu Dật vốn định không nhắn lại cho Thẩm Tiểu Thúy nhưng nghĩ dù sao Thẩm Tiểu Thúy và Trình Kiệt cũng ở cách rất xa nhau hàng trăm cây số, nếu như cậu không nói thì hai người họ nhất định chẳng thể nào mà quen biết nhau được, thế cho nên Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền nhắn lại cho người ta một tin.

[Xin lỗi nhé, ngày hôm nay tôi có chút việc nên mới rời đi nhanh như vậy]

Tiêu Dật vừa mới thở nhẹ một hơi xong khi gửi tin nhắn kia đến cho Thẩm Tiểu Thúy thì Trình Kiệt đã ngay tức khắc gọi cho cậu, hại Tiêu Dật trong phút chốc gương mặt trắng bệch suýt chút nữa ném hỏng điện thoại. Tiêu Dật cảm giác giống như là Trình Kiệt đang ở bên cạnh cậu vậy, cậu vừa mới động tâm đen tối một chút liền bị hắn nhận ra ngay được. Tiêu Dật hít một ngụm khí lạnh, nuốt một ngụm nước miếng sau đó mới chậm rãi áp điện thoại lên tai nghe:

“Tôi nghe”

Trình Kiệt nhẹ giọng hỏi:

“Đang làm cái gì?”

Tiêu Dật nâng giọng:

“Tôi thì có thể làm cái gì được nữa, muốn đi đâu ra ngoài một chút cũng không được, chỉ còn biết ở nhà ngủ mà thôi”

Trình Kiệt nhếch môi cười, nghe giọng điệu đanh đá của người nào đó thật khiến cho hắn muốn nhìn thấy cậu ngay lúc này:

“Đợi em quay trở về, em muốn đi chỗ nào thì tôi sẽ đưa em đi”

Tiêu Dật bĩu bĩu môi:

“Khỏi cần đi”

Trình Kiệt đang đứng ở trước gương lau khô mái tóc vẫn còn ướt:

“Đã ăn cơm chưa?”

Tiêu Dật khó chịu đáp một chữ ngắn gọn:

“Rồi”

Trình Kiệt dịu dàng hỏi tiếp:

“Về nhà tâm trạng không tốt sao?”

Tiêu Dật đúng là chỉ đợi Trình Kiệt hỏi câu hỏi này để cậu có cơ hội được trả lời mà thôi:

“Vốn dĩ là tốt vô cùng nhưng mà anh gọi điện tới liền không thể tốt được nữa”

Trình Kiệt im lặng một chút, giọng nói bỗng chốc chuyển trầm thấp vô cùng:

“Em đang cùng người khác nói chuyện đúng không?”

Tiêu Dật giật mình, cậu suýt chút nữa là quên mất Trình sói lớn này là thương nhân, hắn có thể nghe qua giọng điệu cùng lời nói mà đoán ra được vô số việc, Tiêu Dật a một tiếng rồi lại ra vẻ mình đang rất bực bội:

“Anh là người khác hả?”

Trình Kiệt càng ngày càng có sức chiếm hữu Tiêu Dật rất lớn, kể từ khi biết… thì hắn lại càng muốn mang Tiêu Dật đặt ở trong tầm mắt của mình, vĩnh viễn có thể kiểm soát được cậu. Trình Kiệt ngồi xuống giường nghiêm giọng nhắc nhở Tiêu Dật:

“Đừng tưởng tôi đối xử tốt với em như vậy, em liền không biết vuốt mặt nể mũi mà luôn tỏ thái độ với tôi”

May mắn là hiện tại Tiêu Dật cùng Trình Kiệt đang nói chuyện điện thoại nếu không ở đối diện hắn mà nghe hắn nói lúc này chỉ sợ cậu sẽ thở không ra hơi mất. Tiêu Dật sau khi nghe xong câu nói kia của Trình Kiệt liền hạ giọng xuống một chút:

“Tôi thì tỏ thái độ gì được chứ?”

Trình Kiệt lạnh giọng:

“Bản thân em biết”

Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Tiêu Dật cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp ở đầu dây bên kia, đối phương không có ý định lên tiếng nói giống như là hắn đang không được vui, Tiêu Dật cảm thấy chột dạ mình đúng là đã tỏ thái độ không được thân thiện lắm với Trình Kiệt, chính vì thế liền dịu giọng một chút lảng sang vấn đề khác:

“Thế anh đã ăn cơm chưa?”

Trình Kiệt sau vài giây thì trả lời:

“Ăn rồi”

Tiêu Dật vẫn không nghe ra được Trình Kiệt khá hơn một chút nào nên lại hỏi tiếp:

“Anh đã về nhà rồi sao?”

Trình Kiệt cảm thấy vô cùng hài lòng, hồ ly nhỏ của hắn đặc biệt nghe lời, còn biết hắn không vui nên mới dịu dàng hỏi như thế, Trình Kiệt cố tình lạnh lùng bỏ lại một chữ:

“Ừ”

Ngoài hai vấn đề đó ra thì Tiêu Dật lại chẳng biết hỏi Trình Kiệt cái gì nữa cả, cậu lại im lặng một lúc lâu để nghĩ rồi mới hỏi tiếp thế này:

“Anh hôm nay làm việc có mệt không?”

Tiêu Dật hỏi xong câu này thật sự muốn tát vào miệng mình vạn cái, thế này không phải sẽ càng khiến cho Trình Kiệt hiểu lầm rằng cậu đang quan tâm hắn hay sao. Trình Kiệt cuối cùng cũng lộ ra ý cười trong câu nói:

“Rất mệt, em xem làm cách nào để giúp tôi đây”

Tiêu Dật lại lúng túng:

“Vậy… anh vất vả rồi”

Trình Kiệt mới vừa rồi còn làm ra vẻ lạnh lùng hiện tại trong chớp mắt liền biến đổi thành sói lớn xấu xa nói một câu thế này:

“Ba ngày nay tôi vất vả như vậy em lại ở quê vui chơi thoải mái, đợi đến khi em trở về rồi tôi đang suy nghĩ có nên làm cho em vất vả một chút hay không…”

Tiêu Dật vừa nghe liền có thể hiểu được ý vị trong câu nói kia của Trình Kiệt, hình ảnh buổi tối ngày hôm ấy lại hiện về trong đại não của cậu rõ mồn một, ngay cả cảm giác khô nóng thoải mái đó cũng giống như là còn tồn tại đâu đây. Tiêu Dật bắt đầu đỏ mặt, bàn tay để ở trên đùi cũng theo thói quen gãi gãi lung tung để giảm bớt sự căng thẳng, giọng nói của cậu chuyển khác có chút mất tự nhiên:

“Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây”

Trình Kiệt biết hồ ly nhỏ của hắn da mặt mỏng, nhưng chính bởi vì hắn biết điều này cho nên mới cố tình muốn trêu cậu nhiều hơn một chút:

“Em từ sau không nên ngại ngùng như vậy”

Tiêu Dật ở bên này lại bối rồi gấp gáp:

“Tôi ngại ngùng cái gì chứ, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây”

Giây tiếp theo sau đó bởi vì đương sự quá ngại ngùng mà không cần đối phương phải nói đã lập tức cúp máy luôn rồi. Trình Kiệt ở bên này khe khẽ nhếch môi mỉm cười, thật ra hồ ly nhỏ của hắn đều luôn luôn đáng yêu như vậy cả.

Tiêu Dật thật sự rất ngại nói chuyện với Trình Kiệt, bởi vì cậu và hắn căn bản không có chuyện quan trọng gì để nói cả, Trình sói lớn kia mỗi lần mở miệng chỉ được một câu trước tử tế, đến câu sau là có thể biến đen ngay được, khiến cho cậu trong phút chốc liền trở nên lúng túng không thôi.

Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật quyết định muốn đi chợ dạo một vòng, cậu cũng chẳng thể suốt ngày ở mãi trong nhà được. Nhà của Tiêu Dật cách chợ 3km, cậu cũng không nghĩ tới Trình Kiệt lại biến thái đến như vậy, khi mà cậu chỉ vừa mới bước chân vào trong chợ thôi thì hắn đã ngay lập tức gọi điện thoại cho cậu rồi, Tiêu Dật bực bội đưa điện thoại lên tai nghe, không cần đối phương ở đầu dây bên kia phải lên tiếng hỏi thì cậu đã nhanh chóng trả lời cho hắn rồi:

“Tôi đang đi chợ, một mình tôi thôi”

Trình Kiệt luôn thông qua định vị mà mình cài ở trên điện thoại của Tiêu Dật mà giám thị cậu, chỉ sợ mỗi lần hồ ly nhỏ kia ra ngoài sẽ bị người khác nhìn trúng:

“Là vậy sao?”

Tiêu Dật đứng ở một bên đường nhíu mày nói thế này với Trình Kiệt:

“Anh không cảm thấy mình thật biến thái hay sao, mỗi lần tôi ra ngoài một chút thôi thì anh lại gọi điện hỏi”

Trình Kiệt bình thản đáp lời:

“Không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ còn cách này để chắc chắn em không có cùng người khác xảy ra mờ ám”

Tiêu Dật mím mím môi muốn thử ném đá dò đường trước một chút:

“Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có không ra ngoài, tôi chỉ ở trong nhà thôi thì tôi cũng vẫn có thể cùng người khác gặp mặt được, tôi chẳng lẽ không biết cách gọi người ta đến nhà của tôi chơi hay sao?”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Bạn bè bình thường thì tôi không có ý kiến”

Tiêu Dật bạo gan:

“Bình thường hay không bình thường anh ở xa như vậy cũng chẳng thể biết được”

Giây tiếp theo sau đó không gian xung quanh lại yên ắng lạ thường, Tiêu Dật ở bên này bắt đầu căng thẳng đợi Trình Kiệt lên tiếng nói cái gì đó, cuối cùng Trình sói lớn vừa mở miệng liền làm cho Tiêu hồ ly của chúng ta sợ hãi dè chừng:

“Em dám cùng người không bình thường gặp mặt, thì tôi cũng có cách không bình thường để đối phó em”

Tiêu Dật thật sự rất sợ hãi bởi vì lời nói kia của Trình Kiệt chứa tia nguy hiểm rõ ràng khiến cho cậu nhận định được một điều là hắn đang nói thật chứ không chỉ đơn giản là dọa nạt cậu mà thôi:

“Thôi đi, người không bình thường nhất mà tôi quen là anh đấy”

Trình Kiệt là một người đa nghi, bản tính này đối với một doanh nhân thành đạt như hắn đương nhiên là điều dễ hiểu, nhưng có một điều nữa là hắn cũng có máu ghen vô cùng lớn, một khi đã nhận định được đối tượng yêu thích rồi thì hắn sẽ ngày ngày muốn người đó phải ở trong tầm kiểm soát của mình, chỉ hận không thể mang người đó đặt ở trong tầm mắt để cho hắn lúc nào cũng nhìn thấy được:

“Có phải em ở dưới đó thật sự gặp người nào không bình thường rồi hay không?”

Tiêu Dật giật mình vội đáp:

“Không có!”

Trình Kiệt ngờ vực hỏi lại:

“Thật sự là không có?”

Tiêu Dật lo lắng nâng giọng:

“Tôi đã nói là không có rồi, anh vì sao cứ hỏi mãi như thế”

Trình Kiệt chậm rãi cảnh cáo:

“Nếu như thật sự có thì…”

Tiêu Dật vội vã cắt ngang lời của hắn:

“Đã nói không có, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, anh cũng mau tập trung làm việc đi đừng lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác như vậy nữa”

Trước đây Trình Kiệt luôn là người không cần báo trước sẽ cúp điện thoại của đối phương, hiện tại đổi lại lại có người khi cùng hắn nói chuyện dám cúp điện thoại trước, dĩ nhiên thì người này ở trong lòng hắn đã thành lập một chỗ đứng đặc biệt, cho nên khi người đó làm ra hành động như vậy rồi thì Trình tổng giám đốc lớn của chúng ta cũng không cảm thấy tức giận gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN