Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu
Chương 31: Nếu không phải tà ác như thế
Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả gấp, Bắc Minh Dạ lại một chút cũng không gấp, nhàn nhã nhìn mặt biển, đầu ngón tay lành lạnh thường thường xẹt qua trên mặt cô.
Danh Khả phát hiện anh tựa hồ cực kỳ thích chuyện nhìn biển lớn suy nghĩ, hoặc là ngẩn người, chỉ là người này quá sâu trầm cô ngay cả một chút đều đã thấy không rõ, liền đơn giản không nghĩ rồi.
Không biết qua bao lâu, Bắc Minh Dạ rốt cục buông cô ra.
Sau khi Danh Khả ngồi xuống mới phát hiện hai cái đùi lại hơi hơi có chút dấu hiệu run lên, lần này cô đứng lên nhẹ nhàng đá chân, chờ hai cái đùi cảm giác tốt mới khom người đem cần câu nhấc lên, đem cước thu hồi.
Tiếc nuối là trên mồi câu không có cá.
Còn muốn hạ mồi Bắc Minh Dạ bên cạnh đã đứng lên, xoay người hướng trong khoang thuyền đi đến, chỉ bỏ lại phía sau lời nói đầy thâm ý: “Thật hy vọng sau này cũng không theo giúp tôi ngủ?”
Danh Khả có phần sững sờ, sau một lát mới ở trong lòng hung hăng gật gật đầu, là thật hi vọng, tốt nhất về sau không thấy.
Nhưng cô rất rõ ràng, tạm thời mà nói đây bất quá là hy vọng xa vời.
Mặc dù không nỡ vẫn lại là đem cần câu thu trở về giao cho Dật Dương từ trong khoang thuyền đi tới, sau đó nhấc thùng nước bên cạnh, chần chờ vài giây mới đuổi đi vào.
“Tiên sinh, đây là buổi chiều tôi câu đi lên.” Trong thùng nước có bảy con cá, mặc dù cái đầu cũng không rất lớn nhưng anh chưa nói muốn vóc dáng lớn nhỏ, chỉ cần là là liền đều đã giá trị một triệu.
Nhìn mấy con cá trong thùng nước kia, ánh mắt của anh từ từ trở lại trên mặt có vài phần trắng xanh của cô, môi cong lên cười đến ý nghĩa lời nói không rõ: “Chính mình nhớ kỹ, tôi sẽ không quỵt nợ.”
Danh Khả thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân mày nhịn không được nhiều chút ý cười vui sướng.
Mỗi khi không cẩn thận thấy ý cười khóe mắt đuôi mày cô anh luôn luôn có loại kích thích muốn lôi cô đến, đem ý cười đó dùng lực nuốt tiến vào trong bụng…
Cô không biết, lúc cô cau mày giãn ra lộ ra một chút ý cười mặt xinh xắn thật sự rất đẹp mắt cả người đều đã giống như một vòng sáng.
Đáng tiếc, cô gái này không thích cười hoặc là chỉ là không thích cười ở trước mặt anh.
Anh cũng không thèm để ý, anh để ý là thân thể của cô, cô cười hay không cười không có quá nhiều quan hệ cùng anh.
“ Quay đầu đem thời khóa biểu em sao chép một phần cho tôi.” Anh bỗng nhiên nói.
Danh Khả mấp máy môi, mới gật đầu: “Biết rõ.”
Anh muốn nắm giữ tất cả hành tung của cô, bởi vì sau khi tự ký hiệp nghị cô cũng đã hoàn toàn là người của anh ít nhất trước khi kết thúc hiệp nghị cô thuộc về anh.
Danh Khả cũng không phải là không cảm thấy khổ sở, hơn nữa chỉ cần suy nghĩ đến sau này mình đã bị một người khác khống chế trong lòng liền thật không dễ chịu, nhưng cô vẫn rất thích xem, cũng vẫn hiểu được như thế nào đi an ủi chính mình sống sót thật tốt, cho nên một chút suy sụp cô chịu đựng được.
Cô nhất định chịu đựng được.
“ Buổi tối tôi có thể đi trở về hay không?” Anh ngồi ở chỗ kia không có để cho cô ngồi, cô đành phải đứng bên cạnh anh như cái nữ giúp việc hèn mọn: “Buổi sáng ngày mai tôi đầy tiết học, phải dậy rất sớm.”
“Tôi sẽ để cho người hầu buổi sáng đánh thức cô.” Anh chỉ ở trên ghế sofa nhẹ gật gật, động tác theo thói quen.
Danh Khả không tự giác cắn môi, đáy mắt rõ ràng chảy qua vài phần thất vọng, biết anh nghiện đụng chạm cũng biết xì gà của anh để ở nơi đâu xoay người đi đến trước tủ rượu lấy hộp gỗ tinh xảo bên trong cái ngăn kéo ra, cầm một điếu xì gà đến cạnh anh, hai tay đưa tới trước mặt anh.
Bắc Minh Dạ tiếp nhận, lại phát hiện càng nhiều ưu điểm cô gái này, cô trừ bỏ nhu thuận trí nhớ cũng rất không tệ, lúc giữa trưa Dật Dương đã từng lấy xì gà ở trong này cô liền nhớ kỹ rồi.
“ Sẽ không châm lửa sao?” Ngậm xì gà giữa hai môi mỏng màu hồng, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Danh Khả có phần ngạc nhiên, vội vàng trở lại trước tủ rượu đem cái bật lửa tìm ra, lại trở lại cạnh anh có chút ngại ngùng: “Thực xin lỗi, tôi không biết dùng cái này.”
“ Thấy được.” Bắc Minh Dạ lấy qua, ngón tay dài nhẹ nhàng giữ ở trên “Bốp” một tiếng, ánh lửa sáng lên, anh tùy ý hít một hơi, đem cái bật lửa ném trả lại cho cô.
Không thể không nói, động tác anh lấy ra thật sự rất đẹp, quả thực mê chết người không đền mạng, nếu bị Tiếu Tương thấy cô nhất định đã bị mê ngất đi.
Nếu tâm của anh không phải tà ác như thế người này là có thể nói được là hoàn mỹ không tỳ vết rồi.
Danh Khả trở lại trước tủ rượu đem cái bật lửa thả lại ngăn kéo, xuyên qua mặt kính thủy tinh tủ rượu nhìn người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa trong lòng nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Không quá bao lâu Dật Dương từ bên ngoài trở về, cầm thùng nước bên cạnh sô pha ra ngoài, nhìn Bắc Minh Dạ cung kính hỏi: “Tiên sinh, đêm nay ăn cơm chiều trên du thuyền hay là trở về Đế Uyển?”
Bắc Minh Dạ nhíu mày nhìn anh ta một cái, lại thở ra một ngụm khói, mới an tĩnh nói: “Trên du thuyền có ba người chúng ta, cậu làm cơm chiều?”
Khóe miệng Dật Dương rụt rụt, nhớ tới hôm nay không có mang đầu bếp ra ngoài, lập tức cúi đầu cười đến xấu hổ: “Tôi đem du thuyền lái trở về bờ đi, hơn năm giờ rồi.”
Bắc Minh Dạ không nói lời nào Dật Dương nhấc thùng nước đang muốn hướng phòng điều khiển bên kia đi đến phía sau lại truyền đến thanh âm Bắc Minh Dạ trêu tức: “Cẩn thận hầu hạ mấy con cá này, một con một triệu, đánh mất cậu đền.”
Bước chân Dật Dương ngừng một trận, quay đầu nhìn anh, sắc mặt nhất thời trở nên quái dị.
Một con một triệu, thiệt hay giả? Loại cá này có thể thấy được khắp nơi trong hiệu cá, bán cho tên đần độn kia có thể bán được giá tốt như vậy?
“ Tôi mua cùng cô.” Đầu ngón tay Bắc Minh Dạ hướng trên người Danh Khả chỉ chỉ, ngẩng đầu chống lại ánh mắt khác thường của Dật Dương “Như thế nào? Nghi ngờ quyết định của tôi?”
“Không dám.” Có người nguyện ý làm kẻ ngốc anh dám nói loạn cái gì? Hai mươi tỷ đều đã ném, còn để ý mấy triệu kia?
Lặng lẽ liếc Danh Khả một cái, thấy cô chỉ bện ngón tay chính mình không nói lời nào, mặt che một chút đỏ ửng nhợt nhạt, anh thu lại ánh mắt, xách thùng nước trực tiếp vào phòng điều khiển.
Một con một triệu, anh phải bảo vệ bên người mới được ngộ nhỡ bỏ đi tiên sinh mất hứng trực tiếp khấu đến trên đầu anh ta làm sao bây giờ?
Sau khi Dật Dương rời khỏi cái phòng khách nho nhỏ này nhất thời lại rơi vào một mảnh an tĩnh, Danh Khả đứng ở cạnh ghế sofa, Bắc Minh Dạ vẫn nhàn nhã tựa vào ở trên ghế sofa hút xì gà như cũ.
Không khí có chút quỷ dị như thế, rốt cục lúc du thuyền quay vào bờ, Bắc Minh Dạ ngẩng đầu nhìn Danh Khả một cái: “Cô thích đứng?”
Cô lắc đầu, không phải thích đứng chỉ là anh không kêu cô ngồi, cô không biết có nên ngồi xuống hay không.
Từ khi ký hiệp nghị kia, cô liền cảm giác chính mình ở trước mặt anh kém một bậc, một người bán cho anh bên cạnh anh làm gì còn tôn nghiêm?
“ Tới đây.” Anh chỉnh chỉnh thân hình cao lớn, đầu ngón tay gảy nhẹ đem bụi thuốc vào hộp gạt tàn.
Danh Khả đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhu thuận như vậy lại khiến tâm tình anh khoan khoái.
Bàn tay to hướng trên người cô chụp tới, trực tiếp kéo cô đến ngực mình, anh cũng không có gì cái hành động khác chỉ là nhẹ nhàng: “Mệt liền ngủ một hồi, lúc cập bờ gọi em dậy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!