Tuyết Sơn Thần Đế
Chương 2: Biến cố cùng chia ly
Sáng sớm hôm sau khi ánh nắng bắt đầu len lỏi qua từng khe hở của thái miếu . Bên ngoài tiếng chim hót vang vọng khắp khu rừng. tiếng lá cây nghe xào xạc theo từng cơn gió thoáng qua.
– Hắt xìiiiii … Lăng Tà Tuyết chợt hắt hơi 1 cái , cảm giác có thứ gì đó ngọ nguậy trong mũi. Hắn bừng mở mắt thì trông thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc đang cười mím mím , trên tay là 1 cây rơm. Hắn chợt vùng dậy lùa theo tiểu ngọc đang vùng chạy cười tít cả mắt
– Tiểu Ngọc hư lại dám chọc ca ca à , xem ca ca bắt muội lại cù cho muội biết tay
– hi hi ca ca của muội tốt lắm không làm hại muội đâu – hắn chợt bắt được tiểu ngọc rồi véo 2 bên má bánh bao của tiểu ngọc rồi nói
– Xem như muội lợi hại haha
– Ca ca có nhớ hôm nay hứa cho muội lên núi hái hoa không ? – TN chợt ngước lên hỏi
– có chứ , đợi ca ca chút sẽ dẫn muội lên rừng hái hoa nhé – hắn chợt gãi đầu cười xoà
– Muội nghe nói hoa mạn đà la đẹp lắm, ca ca hái cho muội được không
Hắn chợt giật mình há mồm trợn má . Mạn đà la là loại hoa thượng cổ , đến tiên nhân chưa chắc đã thấy được chứ đừng nói là hắn. Nhưng nhìn lại đôi mắt đầy khẩn cầu của tiểu cô nương trước mặt hắn đành hứa cho có
– Được rồi , một ngày nào đó ca sẽ hái cho muội nhé
– ca còn phải cưới TN làm vợ nữa cơ – cô nàng giương đôi mắt long lanh nhìn hắn làm tim hắn đánh cái thụp 1 cái
– Được rồi được rồi , Tiểu ngọc ngoan sau này ca ca hứa sẽ cưới muội – hắn cõng tiểu ngọc lên lưng rồi chống gậy lên đường . Hôm nay hắn thực hiện lời hứa của mình dẫn tiểu cô nương này lên núi hái hoa
Con đường mòn dẫn lên núi phải đi qua cánh rừng , bình thường đinqua đường này sẽ không có gì nguy hiểm . Vừa đi hắn vừa kể cho tiểu ngọc nghe về những giai thoại mà hắn nghe lỏm được . Cô nương tinh nghịch lại im lặng chăm chú nghe . Hắn nói về hoài bão của hắn , sau này trở thành 1 anh hùng cái thế giúp đỡ mọi người.
– Ca Ca sẽ bảo vệ muội dù có làm sao đi nữa – ánh mắt hắn chợt đanh lại với 1 vẻ quyết tâm chưa bao giờ có. Tiểu ngọc trên lưng hắn chỉ cười hì hì tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi đi được nửa ngày đường hắn cuối cùng cũng thấy chân của Hổ lao sơn trước mặt. Gương mặt cả 2 đứa trẻ đang vui vẻ thì trước mặt đột nhiên có tiếng vó ngựa rồi tiếng la hét . Tiếng người la hét chạy về phía chúng rất thê lương. chợt 1 lúc sau có bóng nhiều người tơi tả người đầu máu me chạy về phía chúng. Đằng sau là 1 đoàn sơn tặc hung hãn , Tên trung niên dẫn đầu bị chột 1 mắt , thân khoác áo da hổ nổi cơ bắp cuồn cuộn. Khi tất cả những người kia chạy gần đến chỗ mình hắn chợt bỏ tiểu ngọc xuống rồi nắm tay kéo chạy. nhưng 2 đứa trẻ thì làm sao tốc độ nhanh bằng ngựa được. Cùng lúc đó tên Đại hán độc nhãn vung đao chém xuống 1 người. Tia máu chợt phun ra thấm đỏ cả đất . Cùng lúc đó bọn sơn tắc phía sau cũng lao lên chém từng người xuống khiến cho 1 vùng sơn dã máu đỏ phun ra . Hắn chợt vấp ngã kéo theo tiểu ngọc nhưng lại lăn ra cách 1 đoạn. Tiểu ngọc vừa lồm cồm đứng dậy thì 1 tên sơn tặc lao tới vung đao lên , lúc ấy chẳng còn cách nào khác Hắn lao ra ôm lấy cô bé rồi hứng chịu 1 nhát đao chéo lưng . Mắt hắn tối xầm đi nhưng không quên ôm chặt Tiểu Ngọc vào lòng. Máu sau lưng hắn chảy xối xả , nỗi đau không tài nào kể xiết . Trong cơn đau nhói như muốn xé nát thân thể , hình ảnh duy nhất xuất hiện trong đầu hắn chính là Tiểu Ngọc. Ở ngoài kia khi tên sơn tặc chuẩn bị vung 1 chém nữa để giết cô bé thì chợt Phừng … 1 tiếng động nhỏ nhưng khiến cho tất cả đám sơn tặc chỉ còn lại thi thể cháy khét. 2 thân ảnh 1 nam 1 nữ đều khoác trên mình hoàng y hạ xuống bên cạnh tiểu ngọc đã ngất đi từ lâu.
– Không ngờ đứa trẻ này lại có khí tức huyết thống của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta. Thật nồng đậm, đem về nuôi nấng có thể sau này giúp nhất mạch chúng ta 1 lần nữa phục hưng tỷ à – Tên hoàng y nam tử mở miệng rồi nhìn về phía nữ tử lạnh nhạt đằng kia. sau 1 lúc suy nghĩ thì Nữ tử lạnh nhạt kia cũng gật đầu. Sau đó tên nam tử bế Tiểu ngọc lên rồi nhìn vào Lăng Tà Tuyết đang nằm giữa 1 vũng máu rồi nói tiếp
– Thế còn đứa trẻ kia thì sao
– Linh căn phế phẩm , kinh mạch đứt đoạn , gân cốt đã không còn nguyên vẹn. chỉ có thể là phế nhân thôi. Chi bằng để nó chết đi sẽ thoải mái hơn – Nữ tử lạnh lùng chợt mở miệng rồi sau đó 2 người bay lên trời rồ biến mất
Ở dưới đất , Lăng Tà Tuyết nằm đó thoi thóp đau đớn . Hắn biết hắn sắp phải chết rồi , hắn chỉ tiếc nuối không thể ở bên bảo vệ Tiểu Ngọc. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hắn còn có thể nghe rõ 4 chữ ” Phượng Hoàng Nhất Tộc ” rồi chìm vào bóng tối. Trong 1 không gian tối tăm hắn bỗng tỉnh dậy và nhìn xung quanh. Nơi này y hệt những giấc mơ mà hắn từng thấy
– Đây chẳng nhẽ là địa phủ sao – hắn tự mình thì thào rồi bước vô vọng về phía trước. chợt Nam tử từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn lại xuất hiện. Nhưng lần này hắc y nam tử quay mặt về phía hắn rồi cười nói
– Đã đến rồi sao ?
– Tiền bối là ai ? vãn bối có tưng quen sao ? – hắn tròn mắt hỏi lại
– Chúng ta đã từng quen , nhưng việc đó trước tiên ngươi chưa cần biết nhiều
– Tiền Bối có phải ta đã chết không ? – Hắc y nam tử cười rồi nhìn hắn và nói
– Ngươi cũng gần như đã chết rồi, nhưng có lẽ ta nên giúp ngươi 1 lần nữa
– Giúp vãn bối sao ?- hắn nghi hoặc nhìn về nam tử có gương mặt tuấn mỹ kia và hỏi lại
– Đúng vậy ! Ta sẽ trọng tổ lại kinh mạch , nối lại gân cốt cho ngươi. Và đưa cho ngươi bộ pháp quyết vốn thuộc về người. tu thành hay không thì ta không can hệ . Nhưng hãy nhớ không được để lộ rằng ngươi tu bộ pháp quyết này cho người khác .
Sau đó hắc y nhân bảo hắn ngồi xuống , tiến hành truyền linh khí vào người hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn thấu xương. hai mắt hắn nhắm lại, khuôn mặt co lại hết mức vì đau đơns. Nhưng trên tất cả hắn cần phải sống , dù đây chỉ là giấc mơ thì hắn cũng mặc kệ chỉ cân 1 tia hy vọng thì hắn vẫn còn niềm tin. Sau một lúc lâu cơn đau qua đi hắn lại cảm thấy khoan khoái , bên ngoài nơi hắn ngồi băng phong phủ kín làm hắn có chút run rẩy. Hắc y nhân chợt thu hồi linh khí từ từ đứng dậy, thân thể đã trở nên trong suốt và mờ ảo . Hắc y nhân chợt thở dài sau nó chỉ 1 cái , 1 đạo kim quang chạy thẳng vào mi tâm của Lăng Tà Tuyết khiến hắn lại nhắn mặt. Trong đầu của hắn hiện lên dòng chữ ” Băng Linh Quyết ” . Hắc y nhân cười cười sau đó nói tiếp
– Ta đã tận lực rồi cần phải ngủ say, sau này khi ngươi vững bước trên tiên đạo thì nhớ đánh thức ta . Cơ duyên của ngươi sẽ do sự nỗ lực của ngươi mà thôi….
Tiếng nói vang vọng khắp trong đầu hắn rồi biến mất. Hắn chợt mở mắt nhìn xung quanh, xác chết vẫn nằm đó , nhưng những vết thương trên người hắn đã lành lại hoàn toàn . Nhớ lại những chuyện vừa trải qua Lăng Tà Tuyết vẫn còn hoang mang vô cùng. Hắn nhớ rõ từng chữ 1 trong Băng Linh Quyết kia rồi mới rõ kia không phải là mơ. Hắn bỗng nhớ ra gì đó rồi chợt vùng dậy tìm Tiểu ngọc. Hai mắt hắn đỏ lừ gương mặt thất thần. Hắn bỗng nhớ ra 2 giọng 1 nam 1 nữ có lẽ đã mang Tiểu Ngọc của hắn đi. Hai nắm tay nắm lại đến bật máu , Lăng tà tuyết hai mắt đỏ như máu chảy ra 2 giọt huyết lệ nhìn về phía xa xăm lẩm bẩm : ” Phượng Hoàng nhất tộc , Lăng Tà Tuyết ta xin thề sẽ có 1 ngày ta tới đó đòi lại Tiểu Ngọc của ta. Và ta sẽ khiến các người phải trả giá đắt ” . Nói xong lục lọi hết tất cả các xác chết lấy đồ đạc quý giá rồi cho vào tay nải riêng. Sau khi thu dọn sạch sẽ hắn hướng vào Hổ Lao Sơn rồi bóng dần khuất vào núi. Trời bắt đầu về tối mọi thứ lại chìm vào bóng tối như chưa từng sảy ra
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!