Đừng Để Lỡ Nhau
Đánh mất
Hoa Nguyệt là đại tiểu thư nhà họ Hàn , cô là con người tài hoa , thông minh nhưng lại vô cùng ngang bướng ương ngạnh, cố chấp.
Khi bước vào cánh cửa đại học cô đã gặp được 1 mối tình thời thanh xuân của mình.
Hắn – Nam Huyền là 1 con người vô cùng kiêu ngạo , gương mặt vừa toát lên sự ngạo mạn lại vô cùng thanh tú. Ánh mắt luôn phảng phất sự thâm trầm , lạnh lùng.
Cô gặp hắn trong 1 lần tình cờ đi qua sân vận động của trường. Chỉ vì 1 khoảnh khắc ánh mắt 2 người vô tình chạm nhau trái tim cô đã khắc tên người con trai đó.
Cô điên cuồng theo đuổi hắn 5 năm trời , dành cả thanh xuân của mình cho bóng hình kiêu ngạo ấy , cố gắng bất chấp mọi thứ nhưng tất cả điều đó chỉ đổi lại được câu nói lạnh nhạt :
“Hàn tiểu thư , ngày mai tôi và cô ấy đính hôn rồi, cảm phiền cô đừng bám theo tôi nữa.”
Phải , ngay từ khi bắt đầu cô đã biết Nam Huyền đã có người trong lòng nhưng cô rất thích hắn , sự hiếu thắng trong lòng như một cơn sóng thúc đẩy lòng tự tin của cô.
” Nếu mình cố gắng anh ấy nhất định sẽ yêu mình ” Cô luôn thầm nhủ như thế.
Thanh xuân của người con gái này dành trọn cho 1 bóng hình chỉ tiếc không phải cái gì cứ cố gắng hết sức thì có thể đạt được.
Ngày Nam Huyền cưới Hoa Nguyệt thẫn thờ nhìn người đàn ông mang ý cười sủng nịch mà cô chưa từng được thấy kia trao cho cô gái ấy chiếc nhẫn cưới , thì thầm bên tai cô ấy lời nguyện ước cả đời . Giây phút ấy cả thế giới của cô như sụp đổ.
Cô ko biết mình đã bước ra khỏi đó bằng cách nào . Chỉ nhớ mình đã bước đi rất lâu , rất lâu , trong đầu trống rỗng. Trời bỗng chốc đổ cơn mưa thật lớn .
Những hạt mưa lạnh ngắt quất vào da thịt người con gái này khiến gương mặt cô trắng bệch vì lạnh , cả người run rẩy từng cơn. Lạnh , rất lạnh nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim cô lúc này.
” Trịnh Nam Huyền , tại sao em yêu anh nhiều như vậy lại chẳng đổi lại được từ anh cho dù chỉ là 1 chút thương hại . Tại sao ? Em dùng 5 năm yêu anh , quan tâm anh , cố gắng thay đổi tất cả chỉ vì anh , nhưng lại không được gì cả. “
Nước mắt lăn dài trên gò má hòa quyện chung với nước mưa . Cô đâu biết vẫn luôn có 1 ánh mắt đau buồn dõi từng cử chỉ của mình vẫn luôn âm thầm bảo vệ lo lắng cho mình. Vào khoảnh khắc cô cảm thấy như bị cả thế giới ruồng bỏ , người đó đã không kìm được bước tới lấy ô của mình che cho cô còn mình thì để ướt đẫm. Lâm Huy – người con trai lớn lên bên cạnh cô từ nhỏ, anh là thanh mai trúc mã , là người thân cũng là người bạn mà cô trân trọng nhất. Anh ấy yêu cô , cô biết, nhưng ko thể đáp lại bởi trong tim cô đã chứa đựng 1 bóng hình.
Lâm Huy đưa bàn tay thon thả tựa ngọc đẽo ra trước mắt cô, ánh mắt lạnh lùng:
” Nguyệt nhi , đứng dậy đi . Nguyệt mà anh biết không phải như vậy ! Em có biết em thế này khiến người khác lo lắng lắm không ?”
Nước mắt tuôn rơi giàn giụa trên gương mặt người con gái ấy tựa như ngàn mũi dao đâm vào trái tim anh khiến nó rỉ máu , anh không thể nào để cô tiếp tục trầm luân vào thứ tình yêu tự mình tạo nên đó nữa. Cô không yêu anh, anh nguyện âm thầm chúc phúc cô và hắn nhưng hắn không biết trân trọng cô anh nguyện giữ cô lại bên mình, để cô không phải chịu chút tổn thương nào nữa.
Cô lau nước mắt bàn tay yếu ớt nắm chặt lấy cánh tay anh như bám vào cọng rơm cuối cùng.
Ít lâu sau , truyền thông rầm rộ đưa tin ông chủ kim cương tài năng thành phố S kết hôn với cô tiểu thư khuê các nổi tiếng xinh đẹp của Hàn Gia . Ba mẹ cô vui mừng và nở nụ cười hài lòng trên môi khi giao cô cho anh . Trong lễ cưới , khi trao tay cô con gái bảo bối của mình cho Lâm Huy, ba cô nói:
” Trước khi giao hạnh phúc của con gái mình cho con phụ trách thì con phải trả lời 1 câu hỏi của ta , Lâm Huy. Giữa mạng sống của con và hạnh phúc của Nguyệt Nhi con chọn cái nào ? “
Anh nhìn vào mắt cô , nói rõng rạc tựa như lời thề :
” Con chọn hạnh phúc của cô ấy vì cô ấy chính là sinh mệnh của con “
Ba cô gật đầu hài lòng trao bàn tay của cô cho anh.
Sau khi cưới anh , cho dù đã là vợ anh nhưng cô vẫn luôn nhớ tới người con trai luôn có hình bóng trong từng kỉ niệm thanh xuân của mình. Ngày ngày cô đều tìm Nam Huyền hi vọng anh có thể thay đổi quyết định , có thể yêu cô . Như mọi lần khi chuẩn bị vào nhà Nam Huyền, cô hoảng hốt bắt gặp bọn người mặc đồ màu đen bắt Tuyết Ngọc đi. Vội gọi người đến cứu nhưng cô không ngờ bọn bắt cóc đã nhìn thấy mình và bắt cả mình. Khi kịp nhận ra thì trước mắt cô đã là một màu đen kịt.
Không biết là mình đã mê man bao lâu , khi Hoa Nguyệt tỉnh lại thì thấy được gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ – Nam Huyền , bên cạnh là người đàn ông xa lạ.
Hắn ta cười một cách ngoan độc và cất tiếng hỏi :
” Thế nào ? Nam Huyền mày chọn cô vợ của mày hay là cô nàng xinh đẹp đã theo đuổi mày từ thuở niên thiếu ? ”
Rồi quay lại nói với cô
” Lâm phu nhân , vốn dĩ không liên quan gì đến cô nhưng cô lại đột nhiên xuất hiện. Mà thôi kệ , càng đông càng vui. Cô đừng trách tôi hãy trách cái thằng khốn nạn kia, chính nó quá ngang ngược đẩy tôi vào đường cùng …”
” Câm miệng ! Đừng nói nhiều giao Tuyết Ngọc ra đây. Cô ấy và đứa bé có chuyện gì thì tao sẽ giết mày ! “
Cô sững người, anh lại chọn cô ấy ? Không cần suy nghĩ ,thậm chí ghét bỏ đến nỗi không cần nhìn cô một lần . Lòng cô bỗng chốc nguội lạnh , hơi nước cản trở tầm nhìn khiến cô chỉ nghe thấy tiếng cười man rợ của tên đàn ông lạ mặt
” Nam Huyền , mày đúng là nhẫn tâm thật đấy . Cô ta hình như yêu mày điên cuồng , theo đuổi mày hơn 8 năm. Ha haha xin lỗi nhá , là hắn không chọn cô , đừng trách tôi”
Đột nhiên , giữa không gian vang lên tiếng cười của người con gái . Tiếng cười như xé tâm can , nó còn bi ai hơn cả tiếng khóc . Là cô ngu ngốc không tự biết dừng lại, mù quáng yêu , mù quáng hận thù. Dành cả thanh xuân , nỗ lực yêu , cuối cùng chẳng đổi lại được gì . Người ngu ngốc như cô quả là không đáng được sống. Giọt nước bắt như viên trân châu rơi xuống thấm vào mái tóc , cô mím môi miệng lẩm bẩm 2 từ :
” Vĩnh biệt”
Đoàng … Tiếng súng vang lên. Xúc cảm lạnh băng của cô được thay thế bằng cảm giác ấm áp quen thuộc khi 1 người đột ngột ôm cô vào lòng
Mở mắt ra, sự bất ngờ , đau đớn khiến ruột gan cô quặn thắt
“LÂM HUY”
Ánh mắt của người con trai đó vẫn dịu dàng như vậy , vẫn ấm áp như vậy , nhưng màu áo trắng mang sự thanh cao của anh giờ đã bị nhuốm bằng màu máu đỏ thẫm
Cảnh sát dần tiến đến bắt tên đàn ông biến thái kia, sự ồn ào của họ dường như không hề ảnh hưởng đến cô, giờ đây trong mắt cô chỉ có người đàn ông đầy máu trên người đang cố hết sức cởi trói cho mình.
Nhanh chóng thoát ra khỏi sợi dây , cô vội ôm Lâm Huy vào lòng , nước mắt chảy không ngừng khóe miệng run run, gương mặt trắng bệch. Dường như người trúng viên đạn đó là cô vậy
” Anh… anh sẽ không sao đâu . Anh tin em . Phải .. sẽ … sẽ không sao… Chẳng phải anh nói sẽ yêu em bảo vệ chăm sóc em cả đời sao?”
Anh mỉm cười đưa bàn tay khẽ gạt sợi tóc trên trán cô
” Tiểu Nguyệt , em cứ tiến bước về phía trước cho dù ở nơi đâu anh sẽ mãi mãi dõi theo em. .. Khụ… Anh đã biết trước sẽ có ngày này . Nếu anh chết Lâm Thị sẽ do Nam Huyền quản lí , anh ta đã hứa sẽ chăm sóc cho em cả đời….”
” Em không cần ! Lâm Huy , em không cần hắn ta nữa , chỉ cần anh thôi . Anh đã hứa với em rồi mà anh phải làm được . Nếu anh dám ra đi… em..em sẽ quên anh không nhớ về anh một chút nào .”
Người con trai sắc mặt ngày càng nhợt nhạt ánh mắt dịu dàng để lộ tia cười mỉm cuối cùng
” Miễn là em cảm thấy vui vẻ, cho dù như thế anh cũng chấp nhận “
Cánh tay Lâm Huy buông thõng xuống, ánh mắt nhu tình như nước chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của cô ấy sẽ mãi mãi không mở ra nữa
” Kh……..ô……..n…….g, đừng mà!!!!”
Đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Trong đầu cô chợt xuất hiện liên tiếp các mảnh ghép kí ức . Trong đó xuất hiện hình bóng một người con trai. Hình như đã rất lâu , rất lâu rồi.
Cậu bé 10 tuổi ôm cô vào lòng , thương xót nói :
“Ngốc ! Anh sẽ không đi Mĩ nữa . Mãi mãi bên cạnh em, đừng khóc nữa.”
Chàng trai 15 tuổi lửa giận bừng bừng nói với đám người trêu chọc cô:
” Hàn Hoa Nguyệt là người của tao. Khôn hồn thì cút mau. Từ nay cấm chúng mày xuất hiện trước mặt cô ấy “
Chàng trai 20 tuổi dịu dàng cười với cô cho dù trái tim đang rỉ máu:
” Chúc mừng em đã tìm ra bạch mã hoàng tử của đời mình . Nào , công chúa của anh phải tự tin lên chứ. Anh ta nhất định sẽ yêu em , em là cô gái tài hoa nhất , xinh đẹp nhất trên đời mà..”
Không phải tài hoa, xinh đẹp nhất trên đời mà là tài hoa, xinh đẹp nhất trong mắt anh.
Người đàn ông trưởng thành với anh mắt kiên định nhìn cô trong hôn lễ:
” Con chọn hạnh phúc của cô ấy vì cô ấy là sinh mệnh của con “
Từ nay trở về sau bên cạnh Hoa Nguyệt sẽ không còn người con trai như vậy nữa .
1 năm sau
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp ,mặc bộ váy trắng tinh khôi , khí chất toát ra trên người cô là sự quý phái và thành thục . Ánh mắt cô phảng phất sự thẫn thờ , tưởng niệm . Vào ngày mưa năm đó cô nắm lấy tay một người con trai như níu kéo sự ấm áp cuối cùng trong cuộc đời mình . Anh nói với cô bằng giọng điệu chân thành nhất mà cô từng nghe :
” Lấy anh đi , anh sẽ mãi mãi bên cạnh che chở cho em tất cả khó khăn để em luôn nở nụ cười , để em là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian”
Gian khổ của em cứ để anh gánh, bất hạnh của em cứ để anh chịu , chỉ cần người con gái anh yêu có thể luôn mỉm cười.
Cô lặng lẽ gật đầu . Anh xúc động ôm chầm lấy cô , thủ thỉ :
” Nguyệt nhi ,nếu có một ngày em cảm thấy không còn gì cả thì hãy quay đầu lại . Anh sẽ luôn ở sau lưng dõi theo em , chờ em quay đầu. Anh hứa đấy !”
Một làn gió nhẹ thổi qua, cô quay đầu lại. Đã không còn chàng trai che ô cho cô năm xưa , chỉ thấy một ngôi mộ có hình một chàng trai khôi ngô với nụ cười ấm áp trên bia khắc 2 chữ “LÂM HUY”.
Một chất lỏng lành lạnh từ khóe mắt thấm vào mái tóc cô
” Anh à , giờ Nguyệt nhi không còn gì cả . Em đã quay đầu lại , nhưng… anh đâu rồi ?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!