Yêu Nhầm Gã Tội Phạm - Chương 20: Khó hiểu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Yêu Nhầm Gã Tội Phạm


Chương 20: Khó hiểu


• BRENNA’S POV

– Này em có đi ăn được không đấy?

– Phải đi chứ, em đói đến rã người rồi!

Anh vừa mới sắm được cái xe Buick Limited đã xài qua từ đống tiền bẩn mà anh kiếm được. Chúng tôi bon bon trên chiếc xe cũ kĩ đó tiến vào thị trấn, Tôi ngồi ngã ghế ra phía sau, khắp người đau nhức không chịu nổi. Dù là lần đầu của tôi nhưng anh ta cũng đã quá mạnh bạo rồi, tôi thì không những không để tâm, lại còn rất hạnh phúc trong lòng nữa. Đi một lát thì anh nhận ra là bữa giờ chả đi cướp nên chẳng còn tiền để mà xài.

– Này anh hết sạch tiền rồi, nhà lại chẳng còn gì cả, chắc phải đi thịt vài đứa kiếm tiền quá.

– Không được, anh đừng giết thêm nữa!

– Em biết rõ con người anh rồi, bây giờ muốn anh thay đổi thì tội vẫn còn đó thôi, xử thêm vài đứa nữa thì có sao?

Tôi điên cuồng yêu anh mà chưa từng có một khoảng khắc suy nghĩ đến tương lai ở trước mắt.

– Tóm lại là nghe lời em! Anh tấp vào lề đi!

– Em lại làm trò gì đó?

Anh tấp vào lề, cái vẻ mặt không khỏi tò mò tôi đang chuẩn bị trò gì, tôi mở cửa và bước ra khỏi xe, bảo anh ở yên đây đợi một lát. Anh chẳng hiểu gì, cứ thế mà làm theo, tôi đi bộ vào một cửa hàng tiện lợi ngay đó, lại quầy thanh toán và rút ngay khẩu súng sau lưng ra. Tên nhân viên run rẩy lấy sạch tiền bỏ vào một cái túi rồi đưa cho tôi. Tôi ngay từ đầu cũng chẳng có ý định làm tổn thương gã ta, cầm lấy cái túi rồi nhanh chóng chạy thoát. Tên nhân viên đó chạy ra và hô gọi xung quanh, chẳng biết tên điên nào đã nhanh chóng dí theo sau tôi và luôn mồm bảo tôi đứng lại, một câu nói vô dụng nhất hệ mặt trời luôn. Tôi vội vàng chạy thục mạng về phía xe gã Nat và không ngừng hét lớn.

– NAT! NHANH NỔ MÁY XE!

Anh chưa kịp định hình chuyện gì, vội vàng mở khóa, tôi nhanh chóng nhảy ngay vào xe, không ngừng hối anh nhanh chóng đạp ga, anh cứ luống cuống làm theo mà chưa kịp mở miệng hỏi han. Anh chạy nhanh hết mức có thể rồi dần rời xa khỏi hiện trường. Tôi ngồi dựa vào ghế, hít lấy hít để, thở như vừa mới có cuộc đua marathon vậy.

– Em vừa làm cái đéo gì vậy?!

Tôi cười hì hì, vẻ mặt nham hiểm, cầm cái túi trên vai, chìa ra trước mặt anh khoe mẽ. Tiền rơi ra, anh há hốc mồm một hồi rồi phì cười. Tôi quăng cái túi ra ghế sau, ngồi xích vào, ôm lấy anh, đầu gối lên ngực anh, anh cũng buông một tay ra khỏi vô lăng choàng lấy vai tôi.

– Này anh lái xe một tay là nguy hiểm đấy.

– Thế em ngồi ôm anh không cài dây có tính là nguy hiểm không?

– Đang trong vòng tay anh thế này thì nguy hiểm nào dám đến.

– Anh thích câu này.

Hai người chúng tôi cứ ôm chặt nhau, cười như hai đứa điên vừa trốn trại. Lòng tôi hạnh phúc cực kì. Chúng tôi chẳng thể ăn trong thị trấn đó nữa, nếu quay lại thì sẽ bị tóm gọn mất. Tôi bảo anh chạy qua một nơi khác để kiếm quán ăn. Đang chạy trên đường thì tôi chợt nhớ ra những tôi lỗi của anh, tôi chồm dậy, trở về ghế của mình, mặt nhăn nhó, chống tay lên cửa số ngó ra ngoài.

– Em lại làm gì đây?

– Anh nói sẽ giải thích mọi chuyện hết với em, bây giờ anh mau nói đi.

– Sao em nhớ dai vậy, anh tưởng em quên rồi chứ.

Trong lúc này mà anh vẫn có thể tiếp tục đùa giỡn được. Anh cố lẩn tránh câu chuyện nhưng đều không được. Cuối cùng đành thở một hơi dài, giải thích tất cả mọi chuyện. Tôi chẳng thể chấp nhận nổi, anh có thể vì một đứa con gái mà quay lưng với tôi. Anh là một kẻ dối trá, không hề tốt bụng, chẳng hề đáng tin cậy gì cả… chỉ là một tên khốn, nhưng tôi chẳng thể nào nghe theo lí trí được mà lại đi say đắm cái gã này, nên lại mềm lòng buông xuôi. Tôi bức bối, rút ngay khẩu súng đang nằm trong áo anh ra và chĩa vào mặt anh.

– Con đĩ đó dám làm tổn thương anh sao? Cho em biết cái địa chỉ, em xử con ả ngay!

– Thế em chĩa súng vào mặt anh là có ý gì?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh nhẹ nhàng lấy lại khẩu súng trên tay tôi, trấn an. Anh kéo tôi vào lòng, và hôn lên trán tôi một cái nhẹ. Cả người tôi như muốn bốc khói vậy, chẳng thể hiểu tại sao những cử chỉ âu yếm của anh dù là nhỏ nhưng lại làm tôi hạnh phúc biết bao.

– Em không cần phải làm vậy. Hơn nữa tay em đang đẹp thế này, không cần phải bị dính máu bẩn vì anh, hay vì bất cứ thứ gì khác.

Tôi thực sự cảm thấy quá hạnh phúc, cả trái tim tôi dường như đã dâng hiến hết cho người đàn ông này rồi. Bất giác tôi chẳng còn cảm thấy ghen tuông gì với con nhỏ kia nữa, cũng chẳng nhớ nổi phải hỏi quá khứ giữa hai người họ. Tôi ôm chặt lấy anh tủm tỉm cười, tay anh cũng siết vai tôi chặt hơn. Chúng tôi di chuyển tới một quán ăn nhỏ, ăn căng cả cái bụng ra rồi lại vào siêu thị ‘đi chợ’. Lần này chỉ là đi mua sắm lại những thứ chúng tôi thiếu thôi chứ chẳng quậy phá gì nữa. Tôi khoác tay anh suốt không buông, cảm giác chúng tôi cứ như một gia đình vậy. Tôi thì phải lo mua thêm đồ ăn, những thứ cần thiết trong sinh hoạt, còn anh thì chỉ ngó tới bia và thuốc lá. Chợt nhớ ra có lẽ từ bây giờ chúng tôi sẽ rất cần ‘áo mưa’, tôi vớ tay lấy ba hộp thì anh làm ngay cái vẻ mặt nguy hiểm đó nhìn tôi:

– Em lấy chi mà nhiều dữ vậy?

– Em chỉ là mua đề phòng thôi! Em lấy nhiều không có nghĩa là làm một hơi hết cả ba hộp đâu!

Anh cười phá lên không ngừng trêu chọc tôi. Những chuyện này anh có thể tùy hứng mà nói ra không chút ngại ngùng chứ tôi thì có đấy. Bây giờ cũng khoảng bốn giờ chiều rồi. Chúng tôi trở về nhà để kết thúc một ngày bình thường. Vừa lên tới lầu ba thì bất ngờ gặp thằng Jame, mặt anh lạnh xuống bảo tôi vào nhà trước. Tôi không hỏi han gì, vội vã nghe theo lời anh. Chẳng biết có chuyện gì nghiêm trọng không. Tôi ngồi trong nhà, chờ đợi anh trở vào, không ngừng lo lắng. Khoảng ba mươi phút sau thì anh trở vào, tôi vội vàng chạy ra kiểm tra xem anh có bị thương không, cuống quít hỏi han anh. Anh ôm chặt tôi lại, trấn an tôi rằng anh vẫn ổn. Anh buông tôi ra, bảo chúng tôi cần phải chuyển đi. Tôi cố gắng hỏi anh lí do, nhưng anh chẳng hé dù gì một lời. Anh lấy ngay lon bia, châm ngay điều thuốc và lại cắm mặt vào game. Anh bỏ mặc tôi đứng thất thần ở đó. Cho dù chúng tôi quen nhau, nhưng anh vẫn chưa chịu mở lòng với tôi. Lòng tôi nặng trĩu xuống, buồn bã, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Từ buổi chiều đến tận tối, tôi dọn dẹp lại cái mớ rác rưởi mà anh đã bầy ra trong suốt một tháng vắng mặt tôi, anh cũng chẳng nói lời nào, cứ ngồi còng cái lưng ra đấy chơi game, bia mới mua cũng khui ngay ra uống hơn cả chục lon, thuốc hút cũng chắc cả nửa hộp rồi quá. Tôi đi lại và dập ngay điếu thuốc trên mồm anh đi, anh lại cau có nhìn tôi.

– Hút nhiều quá chẳng tốt chút nào, có chuyện gì làm anh khó chiệu anh có thể nói với em mà.

Anh nhìn tôi một lát, chẳng nói năng gì, áp mặt vào hôn lấy tôi. Tôi đẩy anh ra thì anh lại nhào tới ôm chầm lấy tôi, hôn một cách điên cuồng. Tay anh cũng dần di chuyển xuống cơ thể tôi, dù có cả một lớp vải ngăn cách nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh đang di chuyển khắp nơi, những nơi bàn tay anh đi qua đều để lại đầy sự kích thích. Tôi cố gắng dùng sức để đẩy anh ra nhưng không được. Mỗi khi tôi cố mở lời thì anh lại ngay lập tức chặn tôi bằng những cái hôn. Khắp cơ thể tôi bắt đầu nóng ran lên. Những việc kháng cự của tôi đều đã vô dụng đối với anh. Nụ hôn của anh ướt át, đầy ham muốn chứ không phải kiểu hôn nhẹ nhàng. Tôi chẳng thể nào phản kháng lại nữa, nhanh chóng tôi bị cuốn vào cái dục vọng của anh.

Tôi lại ôm chặt lấy anh, đáp trả lại những cái hôn đó. Anh bắt đầu cởi ngay áo tôi ra, kéo cái áo ngực xuống và mân mê lấy cặp ngực. Bàn tay anh nắm trọn lấy nó, xoa bóp nhẹ nhàng. Ngón tay anh xe lấy nhũ hoa tôi, anh ngậm lấy nó. Tôi cảm nhận được đầu lưỡi anh đang trêu chọc lấy bộ ngực của tôi… Dù anh chỉ mới bắt đầu, nhưng phần dưới của tôi đã bắt đầu nhức nhối hết cả lên.

Anh nhanh chóng lột luôn cái quần của tôi ra, di chuyển bàn tay xuống dưới, xoa nhẹ xung quanh. Nhỏ em tôi giật giật, càng nhức nhối đến khó chịu. Cảm giác cứ như khi bạn đang ngứa lỗ tai, cứ cầm cây tăm bông xe bên ngoài vành tay chứ không xe bên trong lỗ tai vậy. Anh hôn khắp cơ thể tôi, từng chỗ anh hôn qua đều để lại những vết hickey. Anh đẩy tôi nằm ngửa ra và tiếp tục hôn cuồng nhiệt, đầu óc tôi cũng dần điên dại theo.

Anh đưa bàn tay xuống vuốt ve lấy cái mu của tôi, ngón tay trỏ khẽ lách vô trong. Tôi bắt đầu oằn mình, rên lên nho nhỏ. Anh nhẹ nhàng dùng những ngón tay đó khiêu khích tôi, vừa làm tôi khó chịu vừa tạo thêm sự ham muốn trong tôi. Ngón tay anh nhanh dần hơn, tôi cứ nằm đấy không khỏi chặn lại những tiếng rên rỉ dâm dục. Bên trong thật lạ, tôi gần nhưng sắp ra thì anh ngay lập tức lại dừng lại. Sắp ra thì lại bị tụt xuống hụt hẫng, tôi nhìn anh với con mắt van vỉ.

Anhh hôn tôi, rồi di chuyển xuống cổ, tiến dần xuống ngực, đi tiếp xuống bụng, tiến sâu xuống vùng cấm. Anh mơn trớn khắp cả cơ thể tôi bằng hai bàn tay và không ngừng hôn. Bất ngờ anh liếm nhẹ lấy nó. Tôi được một phen giật thót mình, chỗ đó của tôi hiện tại rất nhạy cảm, nếu anh cứ tiếp tục đùa giỡn tôi không ngừng tôi sẽ ra mất. Cổ họng tôi nghẹn lại, khó thở, người nóng ra, ham muốn của tôi lên đến cực độ, chỉ muốn nuốt trọn ngay thằng nhỏ của anh vào trong thôi. Anh lại ngay lập tức dừng lại, hai lần anh làm tôi sắp ra, anh đều dừng lại ngay lúc đó. Tôi cứ như bị anh đưa gần lên tới mây xanh thì anh lại dừng lại làm tôi càng ham muốn hơn nữa.

Anh đứng dậy, cởi ngay cái quần jean đang mặc trên người xuống, thằng em của anh đã thẳng băng từ lúc nào. Tôi từ từ ngồi dậy, đưa tay chạm lấy nó, nó cứng ngắc và nóng hổi. Nhỏ em của tôi lại bắt đầu nhức dần lên, làm cả cơ thể thôi run bần bật. Cả đầu óc tôi bây giờ dường như đã bị sự ham muốn lắp đầy. Bàn tay tôi mân mê, xóc nó, nhẹ nhàng áp mặt vào. Bây giờ ngoài việc làm thỏa mãn dục vọng có lẽ tôi chẳng thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa. Tôi ngậm chặt lấy nó, người anh cũng giật lên một chút…

TO BE CONTINUED

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN