Ai Đứng Bên Trời Nhất Thế Phương Hoa? - Chương 1: Nữ Tử Đoan Trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ai Đứng Bên Trời Nhất Thế Phương Hoa?


Chương 1: Nữ Tử Đoan Trang


Triệu Phù Dung lớn lên trong một gia đình buôn bán, cha của nàng là Triệu Doãn Văn, thương nhân giàu có hàng đầu ở Biện Kinh ngày bấy giờ. Nàng là đích nữ, mẫu thân cũng là đích nữ của Lý gia cũng ở Biện Kinh, Lý gia là một gia tộc có truyền thống làm ăn buôn bán, hàng hoá trải dài khắp các vùng. Đích nữ Lý gia năm xưa gả cho Triệu Doãn Văn chính vì mục đích lợi nhuận của hai nhà, cảnh tượng xa hoa ngày đại hỷ ấy, lão hương trong thành chắc đa phần còn nhớ kĩ .
Triệu Phù Dung đẻ muộn, là con gái út trong nhà, được phụ mẫu cưng chiều vô độ, gây ra bao nhiêu chuyện cũng không nỡ tay phạt nặng, cùng lắm chỉ mắng nhiếc vài câu, vì thế mà bản tính trời sinh đã ương ngạch của Phù Dung càng có chỗ phát huy.
Rõ ràng, nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của nàng thật êm đềm và đáng ngưỡng mộ biết bao, chính nàng còn cảm thấy thế. Chỉ cho đến năm mười năm tuổi, nàng đã gặp một biến cố lớn làm thay đổi toàn bộ cuộc đời.
Cũng năm đó, nàng gặp Chính Dục Thành.
Khi ấy, là một buổi sáng mùa thu, trời xanh trong vắt, Triệu Phù Dung cùng nha đầu A Nghiên đến Đường Lâm quán của Triệu Trang, huynh trưởng của phụ thân nàng, cũng là bá phụ của nàng.
Nàng gặp Ngô nương tử của phủ bá tước đang cãi lý với Triệu Như tỷ tỷ, con gái của Triệu Trang, chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là nghe đâu năm ngoái, Triệu Như từ chối hôn phối với công tử Ngô gia, Ngô gia đến giờ vẫn ôm hận, lần nào được cớ liền gây khó dễ.
Triệu Như khá kiệm lời, luôn tìm cách để giảng hoà. Không ngờ hôm nay nhờ có Triệu Phù Dung mà chữ hoà viết trong đầu của Triệu Như phải đi ngược lại. Cãi nhau một hồi, một thiên kim tiểu thư, một đại nương tử phủ bá tước cãi vã giữa Biện Kinh này còn ra thể thống gì, gây nên không ít ồn ào.
Bà ta đang nói đến đoạn “Ngô gia ta đường đường là phủ bá tước, của cải chất đâu cũng không hết, con muỗi quèn như ngươi mà cũng dám to tiếng lại à?”
“Ngô phu nhân à, để ta nói cho bà biết, bà đang ở Triệu gia, Triệu gia ta là thương nhân giàu có nhất thành Biện Kinh, nhà ta ruộng có ngàn mẫu, bạc có trăm kho. Cho dù mười phủ bá tước có cộng lại cũng không thể bằng được nửa phần gia sản của Triệu gia, vậy với phu nhân, cãi gì mới gọi là của cải chất đâu cũng không hết?”
Ngô Đại nương tử trợn mắt, há hốc mồm, bà ta thật cũng quên mình đang ở Triệu gia, nghĩ cũng không thể thua được “Loại ti tiện các ngươi, chỉ dựa vào chút tài sản thôi. Lại dạy dỗ ra loại nữ nhân thế này, Triệu gia chính là tự bôi gio trát trấu vào mặt, gia môn bất hạnh.”
“Nhà ta có ai khinh nhờn hay không, có bất hạnh hay không, không phải phu nhân nói là được, mà cũng chẳng liên quan gì tới phu nhân cả. Loại nữ nhân như ta, ít ra còn biết đọc sách, biết tính toán, con gái phu nhân làm được không? Ở nhà học thuê thùa, uống trà, thưởng hoa, ta không có thời gian làm trò đó. Bởi thế nên Triệu Như tỷ tỷ của ta mới không gả vào phủ bá tước của phu nhân, phu nhân lại không biết ý, cứ hết lần này đến lần khác không buông tha.”
“Ta đúng là không vừa mắt mấy người, nhưng vốn là do mấy người sai, không phải Ngô gia ta sai.” Ngô gia nương tử nói xong rồi hằn học đứng dậy, lườm Phù Dung một cái rồi kéo tay đứa con gái cũng trạc tuổi Phù Dung đang ngồi kia về.
Triệu Như nhún vai, rồi nhìn nàng ánh mắt cảm kích.
Mồm mép của Phù Dung, xưa nay chẳng mấy ai địch nổi. Triệu Như không ít lần nói đùa, nếu Phù Dung sinh ra là nam tử, sẽ trở thành ngôn quan được trọng dụng, khổ nổi là, Triệu gia…Là cái giống làm nghề buôn bán như Triệu gia, thậm chí Lý gia, chẳng có ai vào làm quan trong triều cả, phần vì cũng không đủ thực lực, phần vì không có hứng thú. Triều đình là vậy, thiên hạ là vậy, nhiều khi tiền bạc chẳng liên quan gì tới quyền lực.
Triệu Như mời Phù Dung uống rượu, mới để ý thấy cái nhìn kì lạ của một nam tử vận lục y, tóc búi, nhìn thì hơi mang vẻ thư sinh, nhưng lại chẳng giống thư sinh…nàng không biết miêu tả thế nào. Nam tử chằm chằm vào Phù Dung, mà cũng chẳng có gì khó hiểu, người ta đều chằm chằm vào Phù Dung cả, nhưng trong quán, hiện chỉ có hắn và tên nô tài theo hắn là còn xuân trẻ.
Triệu Như khẽ lắc đầu, người em họ này của nàng từ trước tới nay đều chưa từng có ý định gả chồng.
Nam tử kia quay mặt lại, không định nhìn nữa, khẽ nói, thầm nghĩ “Chà! Vị cô nương này tuy xinh đẹp nhưng hung dữ quá.”
“Thiếu gia, lần trước đại thiếu nói, thiếu gia mà trở về Biện Kinh thì phải về Chính hầu phủ trước.” Nô tài bên kia không để ý, chỉ nói chuyện chính.
“Thì đã sao?” Hắn hờ hững hỏi.
“Thiếu gia đã về từ hai hôm trước rồi, vẫn chưa định về Chính phủ sao?”
“Làm gì có ai biết ta về…Trình Phong, ngươi sợ tội à? Thế thì một mình về đi, để vài hôm nữa ta đứng ngoài cổng hầu phủ đợi người vác xác ngươi ra.”
Trình Phong nuốt nước bọt “Thiếu gia cũng không thể cả đời không về được. Mà tội thiếu gia gây ra ở Hựu Dương lớn như vậy, trốn cũng không được, chi bằng cứ về Chính phủ, lão gia đánh người một trận là xong chuyện.”
Chính Dục Thành cầm đũa giơ lên đập mạnh vào đầu Trình Phong, trợn mắt nhìn hắn “Ai nói ngươi là ta muốn trốn?”
“Thì…”
“Đến Tần gia đã, về Chính gia bao giờ cũng không muộn.”
Ý hắn quyết, Trình Phong không dám nói gì thêm.
Chính Dục Thành đưa mắt nhìn nữ tử bàn bên trong chốc lát rồi thôi.
Triệu Phù Dung lại không để ý.
Vài hôm trước, có một bà mai đến nhà nàng hỏi hôn, kì là không hỏi tỷ tỷ, lại đi hỏi nàng, rồi bị nàng doạ cho mất mật, chạy vội đi, nói gì mà “Cáo từ! Cáo từ! Đừng tiễn, sau này lão nương không đến nữa!”
Không đến thì thôi, bà ta cũng không phải người đầu tiên, nàng chẳng quan trọng.
Tiếp theo, nàng chỉ nghĩ làm sao để tránh mấy câu than phiền của mẫu thân.
Mẫu thân ngồi trên ghế, tay bà cầm chuỗi vòng ngọc phật, nhắm mắt nghĩ ngợi, mãi mới nói “Dung nhi, con không còn nhỏ nữa.”
Triệu Phù Dung cúi mặt, không đáp lại.
“Con không thể ở nhà cả đời được. Triệu gia ta vốn làm ăn buôn bán, của cải tuy không thiếu, nhưng không thể xếp vào giai cấp quyền quý được, có phu nhân phủ nào đến hỏi, phụ mẫu đều rất mừng, con lại cứ tìm cách trốn tránh, con có trốn cả đời được không?”
“Làm dâu nhà quan thì có gì tốt chứ? Chẳng bằng gả cho thường dân.”
“Con nói bừa! Con có nghĩ tại sao phụ thân con một năm thu được trăm vàng trăm bạc, trước một tri châu bé nhỏ vẫn phải cung kính hay chưa? Chính vì tri châu đó là người của triều đình, người có học thức, được bổ nhiệm làm quan, còn phụ thân con dù giàu có thế nào thì cũng chỉ mang danh thương nhân.”
“Mẫu thân, con không được như đại tỷ, điểm nào cũng nổi trội, nên được một bước gả tới phủ bá tước, con cũng chẳng bằng Diệp Lan tỷ tỷ, thú vui tao nhã, công dung ngôn hạnh. Nhưng con có thể đảm bảo, cuộc đời con sẽ vui vẻ hơn họ. Mẫu thân nói rồi, thương nhân thì không có chút thực quyền, vậy vào đến gia đình quyền cao chức trọng, thực tình chỉ để làm vẻ cho thiên hạ xem, còn khổ sướng lại là phần mình, họ cũng chẳng tôn trọng người không có thực quyền, phụ mẫu dễ dàng chuẩn bị cho con mười xe hồi môn, nhưng sau cùng số hồi môn ấy lại chẳng thể mua được hạnh phúc cho con. Mẫu thân, người quên đại tỷ rồi ư?”
Triệu phu nhân lại bắt đầu trầm ngâm, bà nhìn ra xa, ánh mắt xót thương vô tận.
Hơn mười năm trước, Triệu Ban Nhược đương tuổi trăng tròn, sắc xuân vời vợi, có Mộc phu nhân bá tước phủ đến hỏi cho nhị công tử, hắn là làm chính thê. Ngày ấy, lễ hỏi rình rang, khi xuất giá, con gái mang theo mười xe của hồi môn, thiên hạ bàn tán không ngớt lời, ai cũng nói Triệu Ban Nhược thật quá sung sướng, nhà mẹ thì giàu có, nhà chồng thì quyền cao, sau này căn bản không cần lo nghĩ. Nhưng mười năm nay, Triệu Ban Nhược ở Mộc gia, không khác gì ở trong ngục tù, ngày ngày bị mẹ chồng dằn xé, vũ nhục, thiên kim khi còn ở nhà được nâng lên như trứng, đến khi gả đi, lại bị người ta xem như món đồ tuỳ ý chà đạp.
Hoà ly cũng được, nhưng nhà đó có tước vị, Triệu gia không thể chống được.
Thế nên đành thôi, Triệu Ban Nhược vẫn cứ phải nhẫn nhục như thế, ít nhất là cho đến khi Mộc phu nhân qua đời.
Phù Dung còn có một người tỷ tỷ, tên là Diệp Lan, là con của thứ thiếp. Diệp Lan năm nay cũng mười năm tuổi, bằng tuổi với nàng, nhưng Diệp Lan lại hoàn toàn khác với Phù Dung, từ khi còn nhỏ, Triệu Diệp Lan đã học thêu thùa may vá, học cách để trở thành một nữ tử nhu thục, đoan trang, học cầm kì thi hoạ, biết đến cái gọi là công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, không thua kém gì Triệu Ban Nhược, mà Triệu lão gia cũng rất yêu thương người con gái này, sau này có gả đi thì cũng là hào môn vọng tộc. Nhưng hào môn vọng tộc, lại chẳng phải sẽ bị hành hạ, khinh nhờ như Ban Nhược sao?
Tất nhiên, không phải nữ tử nào xuất thân từ gia đình hèn kém, khi gả là danh gia cũng đều phải sống cuộc sống như vậy. Nhưng ở thời này, số nữ tử không phải kia có được mấy người?
“Tâm nguyện của phụ mẫu đời này, chính là con cái được bình an, sung túc, không phải lo nghĩ. Nhưng con à, cho dù con muốn gả vào nhà thường dân, thì cũng phải chú ý lễ tiết, bây giờ trong cả thành Biện Kinh, danh tiếng của con còn ngang ngửa với phụ thân con rồi, mà có phải tốt gì đâu.”
“Vâng!” Triệu Phù Dung nặng nề gật đầu.
Triệu phu nhân bất lực nhìn nữ nhi, thở dài một hơi, rồi cơn ho lại ập đến, bà ho dữ dội, nhưng không thể dứt được.
Triệu Phù Dung vội lao đến, Tô nương tử vỗ lưng cho mẫu thân, còn nàng chỉ có thể ngồi nhìn, ánh mắt đầy lo lắng “Bệnh này của mẫu thân ngày càng nặng, nếu uống thuốc của Vương lão trung không đỡ thì đổi đại phu khác đi.”
Mẫu thân nắm tay nàng, lắc đầu “Ta không sao. Già rồi, tự nhiên sẽ có nhiều bệnh, Vương Vệ là đại phu có tiếng ở Biện Kinh, có trách thì trách thân thể ta quá yếu kém, sao lại đi trách thuốc của người người ta.”
“Mẫu thân còn ở đấy mà nghĩ tới người ta nữa được à? Vương Vệ thường ngày đến chỗ của Quan tiểu nương thì xởi nởi lắm, đến chỗ của mẫu thân thì có giống đang hành y không?”
“Nói bừa!” Triệu phu nhân gắt “Đây không phải chuyện con có thể bàn tán, để phụ thân con biết, y sẽ đánh con.”
Nàng mà sợ sao? Nhưng nghĩ đến cảnh nếu không nhẫn nhịn thì mẫu thân sẽ nói dài lắm, nên Phù Dung cũng ngoan ngoãn im đi.
“Quan tiểu nương là người tốt, nàng ta từ trước tới nay đều sống rất khổ, nếu như đến Triệu gia cũng bị người ta xem thường thì còn ra gì nữa, huống chi lại còn có hai đứa con, nàng ta hiện đang mang thai nữa…”
Phù Dung vội ngắt lời “Được rồi, được rồi, con biết rồi mẫu thân, từ nay con không nói nữa, người nghỉ ngơi đi, phải tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, sắp đầy tháng con của nhị ca rồi. A!”
Triệu phu nhân vốn muốn làm mặt nghiêm, nhưng không nhịn được nữa, bật cười, gật đầu. Đứa con gái này tuy có chút nghịch ngợm, khác người, nhưng là một đứa trẻ ngoan, gả đi thì tiếc biết bao.
Triệu Phù Dung bước ra khỏi phòng mẫu thân, thở phào một hơi, may người còn chưa nghe được chuyện trên phố sáng này, không thì có nói đến đêm vẫn không hết.
“Tiểu thư có hẹn với Hàn nhị tiểu thư đấy!” A Nghiên nhắc nhở, nhìn vẻ mặt của Phù Dung, nhất định chẳng còn nhớ gì nữa.
“Cẩm Bích cũng rảnh rỗi thật đấy. Tể tướng phủ sắp có đại hỷ, không ngờ lại chẳng vướng víu gì.”
“Đại hỷ của Hàn đại tiểu thư, chứ có phải của Hàn nhị tiểu đâu, tiểu thư nói như liên quan lắm ấy.”
Phù Dung gõ vào đầu của A Nghiên “Đừng ở đấy bắt bẻ, đại với nhị cái gì? Họ không phải tỷ muội à?”
A Nghiên cúi đầu, bĩu môi.
Phù Dung chẳng thèm quan tâm, về phòng chuẩn bị rồi nhanh chóng đến Đường Lâm quán, ba ngày trước thị nữ phủ tể tướng có tới nhà chuyển lời của Hàn Cẩm Bích cho nàng.
Nàng và Hàn Cẩm Bích tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ là vô tình gặp gỡ, vào hai năm trước tại Đường Lâm quán này, Hàn Cẩm Bích ngồi một góc khóc thút thít, như không muốn để ai biết, thế mà Phù Dung phát hiện ra, vốn thích lo chuyện bao đồng, vội chạy lại hỏi han, thế là hai người từ người lạ mà thành người quen.
Thế nhưng Phù Dung và Cẩm Bích không phải cùng một giai cấp.
Hàn Cẩm Bích là thứ nữ của Hàn Trung Ngạn, tể tướng đương triều, tân hoàng mới đăng cơ, trên dưới Hàn gia đang rất được trọng dụng. Hàn Cẩm Bích còn có một vị tỷ tỷ, là con của đích mẫu, tên là Hàn Cẩm Yên, ở Biện Kinh, nếu là tài mạo của Hàn Cẩm Yên đứng thứ hai thì nghiễm nhiên chẳng nữ nhi nào dám nhận mình thứ nhất, nhắc đến Hàn Cẩm Yên, người con gái trong truyền thuyết ấy, thường là dung nhan như nàng Tây Thi, mắt phượng mày ngài, thướt tha như liễu, lại múa đẹp như Triệu Phi Yến, phẩm hạnh như Ban Cơ…Kì thực là một báu vật hiếm có giữa nhân gian, muôn phần cao quý. Hằng năm, cứ hai tháng một lần, có khi là một tháng, Hàn Cẩm Yên thường phát cháo, phát vải…cho dân nghèo, vì thế được gọi là bồ tát sống. Ở Hàn Cẩm Yên, người ta chẳng tìm được một vết nhăn nào cả.
Triệu Phù Dung cũng xem như may mắn, được nói chuyện với nàng ta mấy lần, với lời người trong thiên hạ bàn tán, không sai lệch là bao. Chỉ là không thể gọi là thân thiết.
Nửa năm trước, trong khoa thi đầu tiên dưới thời Huy Tông Hoàng đế, Chính Dục Đình đỗ đầu bảng tiến sĩ, hắn tuy xuất thân từ Chính Nghị hầu phủ, là gia đình võ tướng, nhưng văn chương thông thạo, uyên bác hơn người. Sau ngày vào triều nhậm chức, liền đem sính lễ đến Tể tướng phủ hỏi cưới Hàn Cẩm Yên, Hàn gia không gây khó dễ gì, Hàn Cẩm Yên vui vẻ gật đầu. Đợt ấy, mấy tửu lâu trong kinh, làm ăn được hẳn, có mấy đại gia cả ngày ngồi trên ghế khóc, ôm bình rượu tiếc nuối vô hạn.
“Tỷ tỷ ngươi gả đi rồi, ngươi dĩ nhiên sẽ là nữ nhi duy nhất trong nhà.” Triệu Phù Dung nhìn vào vẻ mặt ỉu xìu của Hàn Cẩm Bích, rót rượu cho nàng ta, Hàn Cẩm Bích trước giờ mỗi lần gặp nàng chưa từng uống rượu, thế nhưng vẫn phải có lễ tiết “Có gì mà buồn đâu, Chính Nghị hầu phủ và tể tướng phủ cùng ở Đông Kinh, nếu nhớ tỷ tỷ ngươi vẫn có thể đến thăm mà.”
Hàn Cẩm Bích cười lấy lệ, nhưng lắc đầu tự tâm ý. Nàng chầm chậm nhấc chén rượu lên, rượu trong suốt, nhưng mùi vị thật đắng, ngửi thôi đã thấy đắng, nàng uống cạn chén rượu trước con mắt kinh ngạc của Triệu Phù Dung, rượu này…đắng ngấm tận cõi lòng.
“Rốt cuộc là ngươi gặp chuyện gì thế?” Triệu Phù Dung gặn hỏi.
“Nói ra ngươi cũng không hiểu…”
“Ngươi còn chưa nói, sao biết ta không hiểu? Ta cũng không phải cô ngốc!”
Hàn Cẩm Bích lại lắc đầu, cười chua chát, tiếp tục uống cạn chén rượu thứ hai, nàng không phải người biết uống rượu, nên đã thấy trong người nóng rực, mọi thứ đều mơ màng.
“Ngươi nói xem, tỷ ta có thể hạnh phúc không?” Cẩm Bích trước chén rượu thứ ba, bỗng nhìn lên Triệu Phù Dung mà hỏi.
“Hỏi thừa, xem bộ dạng của Chính gia, không cần biết tỷ ngươi sau này thế nào, trước mắt mọi thứ đều êm xuôi.”
Hàn Cẩm Bích một ngụm uống cạn chén thứ ba.
Phù Dung nhăn mặt, giành lấy chén rượu từ tay Hàn Cẩm Bích, ra hiệu cho một nha đầu trong quán đem bình rượu đi “Đừng uống nữa. Ta thì không sao, nhưng thể diện của cha ngươi lớn lắm.”
“Thứ nữ thì có thể diện gì chứ?”
“Thứ nữ thì cũng là con, ngươi cứ linh tinh gì thế?”
Cẩm Bích gục mặt xuống mặt, sau lập tức ngẩng mặt lên, mắt đã đỏ, đoạn nói “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Phù Dung thật sự đã lo lắng đến nóng hết ruột gan.
“Tại sao lại cứ phải là huynh ấy?”
“Huynh ấy…ai?…Ngươi đừng nói là Chính Dục Đình.”
Triệu Phù Dung bật người dậy, lấy một tay ôm trán khi thấy vẻ im lặng, thờ thẫn mà Hàn Cẩm Bích nhìn nàng “Cẩm Bích, ngươi điên rồi à?…Ngươi không thể quên được?”
Cẩm Bích gật đầu.
“Ôi Cẩm Bích! Ngươi định sống thế nào hả? Nói thật ra chuyện Chính Dục Đình để ý đại tiểu thư Hàn gia các người, không phải mới đây, thiên hạ đã biết hết từ mấy năm trước rồi. Còn chuyện ngươi gặp hắn ta trong cung khi ngươi mới bảy tuổi, lỡ đem lòng trao cho hắn, lại chẳng ai biết cả, nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc còn luyến tiếc điều gì nữa?”
“Điều mà ta luyến tiếc? Phù Dung, không phải, ngươi không phải, ngươi không giống ta ngươi chưa từng yêu ai, ngươi sao có thể hiểu được.”
Phù Dung gật đầu mấy cái, chầm chậm ngồi xuống “Được, được. Triệu Phù Dung ta không hiểu cái gì gọi là yêu hận, cũng không biết đến cái gọi là nhất kiến chung tình. Nhưng mà, thế thì sao? Bây giờ người ta cũng là tỷ phu của ngươi, ngươi yêu mấy cũng chẳng thể làm gì? Còn cả sau này nữa, sau này, ngươi sẽ phải xuất giá, ngươi có nghĩ đến không?”
“Ta không nghĩ được nhiều như thế.”
Triệu Phù Dung chép miệng, nàng thật chẳng còn biết nói thế nào nữa, hôm ấy Cẩm Bích đã ngà ngà say, mãi mới có thể về tể tướng phủ, nha đầu hầu hạ Cẩm Bích phải đưa nàng ta đi lén lút qua cửa phụ để không để Hàn tể tướng biết.
Rất lâu trước đây, Hàn Cẩm Bích từng ngồi cả buổi kể về tình yêu đầu đời của nàng ta cho Phù Dung nghe, tất nhiên là tương tư.
Năm ấy, khi Triết Tông còn tại vị, Hàn Cẩm Bích theo phụ thân vào cung dự yến tiệc, gặp được Chính Dục Đình và tiểu vương gia đang chơi mã cầu, nàng ta nói “Dáng vẻ của chàng trong bạch y ngày đó, cả đời này ta cũng không thể nào quên được.” Thế nhưng rất nhiều năm về sau, Chính Dục Đình vẫn không biết tình cảm trong lòng của Hàn Cẩm Bích, còn nhiều lần ngỏ ý với Hàn tể tướng rằng muốn lấy Hàn Cẩm Yên làm thê tử, khi đã có công danh sáng lạn, lại vội vã đem sính lễ đến hỏi.
Tình cảm của Hàn Cẩm Bích, đáng tiếc chỉ là một giấc mộng si.
Nàng không quên được Chính Dục Đình, nhưng càng không quên mình là một thứ nữ, chẳng lấy gì mà phân bua, chẳng lấy thân phận gì mà vọng tưởng.
Vốn rất đau đầu về việc của Cẩm Bích, đến tối về nhà, Phù Dung còn gây gổ với nhị ca của nàng một trận.
“Muội suốt ngày ra ngoài lông bông, hôm nay giữa chợ còn lớn tiếng với đại nương tử phủ bá tước, có biết cha mẹ xấu mặt thế nào không hả?”
Triệu Đông lớn tiếng nói, lần nào nghe phong thanh tiếng xấu của muội muội bên ngoài, hắn cũng về trách móc, dạy dỗ nàng ta một trận, nhưng hắn chẳng bao giờ cáo trạng với phụ mẫu cả. Dù sao cũng là huynh muội ruột thịt.
“Huynh không thấy thái độ hống hách của người ta đâu, muội chỉ là trượng nghĩa, ra tay tương trợ Tiểu Như thôi.”
“Trượng nghĩa cái gì, tương trợ cái gì? Tiểu Như là để cho muội gọi sao? Muội không xem lại bản thân mình đi, đã đến tuổi cập kê rồi, rốt cuộc thì có nhà nào tới hỏi muội không?”
“Có đó, hôm nay muội vừa gặp Định nương tử tới mai mối đây.”
“Người ta bị muội đuổi đi rồi.”
“Thế thì làm sao?”
“Muội định báo cô cả đời ở Triệu gia à?”
“Dù sao cũng là cha mẹ sinh ra muội, có bắt huynh nuôi muội đâu.”
“Còn cãi được!”
“Là huynh vô lý thôi.”
“Muội xem cô nương nhà người ta đi. Hàn đại tiểu thư, ngôn hạnh, nhân phẩm cao quý nhường nào, tại sao muội lại không thể bằng một phần nghìn của người ta vậy?”
Triệu Phù Dung lập tức cau mày, có thể mắng tới đâu cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đem nàng đi so với người khác.
“Còn nữa, đừng nói là Hàn đại tiểu thư, tới Diệp Lan muội cũng không thể sánh bằng. Đại tỷ khi xưa nào có thế.”
“Nhị ca, tại sao huynh cứ phải lấy Hàn Cẩm Yên ra làm khuôn mẫu cho muội vậy? Nàng ta tốt đẹp đến mấy, thì cũng là nàng ta, rốt cuộc cuối cùng thì nàng ta vẫn không thể sống cuộc đời của muội, muội và nàng ta không thể giống nhau được. Càng nói là đó là phủ tể tướng, còn chúng ta là thương nhân, biết đâu nếu nàng ta sinh ra ở Triệu gia, nàng ta cũng giống muội. Còn cả Diệp Lan, huynh nhìn thấy tỷ ta thật sự cười tươi bao nhiêu lần rồi. Đại tỷ nữa, chính vì tỷ ấy quá hiền lành, quá đức hạnh, nên mười năm vẫn sống trong tủi nhục đấy thôi.”
“Muội đừng cãi lý. Đã sai còn không chịu nhận tội à?”
“Nhị ca à, tiểu Dư Tần của huynh sắp đầy tháng rồi, huynh phải tạo phúc cho nó, bớt mắng chửi người khác lại, để sau này nó còn có thể thông minh, làm đâu trúng đó, đúng không? Cũng muộn rồi, huynh về nghỉ đi.” Phù Dung đẩy Triệu Đông ra cửa, đóng sập cửa lại, mặc kệ những lời than trách của ca ca vẫn còn bên ngoài.
Hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tên nô tài theo hầu cha nàng đã đến gọi nàng lên hầu chuyện cha, nàng chỉ nghĩ, tất nhiên là chuyện cãi nhau với Đại nương tử Ngô gia kia thôi.
Phụ thân nàng…phải miêu tả ra sao đây? Ông không có dáng vẻ nghiêm nghị của người làm quan, ngược lại, ông hay nói, hay cười, ông hào sảng và vô cùng dễ tính, có lẽ vì thế mà người ta rất thích làm ăn với ông. Đối với mẫu thân, ông chưa từng để có khoảng cách quá lớn, nhưng nàng có thể nhìn ra, ông đối với tiểu thiếp Quan thị kia, vài phần son sắc hơn với mẫu thân nàng. Tuy nhiên, với con cái, dù là đích hay thứ, thì vẫn được coi trọng như nhau cả.
Phụ thân nàng là người dành phân nửa đời người để phiêu bạt bên ngoài, chỉ là mấy năm gần đây, Triệu gia buôn bán lớn, khắp nơi đều phải có người cai quản, lại thêm nhị ca, tam ca nàng phụ giúp, ông cũng nhàn hạ hơn vài phần, nên thời gian ở Biện Kinh dài hơn trước kia.
Phụ thân ngồi ở ghế, uống trà, hình như đang xem sổ sách, vừa nhìn thấy nàng đã đặt quyển sách xuống “Dung nhi à!”
“Thỉnh an phụ thân.”
“Con ngồi đi.”
“Dạ.” Nàng vẫn tươi cười, vui vẻ ngồi xuống, đằng nào không chết sớm thì muộn, tóm lại chạy đằng trời không thoát, hà tất phải tự doạ mình doạ người.
“Gần đây thế nào? Có phải mỗi ngày ra ngoài đều chơi rất vui phải không?” Phụ thân nàng vẫn cười điềm đạm, không để lộ vẻ gì trên gương mặt.
Nàng gật đầu.
“Con gái lớn rồi, sắp phải gả đi rồi…Ở Tô Châu có thương nhân họ Bạch rất giàu có, năm nay con trai của hắn mười chín tuổi, vẫn chưa thành thân, đợt tới cả Bạch gia chuyển đến Biện Kinh, vi phụ sẽ sắp sếp cho con.”
“Không cần đâu ạ.” Phù Dung lập tức phản bác “Bạch gia gì đó, con không muốn. Phụ thân cũng đừng làm khó con.”
“Chuyện này con không quyết được.” Phụ thân nghiêm nghị nói.
“Phụ thân, người thích quyết thì cứ quyết, con không muốn vẫn là con không muốn, nếu con có chuyện gì, cái quyết của người cũng không xong đâu.”
“Con doạ ta à?”
“Nữ nhi nào dám.”
“Là con nói con không muốn gả vào quan hộ, bây giờ tìm cho con một nhà thường dân, con cũng không chịu, chẳng lẽ chuyện của con, phụ mẫu không có tiếng nói gì ư?”
“Không phải ạ!” Nàng vội đáp, biết chuyện này chẳng thể bỡn cợt được “Lời của phụ mẫu con tất nhiên nghe theo, nhưng trừ chuyện này, con ở với người ta, không phải ngày một, ngày hai, mà là cả đời. Tôn nghiêm của phụ thân, con cũng một tấc không dám phạm phải, chỉ là phụ thân, ngày đại hỷ của con, con không muốn cười chua chát như tỷ tỷ, con muốn được hãnh diện mà bước khỏi Triệu gia.”
Hôm ấy, nàng đã phân trần hết lời, nhưng hình như Triệu lão gia vẫn không đồng ý để nàng theo ý mình. Kết quả, Phù Dung chạy về phòng, tất nhiên nàng không khóc, chỉ tức mà không làm gì được, đóng sập cửa lại, không ăn, không uống, đó là theo quan sát của đại đa số người, chứ thật ra A Nghiên đã chui qua lỗ chó để ra ngoài mua đồ ăn cho nàng.
Mãi tới ba ngày sau, nha đầu hầu hạ ở chính phòng của mẫu thân nàng đến kéo nàng đi bằng được, nói rằng cùng phu nhân đến Bảo Minh tự, lúc ấy mới nhớ ra, hôm nay là ngày 15 rồi, Phù Dung giằng co một lúc, tính là có chết cũng không đi, nhưng cuối cùng vẫn đi, bởi Phù Dung đột nhiên nảy ra một ý trong đầu, chưa bao giờ nàng tin tưởng vào Phật tổ đến thế.
Biết chừng Phật tổ nghe nàng, có thể giúp nàng tránh được mối hôn sự này.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN