Ai Đứng Bên Trời Nhất Thế Phương Hoa?
Chương 2: Nhà Ngoại
Bảo Minh tự lúc nào cũng đông người ra kẻ vào, nghe đồn nơi đây rất linh, người ta chỉ cần có lòng, cầu gì được lấy.
Phù Dung dìu mẫu thân vào trong chính điện, người cẩn thận quỳ xuống vái lạy như mọi lần, dáng vẻ thành kính vô cùng, thật ra đối với Phật tổ, nàng cũng có lòng tin rất cao, ngày mồng một và mười năm hàng tháng, hôm nào cũng cùng mẫu thân lên chùa cầu an, chẳng biết mẫu thân cầu gì, nhưng Phù Dung thực chỉ cầu duy nhất một điều “Cầu cho phụ mẫu khoẻ mạnh, an an trường hảo.”
Hôm nay, Phù Dung vẫn cầu phúc cho phụ mẫu, nhưng nàng lại nói ra sở nguyện trong lòng “Trên cao nghe được lòng con, xin nguyện cả đời tâm niệm, chỉ mong hôn sự như ý, cái gì tránh được thì tránh.”
Xong, mẫu thân vẫn còn làm rất nhiều việc, thường thì nàng sẽ ra gốc cây ở trên mấy bậc thang chờ mẫu thân. Bảo Minh tự này, phong cảnh rất đẹp, bốn bè cây xanh bao phủ, thoáng đãng, mát mẻ, lại thấy đầy hoa trồng ở khắp nơi.
Phù Dung nheo mắt lại, thực là mắt nàng rất tốt, nhưng chỉ vì muốn kiểm chứng lại, lên phóng tầm ra rất xa để nhìn, tin được không, người tỷ tỷ mặt nào cũng xuất sắc của nàng hôm nay lại nổi nhã hứng đến Bảo Minh tự. Từ đằng xa, dưới chiếc cầu nối hai toà nhà của Bảo Minh tự, Triệu Diệp Lan vừa đứng vừa mỉm cười nhẹ nhàng, nói chuyện với một nam tử nào đó, người đó vận bạch y, tóc búi cao, mặt trắng, khá gầy gò, rõ là dáng vẻ của thư sinh, cẩn thận cúi người, hai tay đưa chiếc khăn tay thêu hoa lan cho Triệu Diệp Lan, Triệu Diệp Lan khuỵ nửa người đáp lễ, khi đứng thẳng thì chầm chậm cầm khăn.
Phù Dung kéo tay áo A Nghiên “Muội có nhìn thấy gì không?”
A Nghiên gật đầu.
“Hai người họ là đang hẹn riêng sao?”
“Tiểu thư nghĩ đi đâu rồi? Tứ tiểu thư thường ngày rất hiếm khi bước chân ra khỏi cửa, ăn nói lễ nghĩa, đoan trang, thục nữ, càng nói là nơi này là nơi linh thiêng. Họ sao dám? Có khi người kia chỉ là nhặt được khăn của tứ tiểu thư nên tới giả khăn thôi.”
A Nghiên vừa dứt lời, bạch y nam tử đã cúi người chào hỏi, rồi bước đi.
Đám thư sinh hình như rất thích mặc áo trắng thì phải…
“Có khi thế thật!” Phù Dung cũng cảm thấy mình nghĩ quá xa “Nhưng mà sao hôm nay lại đến thế, bình thường tứ tỷ tỷ chỉ đến ngày mùng một thôi mà.”
“Không phải, tuần nào tứ tiểu thư chẳng đến, chẳng qua tiểu thư không gặp thôi.”
Phù Dung chép miệng “Cái gì ngươi cũng biết, cái gì cũng biết! Ngươi hầu ta, sao lại thông thạo chuyện thứ phòng thế hả?”
“Nô tì có quen biết với mấy người ở thứ phòng.”
“Chỉ giỏi viện lý do.” Phù Dung vừa dứt lời, thì mẫu thân bước ra, nàng cũng chẳng thèm để tâm nữa. Khi quay lại, hình bóng của Triệu Diệp Lan đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Trên đường về Triệu gia, Phù Dung nảy ra một ý, nói với mẫu thân “Vài ngày nữa là đến chúc thọ của Ngoại tổ mẫu, con muốn về Lý gia ở mấy ngày, được không mẫu thân?”
“Được thì được. Chỉ là…chuyện hôn sự của con còn đang rối tung lên.”
“Có gì dang dở đâu ạ! Nếu nhà bên kia gật đầu, thì chúng ta cứ lo liệu thôi.”
Sau câu nói của nàng, cặp mắt của mẫu thân mở to, không tin những gì mình vừa nghe thấy là đích thân con gái nói.
Cuối cùng, bà cũng gật đầu.
Chiều về đến nhà, Phù Dung lập tức đi luôn.
Ngoại tổ mẫu đã bảy mươi chẵn, đối với Phù Dung, đây có thể nói là người có ảnh hưởng nhất tới nàng. Bởi ngoại tổ mẫu chưa từng nghe lời của mẫu thân mà cưỡng ép Phù Dung bất kì điều gì, ngoại tổ mẫu cũng là người đàn bà đầu tiên nói cho Phù Dung biết rằng nữ nhân phải có cuộc đời có mình, không thể cả đời làm trâu làm bò để nam nhân chà đạp. Mấy mươi năm trước, nghe lời đồn thổi của vài người, ngoại tổ mẫu là một người con gái rất đẹp, sau đó ngoại tổ phụ để ý tới ngoại tổ mẫu, hết lòng cầu thân. Còn cữu cữu của nàng nói rằng, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rất yêu thương nhau, lần cãi vã lớn nhất là khi mẫu thân nàng gả đi…Nàng có hỏi, nhưng cữu cữu không nói gì thêm.
Thấy Phù Dung tới, ngoại tổ mẫu vui lắm, cứ cười suốt.
Trong bữa cơm, cữu cữu và cữu mẫu cứ nhìn nàng, cữu mẫu thở dài, chán nản nói một câu “Người của Lý gia làm sao vậy? Nam nhân không muốn lấy vợ, nữ nhân lại không muốn gả chồng!”
Phù Dung lập tức hiểu ý, ăn xong lẳng lặng tới phòng của biểu ca, biểu ca vừa rồi không có ăn cơm.
“Tiểu thư, thiếu gia đang có khách bên trong.” A Mục theo hầu biểu cả, cúi người nói.
“Vậy để ta chờ, dù sao cũng không có việc gì làm.”
“Như vậy…không ổn cho lắm. Người kia lâu không về Biện Kinh, nay được dịp hàn huyên, có lẽ sẽ không đi sớm đâu.”
“Ờ” Nàng đáp lại, nói nhỏ hẳn đi “Gần đây giữa cữu mẫu và biểu ca ta có việc gì à?”
A Mục cũng biết điều, nói nhỏ “Phu nhân muốn thiếu gia lấy nhị cô nương Trịnh gia, nhưng thiếu gia không chịu.”
Phù Dung bật cười không thành tiếng, khẽ gật đầu rồi quay người định dời đi, nàng biết sẽ có việc mà.
Đúng lúc ấy, cửa phòng của biểu cả mở ra, sau lưng biểu ca còn có một nam tử khác.
“Muội mới đến à?” Biểu ca hỏi.
“Mẫu thân đồng ý để muội về Lý gia vài ngày cho tới lễ thọ của ngoại tổ mẫu.”
“Ờ…Đây là Chính công tử, còn đây là biểu muội của ta, Triệu biểu muội.” Biểu ca nhìn sang người bên cạnh rồi nói.
Nàng khuỵ người chào hỏi, người kia cũng chắp tay, cúi đầu thi lễ.
“Ta còn chưa về hầu phủ nữa, hôm nay có lẽ phải về rồi, đành hẹn huynh hôm khác vậy.” Nam tử kia nói.
“Được, vậy hôm khác hẹn huynh uống rượu.”
“Được!” Nói rồi người kia rời đi, khi đi còn nhìn nàng, nàng cũng mỉm cười thiện ý đáp lại cái nhìn của hắn.
Nam tử kia vừa đi khỏi, Phù Dung lập tức chạy lại chỗ biểu cảm, nói đùa một câu “Nghe nói đại gia sắp lấy vợ à?”
“Nói bừa gì thế? Ai bảo muội?” Lý Vĩnh Dực
“Cữu mẫu đó!”
Lý Vĩnh Dực liếc xéo nàng một cái rồi bước vào phòng, nàng cũng đi theo.
“Không ngờ muội vừa về mà đã có kịch hay để xem. Biểu ca, muội thấy cô nương Trịnh gia cũng rất tốt, sao huynh lại phải từ chối?”
“Muội chưa hiểu được.”
“Hay huynh có người trong lòng rồi?”
“Không phải!”
“Thật đấy?”
“Thật!”
“Biểu ca, người ta nói tề gia trị quốc, huynh muốn nối nghiệp cữu cữu thì phải lấy vợ trước. Huynh như vậy là không muốn làm ăn nữa ư?”
“Muội đang là chó chê mèo lắm lông hả?”
“Mồm miệng của huynh độc thật đấy.”
“Mồm miệng ai mới là tàn độc hả? Ta nói câu nào, muội cãi lại câu ấy, như vậy rốt cuộc có hợp tình hợp lí hay không? Muội đừng tưởng ta không biết, năm ngoái lúc Chu gia tới bàn hôn sự, muội cũng đến Lý gia, nhờ vậy mà trốn được, lần này là nhà nào thế?”
“Trong mắt huynh muội chỉ có thế thôi à?”
“Không tốt hơn được!”
Phù Dung chép miệng “Vốn dĩ muội định nói giúp cho huynh, nhưng huynh như thế này, có lẽ Lý gia mãi trong cảnh ‘nam nhân không muốn lấy vợ, nữ nhân không muốn gả chồng thôi’.” Nói rồi Phù Dung đứng dậy, thở dài bước đi.
“Có tin ta bảo di nương tới đón muội về không?”
“Huynh dám không?” Tiếng nói của Phù Dung vọng lại từ đằng xa, lần nào Lý Vĩnh Dực cũng nói vậy, nhưng nói là một chuyện, còn làm lại là chuyện khác.
Buổi tối hôm ấy, Triệu Phù Dung ra ngoài, trời đang độ cuối hạ, lúc này cảnh vật có nhiều biến chuyển bất thường, nước sông thì càng trong và mát hơn, trời cũng cảm nhận cao hơn vài thước, ở mãi trong nhà thì thật không thích hợp.
Ra đến cổng, Lý Vĩnh Dực đã trực sẵn ở đó, đường không sáng lắm, ngẩng đầu thấy hắn nhìn mình, Phù Dung giật nảy mình, còn tưởng kiếp này mình đã sống không tốt.
“Biểu ca, huynh sao lại ở đây thế?”
“Thế sao muội lại ở đây?”
“Muội đến Nguyệt Vọng các gặp Nhã Huyên.”
Khoé môi của Lý Vĩnh Dực vẽ lên một đường cong rõ rệt, rồi hắn cười thành tiếng, tuy không quá dài nhưng cũng đủ thể hiện sực khinh thường “Là con gái nuôi dạy ở gia đình gia giáo, ban đêm lại chạy ra ngoài, chưa kể đến việc Nguyệt Vọng các lại chẳng phải nơi trong sạch gì.”
“Huynh thì biết cái gì? Nguyệt Vọng các là nơi có rượu ngon nhất thiên hạ, là nơi ồn ào nhất Biện Kinh, có vô số tài nữ. Muội cũng không rảnh ở đây nói cho huynh nghe mặt tốt mặt xấu.” Nàng nói rồi toan bước đi, thế mà lại bị Lý Vĩnh Dực kéo trở lại.
“Để ta đi cùng muội.”
Triệu Phù Dung trợn tròn mắt, thực chỉ thiếu điều ai đập vỡ đầu nàng để kịp thời nghe ra điều mà Lý Vĩnh Dực vừa nói. Tuy nói là trong gia đình thương gia, không quyền cao chức trọng, nhưng vẫn có được gia giáo, lễ tiết. Mười chín năm nay, Lý Vĩnh Dực ngoại trừ việc không muốn lấy vợ thì hắn chính là một đứa trẻ ngoan trong mắt tất cả mọi người, thông hiểu văn chương, lễ phép bề trên, ân cần bề dưới, chưa từng đến qua những nơi phong trần, giao du với những kẻ không có thân thế rõ ràng.
“Huynh nói thật ấy à?”
“Nhìn ta không giống nói dối, phải không?”
Phù Dung lắc đầu hai cái, rồi không biết nghĩ thế nào lại gật đầu.
Thế là nàng dẫn Lý Vĩnh Dực tới Nguyệt Vọng các.
Lý Vĩnh Dực đã sớm hoà vào dòng người trong Nguyệt Vọng các để uống rượu, vốn nghĩ hắn chẳng quen ai, nhưng hôm nay Phù Dung mới biết được, cái danh của hắn chỉ là cái danh, còn con người của hắn thì chẳng mấy ai hiểu.
“Uyển Minh cô nương, dạo này làm ăn tốt không?” Uyển Minh bê ra một đĩa hạt dưa cho nàng, ngồi xuống chỗ đối diện, nàng vui vẻ hỏi thăm.
“Lâu rồi muội không đến, thành ra việc làm ăn cũng tốt hẳn lên.” Uyển Minh cười lơ đãng mà đáp lại.
“Vía muội thấp thế cơ à?”
“Còn phải nói sao! Nếu muội đứng thứ hai thì thiên hạ chẳng ai dám đứng thứ nhất.”
“Đừng ở đó hạ thấp muội muội của ta chứ Uyển Minh.” Nhã Huyên từ đâu đi tới, nàng vận y đỏ, nước da trắng hồng, gương mặt nhỏ nhắn, đầy vẻ phúc hậu, hàng lông mày lá liễu, đôi mắt đen tròn xao xuyến lạ kì, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng nở rực, Nhã Huyên thật không hổ danh là hoa khôi nức tiếng của thành Biện Kinh, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta nhớ mãi không quên.
“Nhã Huyên tỷ tỷ!” Phù Dung gọi.
“Ta vừa gặp biểu ca của muội, ngài ấy cũng lâu lắm không đến đây rồi. Hai ngày nữa cô nương xinh đẹp nhất kinh thành trở thành thê tử của người ta rồi, hẳn đến giải sầu đây.” Nhã Huyên vừa đặt mông xuống, miệng đã nhanh nhảu tuông ra hàng tin tức.
“Hở? Ai? Biểu ca của muội…lâu lắm không đến…rồi còn cái gì mà cô nương xinh đẹp săp thành thê tử gì? Tỷ nói muội không hiểu gì cả?” Phù Dung kinh ngạc tột độ, nàng không thể vận dụng đầu óc để suy nghĩ và tưởng tượng trong lúc này.
“Vậy xem ra muội không biết rồi, Lý công tử không phải chưa từng đến đây, chỉ là số lần mới chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ta từng múa đàn trong bàn tiệc có công tử, khi nhắc đến Hàn đại tiểu thư, đôi mắt của công tử, hành ngôn của công tử, thêm cả chuyện hôm nay, ta cá với muội biểu ca của muội có tình ý với Hàn đại tiểu thư.”
“Ôi dào, chuyện nhảm nhí. Không thể nào đâu.”
“Muội thật không tin à?”
Triệu Phù Dung uống rượu, rồi lắc đầu.
“Thế thì cứ chờ xem, hai ngày sau kiệu hoa của Chính gia qua cổng Lý gia, trông chừng Lý Vĩnh Dực cho kĩ.”
Phù Dung thấy nét mặt của Nhã Huyên không phải đùa, nhưng trời đánh nàng cũng không tin được, cho đến hai ngày sau, nàng mới thật sự tin lời của Nhã Huyên. Hôm ấy, kinh thành ngập tràn tiếng pháo nổ, tiếng kèn hỷ kêu vang, tiếng người người chúc mừng, không nhà nào không mở cửa lớn để xem chuyện ồn ào này, trong lúc ấy, biểu ca của nàng lại lẳng lặng ở phòng viết thư pháp, khi Phù Dung lẻn vào xem, thì ra biểu ca đang vẽ tranh, biểu ca vẽ đôi mắt của một người con gái, đôi mắt quen thuộc ấy tất nhiên của Hàn Cẩm Yên. Nực cười thật, biểu ca cũng biết đến cái gọi là thầm thương trộm nhớ một người à?
Hàn Cẩm Yên là một nữ nhân tốt, kì thực là mặt nào cũng tốt, nhưng biểu ca của nàng hẳn phải tự hiểu, cả đời của mình và Hàn Cẩm Yên đều là vô duyên vô phận.
Đại hỷ của Hàn gia và Chính gia, là hai nhà danh gia vọng tộc kết thân, ngày ấy cho tới rất nhiều năm sau, vẫn còn có người nhớ mãi cảnh tượng đại hôn đấy.
Triệu Phù Dung vừa rời khỏi phòng của Lý Vĩnh Dực mấy bước, còn ngó trước ngó sau, suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cả cái đầu của nàng đập thẳng vào một thân hình cao lớn, có chút ê ẩm, nàng ngoảnh lên nhìn.
“A…” Nhìn nét mặt của nam tử kia cũng hơi bối rối, Phù Dung lùi lại một bước, nàng nhớ danh tính của hắn, Phù Dung khuỵ gối chào hỏi. Vẫn như cảnh tượng của hôm trước, Chính Dục Thành cũng chắp tay cúi người thi lễ.
“Chính công tử lại đến chơi à?” Phù Dung vừa xoa đầu mình vừa hỏi.
Chính Dục Thành gật đầu “Đương khi rảnh rỗi, tại hạ đến thăm Vĩnh Dực.”
“Rảnh rỗi…?…Chính gia đang đại hỷ, ngày trọng đại thế kia, sao lại thành rảnh rỗi được?” Phù Dung quên mất phải giữ lễ tiết, vì tò mò mà thành ra quá lời, nhưng với nàng, mấy thứ lễ nghi rườm rà đó cũng không quan trọng, dù sao nàng với hắn cũng trong sạch hoàn toàn.
“Là đại hỷ của tiểu đệ, tại hạ không liên can.”
Xem ra hắn và đệ đệ không thân thiết lắm, Phù Dung nuốt ý nghĩ vào trong lòng, nói “Biểu ca xui xẻo chẳng may mắc bệnh tương tư, bệnh nặng khó chữa, e rằng phải phiền công khuyên can huynh ấy rồi.”
“Triệu cô nương thật biết nói đùa.”
Phù Dung không nói thêm gì, chỉ khuỵ gối rồi bước đi.
Chính Dục Thành nhớ rõ, lần đầu gặp Phù Dung không phải là ở Lý gia, mà là ở Đường Lâm quán, khi ấy vị cô nương này đang cãi lý với Ngô gia nương tử.
Hắn quay đầu nhìn, nhưng không nghĩ gì cả, vào phòng của Lý Vĩnh Dực, Lý Vĩnh Dực vừa nhìn thấy hắn đã giật mình, đem bức tranh đang vẽ dở cất đi, cười gượng gạo “Nhà huynh có việc, sao lại đến đây?”
“Đến thăm bằng hữu là không tốt ư? Biểu muội của huynh còn nói huynh mắc bệnh nặng lắm.”
“Bệnh? Bệnh gì được? Nhìn ta thế này mà lại nói bị bệnh à?”
“Bệnh tương tư.”
Lý Vĩnh Dực thoáng im lặng, rồi cười đáp “Nó nói đùa thôi. Ngồi đi, nếu đã đến rồi thì cùng làm ván cờ.”
Lý Vĩnh Dực biết rõ Chính Dục Thành chẳng mặn mà gì với Chính Nghị hầu phủ, nên sự xuất hiện của y hắn không hỏi nhiều.
“Tâm trạng này, chơi cờ có ổn không?”
“Ổn hay không thử mới biết được.”
“Được!” Chính Dục Thành ngồi xuống, chờ Lý Vĩnh Dực sắp bàn cờ, hắn đột nhiên hỏi “Biểu muội của ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười năm, nhưng còn lắm mồm hơn cả lão tú bà bốn mươi.”
“Huynh thích Hàn Cẩm Yên, thì tất nhiên sẽ thấy biểu muội huynh không bằng ai, thực ra ta thấy rất tốt.”
“Huynh đừng nói đùa, tốt xấu gì ở đây ? Dục Thành, huynh chưa có thê tử cũng không nên để mắt tới nó, khắp kinh thành này, nhà nào nghe danh ngũ cô nương Triệu gia đã chạy mất mật rồi.”
“Vậy có nhà nào nghe danh nhị thiếu Chính gia mà không chạy mất mật chưa?”
Sau câu nói của Chính Dục Thành, Lý Vĩnh Dực giương lên đôi mắt hoài nghi, Chính Dục Thành bật cười, lắc đầu “Ta chỉ đang đùa thôi.”
Lý Vĩnh Dực hiểu, hắn chỉ là đang đùa.
Đời nào chuyện cười này lại thành thật được.
Khi Lý Vĩnh Dực tiễn Chính Dục Thành ra cổng lớn Lý gia, đi qua con đường đá ở hậu viện, thấy biểu muội của hắn cây lê hái quả, còn nha đầu A Nghiên đang đứng ở dưới cầm cái bọc vải, mấy hôm nay hắn cũng gửi thấy mùi lê chín, đang cuối vụ, nhưng tâm trạng u uất lên chẳng buồn để ý.
“Dung nhi!” Lý Vĩnh Dực gọi “Muội không sợ ngã à? Mấy việc này cứ để hạ nhân làm cũng được mà, cần gì tốn công thế!”
“Biểu ca, cái này cũng không gọi là tốn công, quả do chính tay mình hái phải ngon hơn chứ. Mà muội cũng không sợ ngã đâu.”
“Chỉ giỏi lý luận.”
Phù Dung nhìn xuống, thấy Chính Dục Thành và Lý Vĩnh Dực đang nhìn mình, nàng cười tươi, ném xuống hai quả lê, nhưng không phải vào cái vại của A Nghiên mà lại cho hai người kia “Đợi dạo nữa không còn nhiều lê để ăn đâu, hai huynh cứ dùng thong thả.”
Chính Dục Thành cười “Đa tạ Triệu cô nương.”
“Ha, không phải khách sáo, huynh là khách của biểu ca, cũng là khách của ta.”
“Dung nhi, lê này còn không nhiều quả trên cây, vốn định để đến hôm lễ thọ của tổ mẫu đem kính hiếu người, muội lại không biết điều như vậy.” Lý Vĩnh Dực nhìn quả lê thơm nức trên tay, mồm miệng vẫn lẩm bẩm “Đợi phụ thân xử lí muội thế nào.”
“Thôi đi, huynh đừng tự cho mình thông minh nữa, ngoại tổ mẫu bình sinh không thích ăn lê, ngọt mát tới mấy đều không thích, chẳng lẽ còn có người đem lê tặng ngoại tổ mẫu?”
“Dục Thành, huynh xem!” Cạn lí, Lý Vĩnh Dực quay sang kể lể với Chính Dục Thành “Biểu muội của ta là người không hiểu gì, càng không có dáng dấp của một nữ nhân, ta sợ cô phụ phải nuôi nó cả đời thôi.”
“Không có, ta thấy Triệu cô nương rất tốt, huynh làm người không nên nhỏ mọn như thế.” Chính Dục Thành đáp lại, khiến Lý Vĩnh Dực trợn mắt vì kinh ngạc, còn Triệu Phù Dung thì đắc ý không thôi.
“Vì quả lê này à?” Lý Vĩnh Dực hoài nghi, cảm thấy không nên để tên bằng hữu này ở đây lâu, liền nói “Mà thôi đi, thôi đi. Chúng ta ra ngoài uống rượu.”
Phù Dung nhìn bóng dáng họ rời đi, nói lớn “Chính công tử sau lại đến chơi nhé, tiểu nữ không tiễn.” Rồi quay lại nói với A Nghiên “Hái nhiều một chút, hết cây luôn cũng được. Chia làm bốn phần, một để cho cữu cữu và cữu mẫu, một để cho mẫu thân, một để cho ta và muội, phần còn lại đem cho Cẩm Bích và mấy vị tỷ tỷ ở Nguyệt Vọng các, còn cả Tiểu Như nữa.”
“Được ạ!”
Chẳng mấy mà đã đến lễ thọ của Lý lão phu nhân, do Lý gia là thương nhân, buôn bán rộng lớn, nên khách đến đông vô kể, còn chưa tính Triệu gia là đương nhiên. Lúc này, việc phân chia lê của Phù Dung đã xong hết, khi cữu cữu nhớ tới cây lê duy nhất trong nhà, thì nó đã chẳng còn quả nào, nhưng đứa cháu gái này vốn là vậy, nên ông chẳng lấy làm giận gì, càng huống hố chỉ có mấy quả lê.
Tiệc tùng từ sáng tới tận chiều tối mới vãn khách, phụ thân và mẫu thân ngồi ở đại sảng cùng ngoại tổ mẫu, cữu cữu và cữu mẫu, còn có cả biểu ca.
“Chuyện là thế này thưa mẫu thân, Dung nhi ở đây cũng đã lâu rồi, không thể làm phiền thêm được nữa, con cũng đang tính việc hôn sự cho con bé, thế nên xin người để phu phụ chúng con đón nó về nhà.” Mẫu thân nàng nói.
Mặt Lý lão phu nhân nghiêm lại, người ho một tiếng “Cứ nhất thiết phải gả con bé đi lúc này sao?”
“Dạ?” Phụ thân và mẫu thân nàng có cùng biểu cảm với nhau.
“Con bé con nhỏ, tại sao không để ở nhà dạy dỗ thêm vài năm nữa. Hai đứa cứ làm vội làm vàng, lại vơ phải một người không đến đâu cho Dung nhi, chỉ tội cho con bé thêm thôi.”
Mẫu thân quay ngắt sang nhìn nàng “Mới về Lý gia mấy hôm, mà đã thuyết phục được ngoại tổ mẫu nói thay con rồi à?” Rồi lại quay sang nói với Lý lão phu nhân “Như vậy là chiều chuộng con bé quá đáng rồi mẫu thân, nó chỉ thêm hư đốn thôi.”
“Các con mới là người đối xử tàn nhẫn với nó, Dung nhi là đứa trẻ ngoan, nuông chiều một chút thì đã làm sao?”
Triệu Phù Dung cười ngoác cả mồm, cảm kích nhìn lão phu nhân.
“Dạ dạ, chúng con hiểu rồi.” Phụ thân lên tiếng hoà giải “ Nhưng dù sao vẫn phải đón Dung nhi về nhà, sắp tới còn có một số chuyện hệ trọng, bây giờ chưa gả, tương lai cũng sẻ gả, qua lại dần với nhà họ để hiểu rõ nhân phẩm của Bạch công tử, như vậy tốt hơn ạ.”
“Ừm.” Lão phu nhân gật đầu, quay lại nhìn Phù Dung đứng ở phía sau, thấy gương mặt của nàng cau lại, lão phu nhân cũng chỉ khẽ lắc đầu “Phụ thân con nói đúng. Dung nhi, qua lại với Bạch gia dần cũng được.”
“Còn chưa chắc chắn gì mà, huống hồ công tử Bạch gia con cũng chưa gặp qua lần nào, sao có thể nói qua lại là qua lại được.” Phù Dung lập tức phản kháng.
“Đừng nói bừa!” Mẫu thân nhìn nàng, giọng đanh thép hẳn lên.
Triệu Phù Dung nuốt nước bọt vào trong họng.
Kiệu của Triệu gia đã ở trước cửa Lý gia, trước khi về nhà, nàng và Lý Vĩnh Dực vẫn còn hạch sách nhau được vài câu, nhìn bên ngoài, ai cũng nghĩ hai người không hợp cạ nhau chút nào, thế nhưng thật ra, Lý Vĩnh Dực còn hiểu nàng hơn rất nhiều người khác.
Gần đến nhà, Phù Dung mới nói “Phụ thân, mẫu thân, hai người về trước đi.”
“Con còn đi đâu nữa?” Mẫu thân hỏi.
“Con và Cẩm Bích đã hẹn nhau ở Đường Lâm quán cùng biểu tỷ, không thể thất hẹn được.”
“Con đó, chỉ lông bông suốt ngày thôi.” Mẫu thân không phản bác, nhưng câu nói kia có chỗ nào thể hiện là đang đồng thuận không.
“Thôi mà, đã hẹn với người ta thì phải đến đúng hẹn, đi đi.” Phụ thân nàng chính là Yến Tử (*) nước Tề tái thế, lời nói ngon ngọt, cái gì cũng nghĩ ra được, tuy mẫu thân nàng luôn là người nhu thục, nhưng cứng rắn lắm, còn phụ thân nàng lại mềm dẻo hơn hẳn.
Có điều, ông là một thương nhân.
Phù Dung không đến Đường Lâm quán như đã nói, mà đến thẳng Vọng Nguyệt các, ở Vọng Nguyệt các, từ ma ma quản sự tới mấy nha đầu bưng nước rửa chân đều biết ăn nói, như rót mật vào tai người khác, tất nhiên nàng không tới đây vì để nghe lời đường ngọt, chỉ muốn xem Nhã Huyên nhảy một bài.
Nhã Huyên là cô nương có điệu nhảy đẹp nhất thiên hạ, nàng nghĩ thế, cho đến mãi sau này, khi điệu nhảy ấy chỉ còn là dư âm, nàng vẫn nghĩ thế.
“Vậy là cha muội định gả muội cho công tử Bạch gia thật à?”
“Còn giỡn được sao?”
“Tiểu Phù Dung, muội không thích hắn mà đúng không?”
“Muội còn chưa từng gặp hắn lần nào, làm sao mà thích được?”
Nhã Huyên khẽ thở dài, thông cảm mà nhìn nàng “Tiểu Phù Dung, thật ra muội là người rất đáng yêu, nếu đến Bạch gia, sẽ không bị uỷ khuất đâu.”
“Đây là đang an ủi à? Tỷ, muội sẽ không bao giờ yên thân để dễ dàng bị gả tới Bạch gia đâu.”
Nhã Huyên hiểu rất rõ chắc chắn Triệu Phù Dung không đời nào ngoan ngoãn gả tới Bạch gia, kiểu gì rồi cũng sống mái một trận với phụ mẫu, chỉ cười lắc đầu.
Đối với Nhã Huyên, Phù Dung là không phải một người con gái không có mực thước, không có lễ nghĩa, mà thật ra, mực thước và lễ nghĩa chính là vô cùng. Khi nhìn về Hàn Cẩm Bích, sẽ thấy nàng ta là một nữ nhân rất biết điều, rất hiền thục, đoan trang, nhưng Hàn Cẩm Bích mãi mãi vẫn không thể sánh bằng phẩm hạnh của Hàn Cẩm Yên. Không phải Phù Dung khác biệt so với nữ nhân thiên hạ, chỉ là những nữ nhân thiên hạ kia đang sống cho người ta xem, họ đeo lên mình hàng tá lớp mặt nạ, tuổi mười năm, chật vật rèn rũa, quên đi hồn nhiên, trong sáng, nhìn kĩ một chút, kì thực Phù Dung chính là con người ẩn sâu trong họ.
Vốn định ở lại đến tối thì về, nào ngờ đang nghe Nhã Huyên hát, đột nhiên tên gia nhân từ Triệu gia tất tưởi chạy đến báo, hắn mệt lả, không nói rõ chữ nhưng Phù Dung hoàn toàn hiểu ý “Tiểu thư…Phu nhân…phu nhân bất tỉnh rồi…”
Phù Dung vội chạy về nhà, Triệu gia đang nháo nhào cả lên, đại phu bên trong, phụ thân đứng bên ngoài, còn đỡ lưng cho Quan tiểu nương đương bụng to, vẻ mặt rất lo lắng. Phù Dung ngó nghiêng một lúc không thấy động tĩnh, cuối cùng phải ra hỏi “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
“Mẫu thân con đột nhiên lên cơn đau đầu, sau đó nói là đi nghỉ, thế lại ngất đi luôn.” Phụ thân nói.
“Dung nhi, con đừng lo lắng, mẫu thân con sẽ không có chuyện gì đâu, a!” Quan tiểu nương vừa mang bụng bầu rõ lớn, vừa mang vẻ mặt hiền dịu an ủi nàng, thử hỏi ai không thương cảm.
Nhưng Phù Dung chẳng còn tâm trí nào mà thành kính đáp trẻ, chỉ khẽ gật đầu.
Vừa lúc ấy, đại phu bước ra, ông ta mang vẻ mặt trầm trọng khiến người khác hồi hộp và lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, ông ta nói “Phu nhân chỉ là ăn ngủ không đủ, nên bệnh cũ tái phát, điều chỉnh lại là được. Ta có kê thêm đơn thuốc, phải uống ngày hai lần sáng, tối.”
“A Nghiên, đi theo đại phu lấy thuốc.” Nàng nói, rồi chạy thẳng vào phòng xem tình hình của mẫu thân. Sắc mặt mẫu thân trắng bệch, nhợt nhạt tới mức khó coi, Phù Dung vừa nhìn đã khẽ kêu lên, vậy mà mẫu thân chỉ cười rồi nói “Không sao cả.”
Câu nói ấy đã được lặp lại tới trăm lần từ chính miệng của mẫu thân.
Bước ra khỏi cửa, cha và Quan tiểu nương vẫn đứng đó.
“Phụ thân và tiểu nương về nghỉ ngơi đi, mẫu thân đã đỡ hơn rồi. Quan tiểu nương, đứa trẻ trong bụng của người ngày càng lớn, đừng cố gánh vác nhiều quá.” Phù Dung nói.
Quan tiểu nương vui vẻ gật đầu, phụ thân cũng thế, hai người sau đó ra về. Vị Quan tiểu nương này là được mua từ Lương Châu tới đây, nhà họ Quan từ lâu đã suy sụp. Tính ra, Quan tiểu nương đã hơn ba mươi năm tuổi rồi, có hai đứa con, còn chưa kể đến đứa trẻ chưa ra đời trong bụng, vậy mà vẫn vô cùng trẻ trung, xinh đẹp, nói chuyện không kém mấy cô nương trong Vọng Nguyệt các, phụ thân nàng thích Quan tiểu nương không có gì không hợp lý cả.
Phù Dung thực chỉ biết nhún vai, thở dài, mẫu thân nàng cả đời này sống phẩm hạnh, khuôn phép, mẫu mực, nhu thục, hiền từ, cuối cùng vẫn không thể có được tình cảm thật lòng của người bên gối.
Chỉ là gần đây, mẫu thân thường xuyên tái phát bệnh cũ, dạo trước hai, ba tháng mới bị một lần. Nhưng chỉ riêng trong tháng này, mẫu thân đã bị tới ba lần.
Phù Dung đang ngồi ở ngoài hiên thẩn thơ nhìn trời, đến nàng cũng không biết nàng nghĩ cái gì, đoạn A Nghiên chạy vào, tay cầm một bức thư, nói “Tiểu thư, đây là thư của đại tiểu thư gửi về.”
Nàng nhận lấy, mở ra xem, tháng nào cũng gửi, nội dung đều tương đồng nhau, tỷ tỷ vẫn cứ nói “Phụ thân, mẫu thân, con rất tốt.”
Rất tốt, rất tốt.
Thế nào mới là tốt?
Nàng nghĩ lại lần cuối cùng Triệu Ban Nhược về nhà, là ba tháng trước, mà nào có phải xa xôi gì đâu, vẫn ở ngay Biện Kinh này. Tỷ tỷ bế theo Tiểu Minh, cười tươi lắm, ai hỏi cũng nói ổn, nhưng phụ thân biết, mẫu thân biết, cả Triệu gia đều biết, tỷ tỷ ổn thế nào.
Có lẽ nữ nhân ai cũng vậy, khi gả đi rồi, đều mong gửi về nhà những tin tốt nhất về mình. Cho dù có là nói dối, cho dù có phải ngậm đắng nuốt cay. Tỷ tỷ nói với nàng “Phụ mẫu đã chăm lo cho ta cả đời, bớt được phiền phức nào cho họ thì bớt.”
Nàng không nghĩ được như thế. Không, đúng hơn là nàng nghĩ Triệu Ban Nhược không nên giấu giếm cha mẹ, bởi họ đều biết cả, nhưng mỗi lần Triệu Ban Nhược về, đều đeo một chiếc mặt nạ mà tươi cười, những người yêu thương Triệu Ban Nhược cảm thấy khó chịu và xót xa biết bao.
“Tiểu thư, phu nhân nói đã đỡ nhiều rồi, tiểu thư đừng ngồi đây nữa, về phòng nghỉ đi.”
Nàng gật đầu, đứng dậy, vẫn vào thăm mẫu thân một lần rồi mới yên tâm được. Nhưng sau đó, Phù Dung không về phòng, mà đã ra ngoài một mình cho khuây khoả, bức thư báo bình an của tỷ tỷ khiến nàng bức bối
mang theo một ít bạc nào trong người cơ chứ? Đã thế lại còn không trong lòng.
Cuối cùng, khi bụng đã kêu ầm lên, Phù Dung đành tuỳ tiện vào một quán ăn, gọi một bát mì để lót dạ.
Lúc bụng đã đầy, Phù Dung mới sờ xuống dây đai, nàng há hốc mồm, còn cố tình tìm đi tìm lại một lúc, cuối cùng vẫn không thấy gì, sao lại không dẫn theo A Nghiên…Phù Dung chống tay nghĩ một lát, cuối cùng gọi tiểu nhị ra.
“Ngươi có thể ghi tên ta được không?”
“Ghi tên cô nương à? Cô nương không phải khách quen của chỗ này.”
“Ta là ngũ cô nương của Triệu gia, cha ta là Triệu Doãn Văn, ngươi biết chứ?”
“Triệu gia thì ta có biết, đương gia ta cũng biết, ngũ cô nương ta cũng từng nghe qua. Nhưng ta không tin, người của Triệu gia lại phải ghi lại vài đồng thế này, trong cả Biện Kinh, ngoài Hoàng cung thì Triệu gia không phải chỗ dư tiền dư bạc nhất sao?”
“Ta quên mang theo thôi.”
“Vậy cũng không có cách nào chứng minh cô nương là ngũ tiểu thư của Triệu gia.”
Phù Dung đang định nói lại thì trên lầu hai có tiếng nam nhân vọng xuống “Để ta trả cho.”
Phù Dung ngước lên nhìn, Chính Dục Thành đang bước xuống, tiểu thư vừa nhìn thấy hắn đã ôm vẻ cung kính, xởi lởi.
“Có mỗi bát mì thôi, để ta trả thay cho Triệu muội muội vậy?”
Nàng còn chưa kịp nói gì, tiền bạc đã xong hết. Chính Dục Thành đưa nàng ra khỏi quán, hắn im lặng không nói gì.
“Đa tạ công tử, tiểu nữ hôm nay quả thật không mang theo tiền, hôm sau nhất định nhờ biểu ca đưa lại cho ngài.”
“Không cần đâu, chỉ là chút tiền không đáng.”
Phù Dung gượng cười, nói thì nói vậy, nhưng nàng nhất định vẫn phải trả.
“Triệu gia hình như không gần nơi này lắm, cô nương sao lại…?”
“Tiểu nữ cũng không biết sao mình lại đi đến đây nữa, chỉ là trong lòng có chút bực bội, ra ngoài đi dạo, không ngờ lại đi xa thế.”
Chính Dục Thành gật đầu, đi thêm vài bước thì tự biết ý mà lui đi, nàng về Triệu gia trong khi người đã mệt nhử vì đi đoạn đường quá xa
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!