Nếu như có thể
Chương 4: Đừng chạm bàn tay dơ bẩn đó vào tôi !
Khuôn viên trường Đại học Luật, Nguyễn Băng Tâm lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt rồi đi tiếp không có ý định để ý đến người đang cố tình chặn đường mình
Võ Minh Trúc thấy Nguyễn Băng Tâm cố tình lờ mình đi, cô tức giận nhanh chóng nắm lấy áo khoác Nguyễn Băng Tâm kéo lại. Băng Tâm nhanh chóng xoay người hấy tay Minh Trúc ra đồng thời cất giọng vô cảm
– Đừng chạm bàn tay dơ bẩn đó vào tôi !
– Dơ bẩn ư ? Mày nói ai dơ bẩn ? Thứ cướp chồng của chị gái như mày mới là loại dơ bẩn !
Minh Trúc lớn tiếng nói và nhìn Băng Tâm. Băng Tâm nhìn thẳng vào cô
– Trần Quốc Thắng chưa bao giờ kết hôn với Nguyễn Khiết Tâm và tôi mới là vợ anh ta
Nói đến đây Nguyễn Băng Tâm cởi áo khoác ra vứt vào thùng rác rồi nói tiếp
– Loại người hạ đẳng như cô thì nên biết thân biết phận 1 chút đi !
– Mày…
– Minh Trúc !
Tiếng gọi cắt ngang. Võ Minh Vy vừa đến cách đó 10m gọi Minh Trúc, giọng có chút tức giận. Minh Trúc thấy chị gái vội bỏ bàn tay phải vừa vung lên xuống. Băng Tâm quay người rời đi. Minh Vy:
– Chị đã dặn em gì hả ? Sao lại cư xử thế này ?
– Chị, tại nó… – Minh Trúc phản bác
– Không tại gì cả ! Em muốn ngày mai truyền thông đưa tin con gái Thủ tướng đánh người à ?
– Nhưng mà…
– Võ Minh Trúc !
Minh Vy tức giận hét lớn. Minh Trúc nghe chị lớn tiếng đành phụng phịu
– Dù sao em cũng không bỏ qua cho nó đâu !
Minh Vy lắc đầu bất lực nhìn theo đứa em gái đang bỏ đi. Ôi đứa em gái đã 22 tuổi, tốt nghiệp Đh và đang học lên tiến sĩ của cô lại giống con nít thế này
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!