Vạn Cổ Hy Hoàng - Vũ Văn Hy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vạn Cổ Hy Hoàng


Vũ Văn Hy



Chương 1: Vũ Văn Hy

Dịch: Sylvesta

Phù Vân Quốc, Đông Nguyên Quận, Thanh Dương thành.

Đông Nguyên Quận nằm ở phía nam Phù Vân Quốc mà Thanh Dương thành thì lại ở biên cảnh của Đông Nguyên Quận dựa lưng vào Hắc Diệu sơn mạch.

Bên trong Hắc Diệu sơn mạch thừa thãi một loại khoáng thạch quý hiếm tên là hắc diệu thạch. Hắc Diệu sơn mạch cũng bởi vì nó mà có tên này.

Hắc diệu thạch là tài liệu cần thiết dùng để chế tạo binh khí, chiến giáp thượng đẳng. Mà vũ khí tầm thường chỉ cần trộn lẫn vào bên trong một ít hắc diệu thạch thì phẩm chất nhất định có thể tăng lên trên diện rộng, trở thành thần binh lợi khí.

Có một tòa bảo khố thiên nhiên như Hắc Diệu sơn mạch ở ngay bên cạnh, Thanh Dương thành giàu có và đông đúc thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Vũ Văn gia tọa trấn tại thành nam là một trong hai đại gia tộc tại Thanh Dương thành, cùng Tô gia thành bắc địa vị ngang nhau.

Tại một tòa luyện võ trường rộng rãi trong Vũ Văn gia, khoảng chừng hơn chục thiếu niên, thiếu nữ tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang khắc khổ tu luyện mồ hôi đổ như mưa.

Mà ở bên cạnh luyện võ trường lại là một mảnh rừng rậm. Giờ ngọ, ánh nắng mặt trời chói lọi xuyên thấu qua chạc cây, chiếu xuống bãi cỏ ở phía dưới tạo thành từng mảnh sáng nhỏ lốm đốm.

Lúc này, một thiếu niên nhìn qua khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang lười biếng nằm giữa bãi cỏ. Trong miệng thiếu niên này ngậm một ngọn cỏ đuôi chó vừa thuận tay nhổ tới, hai tay gối sau ót, hai chân cong lên vắt chéo, hai mắt nhìn trời, dáng vẻ hồn du thiên ngoại. Khung cảnh này cùng khí thế ngất trời của luyện võ trường có vẻ không hợp nhau.

Một bóng người thình lình xuất hiện trên người thiếu niên. Trước mắt thiếu niên hiện lên một đôi chân thon dài. Thiếu niên kia rõ ràng đang nằm ở trạng thái thất thần thì hai mắt bất giác chớp chớp, ánh mắt thuận theo đó chuyển đến nhìn đôi chân kia. Một khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét giận dữ bất chợt xen vào giữa tầm nhìn của thiếu niên.

Bất quá trong mắt thiếu niên kia tiêu điểm tựa hồ cũng không tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp mà là rơi vào cái thứ ngạo nhân đẫy đà ở phía dưới. Hơn nữa bởi vì liên quan đến góc nhìn nên cái thứ đầy đặn kia có vẻ động nhân vô cùng.

“Oa, thật lớn.” Thiếu niên dùng sức trợn to hai mắt, cố gắng để mắt không nhá. Giọng nói của hắn tuy là rất khẽ thế nhưng dưới khoảng cách gần như vậy, người thiếu nữ kia làm sao có thể không nghe thấy được?

Trên gương mặt xinh đẹp, tinh xảo như ngọc của thiếu nữ nhất thời hiện ra một tia giận dữ, thanh âm nghiến răng nghiến lợi từ giữa hai hàm răng truyền ra.

“Vũ Văn Hy !” Ngay khi chữ cuối cùng thốt ra ngoài thì đôi chân ngọc thon dài, khiêu gợi của thiếu nữ cũng đã giơ lên thật cao, hung hăng đá một cước vào mông thiếu niên.

“Oa!” Một tiếng kêu thảm thiết từ trong rừng nhất thời vang lên, truyền khắp toàn bộ luyện võ trường. Những thiếu niên trong luyện võ trường cả kinh, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía âm thanh vừa truyền tới.

Sau khi nhìn thấy một thân ảnh chật vật bay ra, ánh mắt của mọi người lóe lên, nhãn thần không ít người đều trở nên nghiền ngẫm. Người bị đánh bay lên cao đằng kia chẳng phải là Vũ Văn gia đệ nhất phế vật sao?

“Vũ Văn Nhu, ngươi muốn lấy mạng người hả?” Vũ Văn Hy đứng dậy mắng nhiếc, tức giận nhìn thiếu nữ đối diện, nét mặt đầy vẻ giận dữ nói.

Vũ Văn Nhu là con cháu dòng chính của Vũ Văn gia tộc, dung mạo mỹ lệ, vóc người nóng bỏng. Năm nay nàng mười sáu tuổi, tu vi Tỉnh Thân Kỳ thất trọng thiên thông khiếu cảnh. Nàng tuyệt đối là nhân vật thiên tài Vũ Văn gia trong thế hệ này.

“Ít ở nơi này giả bộ đi!” Vũ Văn Nhu nhìn Vũ Văn Hy ở đối diện lạnh lùng nói. Một cước kia độ mạnh yếu ra sao trong lòng nàng đương nhiên là có cân nhắc.

Biết không lừa được Vũ Văn Nhu, Vũ Văn Hy bĩu môi một cái nói: “Đại tiểu thư, ngươi đừng có động tay động chân vô cớ như thế chứ? Ta đang nằm ở chỗ này rất thoải mái, ngươi tại sao phải chạy qua đây đá ta? ”

Vũ Văn Hy vẻ mặt phiền muộn, sao còn không biết đã trêu phải ai cơ chứ? Muốn ngủ trưa cũng không được yên ổn.

“Nằm rất thoải mái?” Vũ Văn Nhu nhìn chằm chằm Vũ Văn Hy, lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy tức giận. “Ngươi còn có tâm tư nằm ở chỗ này? Vũ Văn Hy, ngươi có biết còn một tháng nữa là ngươi tròn 15 tuổi rồi không?”

“Đương nhiên biết.” Vũ Văn Hy nhướng mắt, bàn tay xoa xoa cái mông của mình. “Ngươi hỏi để làm gì? Ngươi cho rằng sinh nhật ta đã qua rồi sao? Có phải đã sớm chuẩn bị rồi hay không? Không sao, nếu như ngươi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho ta thì ta cũng không ngại ngươi đưa luôn cho ta đâu.”

Vũ Văn Nhu nghe vậy, khuôn mặt thanh tú nhất thời tức giận đến trắng bệch. Tâm người kia lớn đến như vậy? Hay là đang cố ý giả ngu với mình?

“Vũ Văn Hy, ngươi ít giả ngây giả ngô với ta đi.” Vũ Văn Nhu hít một hơi thật sâu, cố nén xung động đá thêm một cước nữa. Cái thứ ngạo nhân ở dưới lại được một hồi phập phồng, bốn bề dậy sóng. Vũ Văn Hy thấy vậy thì tròng mắt run run.

“Mười sáu tuổi đã trổ mã tốt như vậy, chừng hai năm nữa vậy còn đến mức nào? Thật không biết về sau tiện nghi cho tên tốt số nào.” Vũ Văn Hy nuốt từng ngụm nước miếng, thầm nghĩ trong lòng.

” Quy củ gia tộc đã ghi rõ bất luận là người nào, sau khi tròn 15 tuổi nếu như còn không đột phá Tỉnh Thân ngũ trọng thiên tỉnh nội cảnh thì đều bị đuổi ra ngoài.” Vũ Văn Nhu cất bước đi tới trước người Vũ Văn Hy, sắc mặt nghiêm túc nói. “Vũ Văn Hy, ngươi chắc biết rất rõ, trong đợt gia tộc khảo hạch một tháng sau nếu như bộ dáng ngươi vẫn giống như bây giờ thì coi như là cha ngươi cũng không giữ được ngươi. Đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, triệt để kết thúc tại biên giới.”

Vũ Văn Hy nhìn Vũ Văn Nhu ở đối diện, ngón út tay phải ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không sao cả nói: “Việc này ta đương nhiên biết rõ, không phải còn một tháng đó sao? Gấp cái gì?”

“Ngươi!” Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Vũ Văn Hy, Vũ Văn Nhu hung hăng dậm chân. Mà cái tiểu động tác này làm Vũ Văn Hy nhất thời sợ đến mức giống như con thỏ bị dọa sợ, thoáng cái đã chạy ra xa. Vũ Văn Hy nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác dường như rất sợ nàng lại cho mình thêm một cước.

“Vũ Văn Hy, lẽ nào ngươi thực sự cam tâm tình nguyện sa ngã như vậy? Ngươi chính là con trai của Vũ Văn Uyên đó. Coi như ngươi không vì chính ngươi, chẳng nhẽ ngươi không suy nghĩ một chút nào cho cha ngươi? Mặt mũi của cha ngươi sắp bị ngươi làm cho mất hết rồi!” Vũ Văn Nhu hận thiết bất thành cương (rèn sắt không thành thép) nói.

Vũ Văn Uyên là đệ nhất cường giả của Vũ Văn gia. Mà Vũ Văn Hy là con trai độc nhất của hắn. Quả thật là hổ phụ sinh khuyển tử.

Mà lúc này, mấy thiếu niên vốn đang tu luyện tại luyện võ trường nghe tiếng thì xúm xụm lại. Thần sắc mỗi người tuy khác nhau nhưng ánh mắt đều nhao nhao rơi vào người Vũ Văn Hy.

“Tiểu Nhu tỷ, ngươi cần gì phải làm mấy việc rảnh rỗi này? Hy thiếu gia nhà ta chính là đệ nhất thiên tài của gia tộc, nói không chừng trong một tháng hắn có thể đột phá đến Tỉnh Thân ngũ trọng đấy?” Một đạo thanh âm âm dương quái khí từ trong đám người truyền đến, nhất thời đưa tới một trận cười vang.

Nào biết Vũ Văn Hy cũng quay đầu nhìn về phía người vừa nói, nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói không sai, xem ra vẫn là ngươi hiểu ta.”

Sắc mặt người kia nhất thời bị khựng lại, thần sắc cổ quái. Vừa rồi hắn nói như thế, rõ ràng là đang giễu cợt Vũ Văn Hy. Ấy vậy mà Vũ Văn Hy lại ra vẻ ngươi rất hiểu ta, người kia rốt cuộc là thực sự nghe không hiểu hay là đang cố ý giả ngu?

“Vũ Văn Hy , không thể phủ nhận rằng việc ngươi thành công giác tỉnh lúc mười tuổi thật sự làm cho người ta thán phục. Bất quá thời gian năm năm kế tiếp, tu vi của ngươi lại không có bất kỳ sự tiến bộ nào, vẫn dừng lại ở Tỉnh Thân nhất trọng luyện bì cảnh. Gia tộc vì ngươi mà lãng phí không biết bao nhiêu tài nguyên. Nhưng mà ngươi lại không biết cảm ơn một chút nào, bây giờ cả ngày lại càng không có việc gì, chơi bời lêu lổng. Hiện giờ ngươi còn ở nơi này giả bộ, ngươi đến cùng có biết thẹn hay không vậy?” Một gã thiếu niên từ trong đám người đi ra, nhãn thần khinh bỉ nhìn Vũ Văn Hy nói.

Vũ Văn Quảng cũng trạc tuổi với Vũ Văn Hy, gần tròn 15 tuổi, trước đây không lâu vừa mới đột phá Tỉnh Thân ngũ trọng tỉnh nội cảnh. Thiên phú không coi là xuất chúng nhưng cũng không kém.

Lúc nói chuyện vẻ khinh thường trên mặt Vũ Văn Quảng không che giấu chút nào, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vũ Văn Nhu, tiếp tục nói: “Tiểu Nhu tỷ ngươi không cần tận tình khuyên nhủ hắn, người ta đã nói gỗ mục thì không điêu khắc được. Thứ bại hoại như vậy bị trục xuất khỏi gia tộc là chuyện sớm hay muộn, ngươi cần gì phải vì hắn mà hao tâm tổn trí?”

Vũ Văn Nhu nghe vậy thì đôi chân mày thon dài nhất thời nhíu sâu, cảm giác lời nói của Vũ Văn Quảng có chút chói tai.

“Đúng vậy Tiểu Nhu tỷ, người như vậy không đáng để ngươi quan tâm. Tuy rằng ngươi và hắn thuở nhỏ quan hệ không tệ thế nhưng tương lai đã định trước hắn cùng chúng ta là người của hai thế giới, căn bản không thể đứng cùng một chỗ.” Lại có người mở miệng nói, lập tức đưa tới một loạt tiếng phụ họa.

Vũ Văn Hy trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn đám thiếu niên ở xung quanh, mặt không chút thay đổi, nhãn thần thờ ơ. Vậy mà lúc này, đột nhiên có một đạo thanh âm lạnh như băng truyền đến.

“Các ngươi, có thể câm miệng chưa vậy?”

Thanh âm lạnh như băng làm cho mọi người vội vã xoay người nhìn lại, chợt sắc mặt ai nấy đều trở nên có chút không được tự nhiên. Thậm chí trong mắt không ít người còn hiện lên vẻ sợ hãi.

Một thân ảnh thiếu niên cất bước đi tới, quần áo toàn thân màu đen mộc mạc, hai ống tay áo vén lên tới chỗ khuỷu tay lộ ra màu da cổ đồng. Dáng người thẳng như là một cây trường thương, một đầu tóc ngắn, thần sắc đạm mạc. Con mắt màu đen thoạt nhìn như bầu trời đêm thâm thúy vậy. Quanh thân hắn lưu chuyển một tia hàn ý nhàn nhạt tạo ra sự băng lãnh cùng cảm giác áp bách không tương xứng với tuổi của hắn, tựa như đang cảnh cáo người lạ chớ tới gần.

Mà theo sự xuất hiện của hắn, dường như nhiệt độ cả mảnh không gian này đều đột ngột giảm xuống.

“Thất Dạ! ”

Nhìn thiếu niên tóc ngắn đi tới đứng vững bên cạnh Vũ Văn Hy thì vẻ trào phúng và xem thường trên gương mặt của mọi người trong nháy mắt không cánh mà bay. Một số người thậm chí không tự chủ lui ra phía sau mấy bước, tựa hồ cực kỳ e ngại người ở phía trước.

Thất Dạ là đệ tử do đích thân Vũ Văn Uyên dạy dỗ. Mới mười lăm tuổi hắn đã có tu vi Tỉnh Thân kỳ bát trọng thiên cự lực cảnh. Thiên phú như vậy có thể nói là yêu nghiệt.

Ánh mắt Thất Dạ băng lãnh dường như không mang theo một chút nhiệt độ nào, chậm rãi đảo qua mọi người ở đây. Phàm là người bị ánh mắt của hắn đảo qua thì tầm mắt đều nhanh chóng lảng tránh, vội vã cúi đầu, không dám đối diện cùng hắn. Trên người thiếu niên này dường như mang theo một loại khí tràng bẩm sinh. Tất cả mọi người đứng trước mặt hắn đều cảm giác được một loại cảm giác áp bách, nặng nề.

Cuối cùng ánh mắt Thất Dạ dừng tại người Vũ Văn Quảng. Sâu trong đáy mắt tựa hồ có một cỗ sát khí dâng trào.

“Vừa rồi ngươi nói ai là bại hoại? ”

Sắc mặt Vũ Văn Quảng nhất thời trở nên tái nhợt, theo bản năng lui về phía sau môt bước. Nhưng hắn chợt làm ra phản ứng, lập tức đứng vững thân hình, ánh mắt nhìn thẳng Thất Dạ.

Thân là con cháu dòng chính của Vũ Văn gia, há có thể để cho một tên ngoại tộc hù dọa?

“Ta nói hắn là bại hoại chẳng nhẽ là sai sao?” Vũ Văn Quảng lớn tiếng nói. Nhưng mọi người ai cũng có thể nhìn ra hắn miệng hùm gan sứa, hô hấp không ổn định.

“Phải vậy không?” Trong đôi mắt của Thất Dạ bỗng nhiên lộ ra một luồng quang mang sáng chói, sắc bén, xuyên thấu nhân tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN