Vợ tôi là cảnh sát - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vợ tôi là cảnh sát


Chương 1


#_Vợ_ tôi_ là_ cảnh_ sát
#Au_vi

Chương 1

“Anh Trác, họ đuổi đến đây rồi, chúng ta phải làm sao đây?

Thiết Minh lo lắng quay sang nhìn kẻ đang ngó đầu ra ngoài cửa sổ để phòng vệ – đó chính là lão đại, người đã cứu anh 5 năm về trước.

“Phía trước có con hẽm nhỏ, cho xe dừng lại!”

“Vâng!”

Chỉ sau vài phút, chiếc xe đã đổ lại bên cạnh con đường nhỏ dẫn vào góc tối tăm. Luật Dục Trác cùng Thiết Minh chạy thật nhanh vào trong, may sao tìm được ngôi nhà bỏ hoang tạm trốn vào.

Bên phía cảnh sát, người chỉ huy chính là một cô gái cao ráo, xinh đẹp, khoác lên mình bộ cảnh phục càng làm cho cô có khí thế bức người hơn.

Tiêu Điền Cảnh cũng cho xe dừng lại. Cô nói : “Tất cả sẵn sàng, bây giờ chúng ta sẽ đi bắt tên tội phạm nguy hiểm này! Chia ra 4 nhóm, 1 nhóm bao vây từ sau, 2 nhóm từ 2 bên, 1 nhóm còn lại sẽ trực tiếp đối đầu!”

Sau đó, từng tốp từng tốp người bước đi trong nhẹ nhàng tiến gần địa điểm nhưng vẫn không thoát được đôi tai thính của Luật Dục Trác.

“Chết rồi! Họ đã phát hiện ra!”

Thiết Minh lo lắng : “Anh Trác, giờ chúng ta…chúng ta phải làm sao đây?”

Luật Dục Trác quan sát xung quanh, khẽ nói : “Tôi tự có suy tính, cậu không cần lo!”

Bên này, đoàn người do cô chỉ huy đã đến gần. Cô lấy chiếc loa từ trong tay một đồng nghiệp, nói : “Luật Dục Trác, mau giơ tay đầu hàng! Nhất định pháp luật sẽ khoan hồng!”

Cô chờ một lúc, vẫn không có động tĩnh gì, cô lại nói tiếp : “Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu anh không bước ra, tôi buộc phải dùng vũ lực! Mộttttt…Haiiiii…Baaaaa….”

Đã hết thời hạn 3 giây nhưng Luật Dục Trác vẫn không sợ. Quả là đại boss của bang phái xã hội đen lớn nhất có khác!

Tử Du đứng gần cô, hỏi : “Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Cô khẽ mỉm cười : “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Tôi sẽ đích thân vào đó!”

“Nhưng nguy hiểm lắm! Hay là để tôi đi cho!”

“Cô không thể đánh lại bọn chúng! Vả lại, có mấy người ở ngoài hiểm trợ, nhất định sẽ không sao!”

Đoạn, cô cầm chắc chiếc súng trong tay, đi từng bước thận trọng.

Cô mở toang cánh cửa gỗ đã mục nát, lần này, bước đi của cô còn chậm hơn gấp mấy lần. Cô ngó xung quanh một lượt rồi mới vào.

Trong màn đêm tối tăm, cô có cảm giác có người nào đó đang trốn ở đây, nhưng rốt cục vẫn không thể tìm ra. Cô lò mò gần như hết cả căn nhà, quái lạ, tên này biết bay chăng?

Cô nhớ lại những thủ thuật “trốn tìm” của bọn tội phạm, trong đó có…

Cô chưa kịp nhìn lên trần nhà thì đã bị túm chặt, trên cổ kề một con dao. Cô toan bóp còi thì người đó đã nhanh tay hất văng khẩu súng ra một cách chuyên nghiệp, chuyển từ thế bị động sang chủ động.

“Luật Dục Trác, anh mau đầu hàng đi, ngoài kia còn có hơn chục người mai phục, anh không thoát đâu!”

Luật Dục Trác cười : “Hừ, bắt cô làm tin, bọn cớm ngoài kia dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng làm được gì. Đừng tưởng tôi không biết cô là ai, cảnh sát trưởng của cục cảnh sát Yên Xuyên – Tiêu Điền Cảnh.”

“Hừ, xem ra anh đúng là một tên chuyên nghiệp!”

Rồi, hắn ghé sát vào mặt cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng hơi lạnh phả vào mặt cô : “Đi thôi nào, nữ cảnh sát xinh đẹp!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN