Tử Nhân truyện - Nếp Cẩm Cô Cô
Chương 1
Ta từ khi có mặt trên cõi đời này đã mang theo mình cái tên khá là u buồn này vì chân thân của ta cũng là nhành Bỉ Ngạn hoa, tu luyện tiêu tốn hết bao nhiêu vạn năm mới leo lên được cái ngôi vị thượng thần này. Ta không theo phe Thiên Giới mà cũng chẳng bước chân theo Ma Giới, cả Lục giới này đến Thiên Để hay Ma Tôn nghe đến Bạch Lam tộc cũng ngập ngừng đôi chút
Từ rất lâu rồi cả gia tộc ta đã không còn giao lưu với các giới khác. Vừa rồi hỗn chiến Thiên – Ma, cả gia tộc ta đã cống hiến rất nhiều để Thiên Đế ổn định lại Lục giới. Ta được coi là bà cô già của Lục giới suốt ngày chỉ có đọc sách, ngắm hoa rồi đi từ Thiên giới rồi phàm trần rồi xuống Ma giới nơi nào cũng có chỗ cho lão nương ta đây dung thân
– Nhân Nhi à, muội không định sẽ thành thân sao ?
Đây là Tôn Điệp – ca ca trưởng của ta là một con cò trắng thanh khiết. Suốt ngày huynh ấy cứ hỏi ta về việc thành hôn, trên đời này ta còn chưa chơi hết mà đã vội kêu ta đi lấy chồng.
– Ca ca còn nhiều nơi muội chưa đặt chân tới, huynh nỡ lòng gả muội đi hả ? Huynh không nghĩ sau khi gả muội đi rồi là người ta sẽ ức hiếp muội muội của huynh hả ..
– Cả Lục giới này có ai mà không biết đến danh tiếng của muội không ? Gả muội đi cho khuất mắt, chứ Bằng Bích cung này không nuôi nổi muội nữa đâu. Muội sắp bị người ta nói là bà cô ế già không ai thèm rước. – Lại có thêm một giọng nói đầy châm chọc nữa
Nếu Tôn Điệp nhẹ nhàng yêu thương ta bao nhiêu thì đây là con người khiến ta hụt hẫng bao nhiêu Lãnh Lâm – ca ca thứ. Phụ mẫu ta sinh được cặp song thai nên nhìn hai người này diện mạo giống nhau nhưng khoan đã nhìn vô liền phân biệt được ai là ai. Tôn Điệp nhẹ nhàng hiền dịu bao nhiêu thì Lãnh Lâm cứng ngắt lạnh lẽo và có một sở thích là cực kì thích châm chọc ta
– Nương và cha đã khuất mọi việc để lại cho ta và đệ đệ. Ta và Lãnh Lâm có nhiệm vụ bảo vệ lo lắng cho muội. Muội cũng đã đến tuổi thành thân rồi, bao nhiêu mối muội cũng không chịu, nương và cha biết được sẽ trách ca ca lắm.
Ta đang ngồi đung đưa chân ở bờ hồ liền đứng dậy đi về bàn trà vơ tay lấy tách trà ực một hơi
– Ta không ai lấy thì sẽ ở đây sống đời với hai ca ca của ta cũng được, khỏi vướng bận chi nữa
– Muội không thành thân thì về Mịch Hoa động của muội mà ở, Bằng Bích cung này một bước cũng không được bước vào
– Huynh.. – Ta tức nghẹn đi được, ai đời có ca ca nào muội muội mình không lấy chồng liền đuổi ra khỏi nhà không, nhiều lúc ta chỉ muốn một chưởng cho huynh ấy rớt xuống bờ hồ cho hả dạ
– Thôi thôi đệ đệ ít nhiều gì cũng lo cho muội. Ta với đệ đệ còn nhiều việc chính sự phải lo, nhiều lúc phải đi xa cũng không thể nào lo cho muội được. Lỡ có bất trắc gì cũng không bảo vệ muội được, ta với Lãnh Lâm muốn có một người có thể thay chúng ta lo lắng cho muội chu toàn hơn
Hừuu nói vậy nghe còn có lọt lỗ tai, ai như con người đi một tiếng đuổi hai tiếng liền muốn tống cổ ta đi.
– Muội bây giờ là thượng thần rồi ai động vào muội được chứ ? – Ta vỗ ngực tự hào cười híp mắt
Lãnh Lâm liền búng vào trán ta một cái
– Có ai thượng thần như muội đi thuyền không có ta thì chắc khuôn mặt xinh đẹp của muội ụp thẳng xuống Vong Xuyên, đi lên Thiên giới còn bị kẻ xấu hãm hại xô xuống Tô Hoả đài, đã v còn bị thần thú đánh cho bị thương lết về Bằng Bích cung. Muội đừng nói là con của nương và cha, là muội muội của ta và Tôn Điệp, thật là mất mặt chết đi được, hai tiếng Thượng Thần của muội nên vứt đi.
– Mấy chuyện đó đã lâu rồi sao huynh còn nhớ dai vậy ? Chẳng phải lúc đó ta chưa là Thượng Thần với lại con thần thú đó đánh lén ta cơ mà. – Ngồi bệch xuống đất ta uỷ uất nói, mấy chuyện này nếu mà cả thiên hạ biết chắc ta nghĩ ta nên lấy kiếm tự huỷ nguyên thần của mình thì hơn, chứ quá mất mặt quá mất mặt
– Một chút phòng bị cũng không có, có lúc nào muội là ta với ca an tâm không ? Đang đi xử lí việc nghe tin liền chạy về – Lãnh Lâm đỡ ta dậy liền khum xuống phủi đất dính trên váy của ta. Lạnh nhạt xỉa xói ta vậy thôi chứ khi mà ta có chuyện gì là nóng sốt lòng nhất, lần ta bị con thần thú đánh lén, huynh ấy biết mặt mày đằng đằng sát khí đi lật hết Lục giới kiếm rồi giết con thần thú chết thống khổ vô cùng.
Ta quay lưng đi về hướng con Chu Song Lân ngồi tựa vào, xem ra con Lân này khi ta mới nhặt về bé tẹo mà bây giờ nó to gấp hai gấp ba ta rồi. Con thú này do một lần ta đi du ngoạn đến Đông Sơn La lạnh giá thì thấy một màn kịch liệt của một đàn Chu Song Lân nằm rải rác cả vùng. Không biết là ai đã tàn sát cả một đàn thú quý như này. Lúc đó ta liền thấy dưới thân một con Chu Song Lân cái nhúc nhích, một lúc sau thì thấy một hình thể bé bé chui ra, mình mẩy máu me mà phát tội, cứ chu chéo cắn cắn hửi hửi vào mẹ nó. Cái hình hài nhỏ bé với bộ lông trắng muốt lấm lem máu chơi vơi trơ trọi, trong ta liền có một cảm xúc bi thương tội nghiệp nó
Vốn dĩ từ bé đến lớn đi theo ta đã có một con Bạch Điểu bầu bạn, ta cũng chưa từng nghĩ là sẽ có thêm một con thú nữa bên người. Hôm nay ta thấy cảnh tượng này thì không nỡ để con Lân này lang bạt ở chỗ này nữa, có nó thì chắc cũng sẽ làm bạn với Bạch Điểu. Chu Song Lân khi thấy ta nó như tìm thấy chỗ tựa, ư ử trong miệng rồi chúi đầu vào gấu váy màu xám tro làm máu trên thân vấy lên cả áo. Không ngại bẩn ta liền cúi xuống ôm nó vào lòng
– Sao con Lân này nhà ngươi tin người thế nếu là người có tâm địa không tốt thì có phải ngươi cũng đã đi gặp cả người nhà ngươi không ?
Lúc ta ôm nó về, thanh tẩy sạch sẽ thì đúng là con Chu Song Lân này đẹp không chỗ nào chê bai được. Bộ lông trắng tinh, hai cái sừng trên đầu mới bắt đầu nhú lên, hai cái đuôi lông dài, giữa mi tâm có dấu ấn hắc hoa. Xem như ta đã nhặt về được cực phẩm rồi
——————————————————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!