Tử Nhân truyện - Nếp Cẩm Cô Cô - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tử Nhân truyện - Nếp Cẩm Cô Cô


Chương 3


Chính điện lúc này nhộn nhịp đông vui. Mọi người từ lớn đến nhỏ đều có mặt. Trên cao là Thiên Đế, kế bên là Thiên Hậu, bên phải là Thái Tử điện hạ. Ở dưới bên trái Thiên Đế là Chiến thần và công chúa Ngư tộc, bên phải là hai ca ca của ta. Sau đó là các chư tiên lớn nhỏ trên Thiên Cung

– Triển Vỹ thượng thần đến

Tiếng báo từ tiên nga bên ngoài vọng vào. Mọi người lúc này nhìn về hướng cửa nhìn vào người đang tiến vào điện chính. Hôm nay rất nhiều tiên nữ sửa soạn đẹp đẽ lên đây cầu mong biết đâu sẽ kết được mối lương duyên béo bỡ. Nhiều người dắt con cái lên bữa tiệc này để kết thân với Chiến Thần. Con trai thì mong muốn làm bạn, còn con gái thì mong muốn gả đi, đều có mục đích cả. Mà cũng đúng thôi hôm nay lại còn có nhiều nhân vật to lớn mà, nếu được làm thông gia hay kết thân, địa vị cũng được vững chắc sau này còn được nhờ nữa.

– Thần tham kiến Thiên Đế và Thiên Hậu – Triển Vỹ chấp tay cung kính cúi đầu

– Đứng lên đi đứng lên đi, khi còn nhỏ con đã chơi với Thái Tử, từ lâu ta đã xem con như người một nhà rồi, vừa rồi con đã dẹp loạn được bạo quân ở Tây Ảnh Hoang, lần này ta tổ chức tiệc để thưởng cho con vậy – Thiên Đế ra hiệu cho Triển Vỹ đứng lên rồi nói

– Tạ ơn Thiên Đế ân điển

Thiên Hậu cười rồi tiếp lời cho Thiên Đế

– Phải chi ta có con gái, ta nhất định sẽ gả con gái ta cho con. Thật tiếc là ta chỉ sinh ra một đứa con trai đành để làm huynh đệ với con rồi haha

Triển Vỹ cười nhẹ rồi về chỗ kế bên cha. Lúc này Bạch Điểu của ta bay vào chính điện làm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

– Bạch Điểu này ở đâu lại bay vào đây ?

– Sao hôm nay chính điện lại có Bạch Điểu bay vào ?

– Thú nuôi của thần tiên nào lại bay loạn thế ?

Tiếng nói xôn xao, mọi người đều nhìn Bạch Điểu bay trên không. Hai ca ca của ta cũng bị chú ý theo

– Bạch Điểu ở đây sao không thấy Tử Nhân đâu nhỉ – Tôn Điệp vừa nhìn Bạch Điểu vừa nói, Lãnh Lâm lúc này vẫn ung dung ngồi uống rượu

Chư tiên kế bên vừa nghe Tôn Điệp nói liền mở mắt to mắt hỏi

– Ngài nói sao ? Không phải là Tử Nhân Thượng Thần cũng sẽ đến đây chứ ?

Lúc này chính điện càng ồn ào hơn khi nãy, mọi người tò mò muốn xem dung mạo của vị thượng thần này mấy vạn năm liền ẩn dật không tiếp xúc với ai. Họ chỉ nghe nói Bạch Lam thượng thần trước khi quy tiên có ba đứa con, 2 trai 1 gái. Hai đứa con trai thì gánh vác việc của cha mẹ khi trước còn đứa con gái chưa bao giờ thấy mặt, cũng đã có người thấy mặt nhưng đã là chuyện của mấy vạn năm trước. Hôm nay nếu ai không đi yến tiệc này có thể coi là đã bỏ lỡ một chuyện hay

– Tử Nhân thượng thần đến – Vừa nghe tiếng tiên nga báo, cả chính điện lúc này im lặng đến lạ thường, chăm chú nhìn về hướng cửa lớn. Bạch Điểu trên cao liền chao lại bay về hướng cửa rồi đáp hẳn.

Ta tay cầm quạt đi vào chính điện, trên vai là Bạch Điểu. Chính điện nếu mang Chu Song Lân vào thì hơn bất tiện vì nó quá to rồi, ta đành cho nó ở ngoài chính điện đợi ta. Ta biết là đã quy ẩn lâu như vậy rồi nhưng không cần mọi người chăm chú nhìn ta như thế đâu. Từ xa đã thấy Tôn Điệp và Lãnh Lâm, Lãnh Lâm nhìn ta cười với ý xem ra muội vẫn còn biết nghe lời

– Tử Nhân xin tham kiến Thiên Đế và Thiên Hậu – ta chấp tay bái kiến Thiên Hậu và Thiên Đế

– Thật là chuyện lạ đây, hôm nay Tử Nhân thượng thần có nhã hứng đến Thiên Cung, quả thật là khách quý ngày hôm nay, ta nhớ lần gần cuối cùng gặp ngươi cũng đã 3 vạn năm trước rồi – Thiên Hậu khi thấy ta liền bước xuống đỡ ta – Để ta xem ngươi nào, gặp ngươi mới 3 lần nhưng quả thật bổn cung luôn ấn tượng với ngươi.

Ta vơ tay làm phép bên tay liền xuất hiện ra hai bình ngọc, liền dâng lên cho Thiên Hậu

– Thần còn nhớ lần cuối cùng gặp người, lúc đó thần có dâng lên hai bình rượu Hồng Mai Khôi do thần tự tay ủ, người rất thích nên hôm nay thần có chuẩn bị cho người một ít. Xin người nhận ít lòng thành của thần

Thiên Hậu vừa nghe đến Hồng Mai Khôi liền vui vẻ hơn hẳn, đúng là 3 vạn năm trước Tử Nhân có cho bà hai bình rượu này, uống vào liền thích ngay cả Thiên Đế liền không ngoại lệ. Khi dùng hết sai tiên nga đem Hồng Mai Khôi tửu của Thiên Cung cho bà thử liền không phải mùi vị ban đầu bà muốn. Lúc này cứ tưởng lâu lâu sẽ được gặp lại Tử Nhân nhưng cứ thế trôi liền 3 vạn năm hôm nay mới gặp được. Cũng may là bà không quên mùi vị này

– Bổn cung rất thích mùi vị rượu này – Thiên Hậu trên tay cầm hai bình rượu bước về ngồi kế bên Thiên Đế – Thiên Đế người xem, Hồng Mai Khôi tửu của Tử Nhân thượng thần cứ nghĩ là không được bao giờ còn nếm được nhưng hôm nay lại có dịp thử lại rồi. Để thiếp rót cho người

Lúc này mọi người đều mới thật sự mới biết là tin đồn kia là sai, Tử Nhân thượng thần không phải nam nhân, không xấu xí mà đổi lại rất đẹp luôn có một khí chất không ai sánh bằng được. Nghe danh đã lâu hôm nay mới tận mắt chứng kiến được, xem ra quả là chuyện hiếm có.

Ta đứng đối diện Thiên Hậu, nhìn thấy người có nét rất hiền từ, mẫu nghi thiên hạ là đây. Nhưng sao ta cứ có cảm giác còn có hai ánh mắt khác nhìn ta chăm chú. Ta đảo mắt một vòng thì thấy một người ngồi kế Thiên Đế. Hình như Thái Tử điện hạ, tại sao lại nhìn ta với ánh mắt mừng rỡ như thế nhỉ ?

Còn một ánh mắt nữa hướng từ cái bàn bên trái ta, chẳng phải nam nhân kia là người khi nãy ta gặp trong Y Sơn Uyển sao. Nhìn ta với ánh mắt thích thú đó có ý gì ? Vị trí chỗ ngồi được xếp càng gần Thiên Đế là địa vị càng cao. Cái bàn này là vừa ngay bên dưới Thiên Đế, bên kia là hai ca của ta thì đừng nói đây là bàn của Chiến Thần và công chúa Ngư tộc nha..

Vậy người kia nãy nói chuyện với ta là… Triển Vỹ thượng thần ?

Lúc này đàn ca múa hát rôn rả cả chính điện, mọi người ngồi trò chuyện vui vẻ. Ta ngồi kế Lãnh Lâm và Tôn Điệp lười biếng dạo mắt nhìn xung quanh. Bước lên đây thì chắc chắn phải mang một cái mặt nạ giả tạo cười cười nói nói rồi. Ta cứ ngồi nghịch tóc của Lãnh Lâm

– Ca ca, hai huynh không ai chơi với ta hết ta thật chán sắp chết rồi đây này, Lãnh Lâm, ta ra Y Sơn Uyển chơi với Chu Song được không ?

Lãnh Lâm đang nói chuyện liền quay sang nhìn ta vuốt đầu, hắn bắt nàng ngồi đây đợi cũng tội cho nàng vì đó giờ nàng vốn dĩ không thích hợp với việc ngồi tiệc tùng như này, lại ngay lúc này hắn với Tôn Điệp lại có chút việc cần bàn với chư tiên nên không tiện trò chuyện với nàng.

– Tiệc tùng có thể hơn một canh giờ nữa mới kết thúc, ta với ca hiện giờ không nói chuyện với muội được, muội ra Y Sơn Uyển chơi đi một canh giờ sau liền quay lại đây. Muội bỏ về trước thì cũng tự biết hậu quả đi

Ta như vớ được vàng vừa nghe xong liền dùng phép ẩn thân nhẹ nhàng biến mất khỏi chính điện. Lúc này vô tình có một ánh mắt âm thầm dõi theo ta..

Chu Song Lân từ xa đã ngửi được mùi hương trên người ta liền vểnh tai lên, ta lúc này liền mệt mỏi ngồi lên nó

– Chu Chu này, ở trong đó chán quá ta chẳng thích tí nào, thà ta ra ngoài này chơi với ngươi có thể thích hơn đó. Đi, chúng ta đến Y Sơn Uyển

—————————————————————–

Ta đến cái đình nhỏ khi nãy, bày ra một bộ trà đạo. Sở thích mỗi ngày của ta là ủ rượu và pha trà. Tôn Điệp và Lãnh Lâm khi có ta sẽ bắt ta pha trà cho hai huynh ấy uống, khi ta muốn đi đâu thì phải ủ rượu để dự trữ trong hầm để tới lúc ta về là vừa hết. Nếu ta mở một tiệm bán rượu thì có 4 vị khách như Thiên Hậu, Thiên Đế, Tôn Điệp và Lãnh Lâm thì sẽ không sợ lỗ vốn.

Có một ai đó đang đi về hướng này, ta đã cố tình lén ra đây rồi mà còn bị bắt gặp thể này nữa, thật là phiền phức chết đi được

– Không biết ta có thể cùng thưởng trà với Tử Nhân thượng thần không vậy?

Aaaa.. Đầu đeo trâm vàng, y phục màu vàng ánh, tay cầm Yên Sương Phiến, dung mạo điển trai… từ khi nào ta thu hút nhiều người Thiên Giới đến nỗi Dương Vân thái tử cũng bị ta hút luôn rồi đây này

– Tử Nhân bái kiến thái tử điện hạ – Ta ngưng lọc trà đứng lên hành lễ – Thần chậm trễ không nhận ra thái tử điện hạ đến đây, xin điện hạ tha tội

Nam nhân kia liền ngồi vào ghế đối diện, đặt Yên Sương Phiến lên bàn. Cứ nhìn ta cười

– Tử Nhân này, đã một thời gian rồi ta mới gặp lại nàng, nàng ngày càng đẹp ra rồi

Ta rót trà vào chén rồi đẩy về phía thái tử. Quả thật những lần ta lên Thiên Giới cũng gặp thái tử. Đã ba lần nhưng lúc đó cũng chỉ là những cái gật đầu rồi lướt qua nhau. Dương Vân lần nào gặp ta cũng vui vẻ niềm nở bắt chuyện nhưng ta đều khước từ rồi quay đi. Ta liền bày ra một bàn cờ rồi nhìn Dương Vân, thôi ngồi không cũng không biết nói gì, đánh cờ với hắn một chút chắc cũng không sao. Dương Vân thấy vậy liền cười nhẹ nhàng, trên Lục giới này xem ra được tuỳ ý đối với hắn như này chắc cũng có Tử Nhân này

– Hôm nay là tiệc lớn của huynh đệ mình, ngài ra đây ngồi với ta, vậy có được coi là quá thiệt thòi cho Triển Vỹ thượng thần không ? – Ta chống tay lên bàn nhìn về khóm mẫu đơn xa kia. Hoa ở đây nở thật đẹp.

– 3 vạn năm mới gặp lại nàng, cứ sợ nếu sau lần này không để nhìn nàng rõ một chút thì không biết bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy nàng nữa

Thái tử à ngài đang doạ ta sao? Ngài tốn tâm tư rời tiệc chỉ để ra đây nhìn ta một cái, thật khâm phục đó. Nhìn cho đã mắt đi, ta đây liền để cho ngài nhìn nhưng việc sau này gặp lại có thể khó lắm. Một cơn gió thổi qua khiến tóc mai ta có hơi lộn xộn một chút, chưa đưa tay lên vuốt cho ngay ngắn thì đã có một bàn tay vuốt dùm ta

Lúc này xung quanh Mẫu Đơn hoa đua sắc nở, hương thơm ngào ngạt, tiết trời nhè nhẹ… bức tranh này được xem là quá đẹp rồi. Thật lãng mạn quá điiiiiiiii. Ta cảm nhận được Dương Vân nhìn ta với ánh mắt thâm tình. Cái tình huống gì thế này, chỉ là mới gặp ta có 3 lần thôi mà

– Thái Tử điện hạ…. – Tiếng nữ nhân, ai thế nhỉ? – Thần thiếp bái kiến Thái tử điện hạ… Tử Nhân thượng thần

Nữ nhân này mặc Bạch y, trên tóc là bộ trâm Bạch Mai, dung mạo dịu dàng, ưa nhìn nhưng sao nàng cứ nhìn ta chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta chưa bao giờ gặp tiên nhân này, cũng chưa đụng chạm gì đến nàng ta cả

– Thiên Hậu thấy người rời đi đã lâu nên bảo Uyển Uyển đi kiếm người…

Cảm giác của ta lúc này là ánh mắt thâm tình lúc nãy đã chuyển sang hời hợt hững hờ hơn khi nữ nhân này xuất hiện. Dương Vân cầm chén trà trong tay xoay xoay

– Ngươi về trước đi

– Nhưng… – Uyển Uyển lúc này ấm ức muốn nói tiếp nhưng lại ngưng

Sao mà nhẫn tâm đuổi thẳng cô nương xinh đẹp này đi thế điện hạ? Ngài không thương hoa tiếc ngọc sao. Dương Vân lúc này liếc mắt qua nàng ta rồi quay sang nhìn ta nhẹ nhàng nói

– Bổn vương ở đây với Tử Nhân rồi sẽ hồi chính điện sau

Uyển Uyển lúc này ta cảm thấy như hốc mắt nàng ta bắt đầu ứ đọng nước, có thể nói nữ nhân này động tâm với điện hạ rồi. Uyển uyển nhìn ta lúc này ta cảm thấy ánh mắt đó chỉ thiếu điều muốn xuyên thủng cả da mặt ta. Ngồi mới đánh cờ uống trà một chút thôi cũng đã một canh giờ rồi ta phải trở về điện chính

– Thái tử, ca ca của ta có bảo một canh giờ sau phải quay lại chính điện. Ta phải đi rồi, ta xin phép – Ta đứng dậy lấy quạt trên tay xoè ra

– Khoan đã – Dương Vân với lấy tay áo của ta. Cái tình huống gì đây? – Ta đi với nàng

Ta nhìn Dương Vân im lặng rồi bước đi. Thái tử lạnh lùng bước qua Uyển Uyển, không để tâm đến nàng, trong mắt ngài bây giờ có thể nói chỉ có mỗi Tử Nhân thượng thần

—————————————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN