Tử Nhân truyện - Nếp Cẩm Cô Cô
Chương 4
Bây giờ ở đây có ta, Tôn Điệp, Lãnh Lâm, Triển Vỹ và Dương Vân. Tiên tử xung quanh ta đều muốn đứng vào chỗ của ta. Sao cứ nhìn ta chăm chăm thế ta có muốn đứng đây đâu.
– Triển Vỹ, Nhân Nhi ta đã từng nói chỉ là lúc ngươi đến Bằng Bích cung muội ấy đều không có ở đó. Nhân Nhi từ nhỏ đã không ở yên một chỗ thích đi đây đó.
Ta nhìn xung quanh một lượt liền thấy tên Triển Vỹ đó nhìn ta. Nhìn nhìn gì ta móc mắt ngươi bây giờ ? Tiệc cũng tan rồi sao mà cứ đứng ở đây hoài vậy không đi về sao, ta nhớ vườn hoa của ta quá rồi.
– Không biết Tử Nhân thượng thần có muốn đến Bối Liên Trang dạo chơi không ? – Dương Vân nhìn ta cười
– Bối Liên Trang.. Có phải là nơi mà bị bao bọc bởi kết giới không ? Hình như ở đó chỉ có Chiến thần với Thiên đế vào được thôi đúng không ? Muốn muốn muốn ta muốn đi vào đó, ta chỉ nhớ một lần được cha ta dắt vào đó, trong đó rất đẹp ta muốn vào đó một lần nữa
Ta ngờ ngợ ra được Bối Liên Trang, ta đã được cha dắt vào đó một lần để bàn chuyện với Thiên đế, vừa vào đó ta đã ngạc nhiên với khung cảnh trong đó, huyễn cảnh thơ mộng đẹp đẽ, đặc biệt là có rất nhiều mẫu đơn nữa
– Rồi rồi ta sẽ dắt nàng vào – Dương Vân đặt tay lên xoa đầu ta
Đang vui nhưng vì hành động này mà ta sững người hẳn. Triển Vỹ, hai ca ca lúc này trố mắt nhìn ta. Tôn Điệp nhìn ta với anh mắt hai người đã thân mật đến mức độ này rồi sao ? Lúc này sao sống lưng của ta hơi lạnh nhỉ, Triển Vỹ.. ngươi nhìn ta với ánh mắt như vậy là ý gì ?
Triển Vỹ cảm thấy hành động đó khiến cả người hắn cực kì khó chịu. Hai người thật ra là mối quan hệ gì ?
– Tử Nhân này, ta có thể đến Mịch Hoa động của nàng chơi với Bạch Điểu không ? – Triển Vỹ cười như không cười nhìn ta nói
Hôm nay coi bộ nhiều người muốn dính đến ta vậy ? Ta chỉ muốn một thân một mình chu du thiên hạ sống yên bình ngày qua ngày thôi mà
– Mịch Hoa động của ta vốn không đẹp như Y Sơn uyển ở Thiên Giới và cung Giáp Đan của ngài, chỉ là sẽ làm người khó chịu
– Chỉ cần nơi đó có nàng – Triển Vỹ nói câu đó nhìn ta rồi nhìn qua Thái Tử với ánh mắt khiêu khích
Ta nghe xong cứng luôn cả hàm, hắn đã nói vậy rồi ta sao mà có thể từ chối nữa đây. Ta thiệt khổ quá màaaaaaaa
———————————————————-
Từ trên Thiên giới về Bằng Bích cung, hai ca ca ta cứ nhìn ta lập lửng như muốn hỏi rồi lại không hỏi, ánh mắt thì dò xét. Trời ơi ta đang lâm vào tình cảnh quái gì thế này ?
– Hai người muốn hỏi gì hỏi đi, đừng có mà nhìn ta với ánh mắt đó – Ta vừa chải lông cho Chu Chu vừa nói
– Triển Vỹ/Thái Tử… – Cả hai đều lên tiếng cùng một lúc rồi Tôn Điệp nói – rốt cuộc có gì với muội ?
– Mới gặp
Lãnh Lâm rót ba chén trà rồi hỏi ta
– Một người mới gặp liền xoa đầu muội thân mật như thế, một người mới gặp liền muốn chạy đến Mịch Hoa động của muội ?
– Ca à ta thật sự mới gặp họ thôi mà. Cái xoa đầu lúc đó thật sự là ta cũng không ngờ tới mà, ta chỉ mới có đánh cờ uống trà với hắn ở ngoài Y Sơn có một canh giờ thôi. Còn Triển Vỹ là ban đầu Bạch Điểu của ta bay loạn, lại thích hắn ta chỉ đến đòi lại thôi. Hắn muốn đến Mịch Hoa động của ta chả qua vì con Bạch Điểu này thôi
Ta nói xong, hai ca ca liền im lặng suy tư, ta uống hết chén trà liền đi quay đi
– Muội đi Ma giới một chuyến thăm Kim Huân
Đi một lúc ta nghe loáng thoáng Lãnh Lâm nói một câu
– Xem ra muội đã là thượng thần nhưng cũng không thoát khỏi kiếp nạn này..
Nghe như không nghe, ta quay lại nhìn khó hiểu rồi mặc kệ
—————————————
– Kim Huân.. Kim Huân.. ta đem bánh mơ ngươi thích đến đây, người đi đâu mất rồi
Ta đi vòng vòng trong gian phòng kiếm Kim Huân, không biết cô nàng lại chạy đi đâu mất tiu. Mỗi lần ta đến Ma giới đều ở chỗ của Kim Huân. Nàng là con gái của thần tướng ở Ma giới, một lần đi chơi Ma giới, ta bị trúng độc được Kim Huân cứu liền kết thành bằng hữu với nàng đến giờ. Kim Huân mang nét tinh nghịch của trẻ con, nàng rất thích ăn bánh mơ, lần nào ta ghé thăm đều mang bánh mơ cho nàng.
Bình thường ta đến là nàng ở gian phòng đợi ta, nhưng sao hôm nay lại không thấy đâu cả. Ta phải đi tìm nàng thôi, đã mắc công đến đây rồi thì ta chả muốn về đâu
– Kim Huân công chúa đi đâu mất rồi ? – Ta bắt gặp một nha đầu rồi hỏi
– Tử Nhân thượng thần, Kim Huân chủ từ hiện có việc gấp. Chủ từ có dặn dò hạ thần nói lại với người hiện giờ chưa thể qua với người được, thượng thần có thể ở gian phòng đợi
Ta gật đầu rồi vẫy tay, bình thường cô nhóc này gặp ta là chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng mặc kệ chơi với ta, hôm nay chắc là chuyện gì cực kì hệ trọng nên mới không gặp ta được. Thôi thì ta đi dạo chơi ở Ma giới một vòng
Ma giới không khác Nhân gian hay Thiên giới cho lắm, ta dạo quanh chợ đêm, ăn một vài món ngon ở đây rồi mua một bó Bỉ Ngạn trắng. Ở Mịch Hoa động của ta không thể trồng được loài hoa này, ta chỉ có thể đem từ Ma giới về cắm. Đi một hồi ta lại đến một bờ sông hơi vắng vẻ, hơi um tùm cây cối. Mãi lo mân mê bó hoa trên tay mà cũng không biết mình đã đi đến đâu. Vỗ trán một cái rồi quay lại.
Vụt – Một cái phi tiêu xẹt ngang, làm bổn cung ta giật cả mình, ta liền ôm bó hoa của ta lại, phút này mà làm hư hoa là coi như ta vô dụng quá vô dụng rồi.
Mọi chuyện chưa dừng lại đó, sau cái ta né được cái phi tiêu không có phương hướng đó là một cái bóng ôm chầm lấy ta nhảy thẳng xuống sông và chắc chắn là hoa của ta bay xuống cùng rồi
Chưa định thần được tình hình thì có một vòng tay ôm xiết ta lại từ sau lưng. Người này mạnh hơn cả ta, dùng cả thuật khống chế giọng nói của ta nữa. Tức quá tức quá đi mà
” Ở yên một chút rồi ta sẽ để nàng đi ” – Một giọng nói ta nghe được trong suy nghĩ của mình
Cái khắm gì vậy, nhà ngươi muốn gì thì tự nhà ngươi chịu đi, lôi ta theo làm gì để ta khổ thế này. Ta không cam tâmmmmm
Trên mặt nước lúc này ta thấy tầm khoảng 5 6 hắc y đang tìm kiếm. Tên này chắc phạm tội với ai ở Ma giới nên mới bị truy sát thế này. Tầm một chút hồi lặng yên, nam nhân kia liền lôi ta lên, để ta ngồi bên bờ sông
Lúc này ta mới bắt đầu tức giận, hoa của ta thì đã bị hư hết. Y phục của ta ướt hết rồi vì con người đang ngồi ở ngay bên kia
– Nàng là mỹ nhân nhà nào, sao ta chưa từng thấy qua nàng ở Ma giới – Nam nhân đó vuốt tóc nhìn ta
Bớt nhìn đi, ta đang rất là không vui nói thẳng ra là bực mình đấy. Ta mặc kệ lời người đó nói liền đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bước đi. Hắn thấy vậy liền đứng dậy kéo ta lại
– Sao nàng không trả lời ta ?
– Tại sao ta phải trả lời ngươi ? – Ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn có đôi mắt đen láy thật đẹp
– Ta.. – Hắn liền ấp úng buông tay ta ra
Nãy giờ đi cũng đã lâu, chắc có lẽ Kim Huân đã trở về rồi. Ta phải về với nàng thôi
————————————————-
Sau khi trở về ta liền lấy một bộ màu xám tro thay vào, cảm giác mặc y phục ướt thật khó chịu. Có lẻ hôm nay ta bước chân trái ra ngoài nên mới xui xẻo thế này
– Nhân Nhân, bánh mơ của ta đâu rồi ? Nhân Nhân
Từ xa đã nghe cái tiếng mà chẳng thấy hình dạng đâu, lại dám kêu cái tên này thì chỉ có Kim Huân thôi. Ban đầu kêu ta cứ nhắc nhở mãi, nhắc mãi nàng ấy không nghe ta đành mặc kệ, nghe riết rồi cũng quen tai.
– Ta để trên bàn đó nàng ăn đi, hôm nay có thêm nhân đậu đỏ ngon lắm, ta mua cho nàng – Ta rót trà ra chén rồi hỏi – Hôm nay cha nàng có việc gì quan trọng sao, ta đến chả thấy nàng đâu
– Hmmm.. – Kim Huân ngồi bóc bánh ra ăn rồi nhìn ta cười – Cha ta định gả ta đi nên mới cần ta đi gấp như vậy, mà.. mà.. người đó lại là..
Nói tới đây Kim Huân ấp úng, mặt nàng còn đỏ lên nữa. Rồi xong chắc đây là người nàng ấy thích.
– Sau này theo gả đi rồi sẽ có người thay ta mua bánh mơ với chơi với nàng
Rầmmm. Tiếng động khiến ta giật mình đến nỗi rớt cả chén trà trên tay.
– KHÔNG.. TA GẢ ĐI THÌ NHÂN NHÂN VẪN PHẢI CHƠI VỚI TA
Kim Huân đập bàn nhìn chăm chăm vào ta. Nàng được gả đi nàng vẫn muốn Nhân Nhân qua lại với nàng, rồi nàng kéo ta đi về phía bờ hồ bên ngoài
– Ly Phù.. Ly Phù.. Hôm nay huynh ghé qua bên ta có việc gì sao ? – Vừa thấy bóng dáng ai đó là Kim Huân liền chạy sang cười nói
– Hôm nay ta qua phủ muội bàn việc với cha muội – Giọng nam nhân này… – Ơ.. bằng hữu của muội ?
– Aaa đây là Nhân Nhân, Nhân Nhân không phải là người của Ma giới – Cô nhóc liền kéo tay ta lại gần – Nhân Nhân, đây là Ly Phù, người mà khi nãy ta có nói với ngươi
Càng về sau giọng của Kim Huân càng nhỏ.. hai vành tai nàng thì ửng ửng đỏ. À thì ra làm người nàng để tâm. Ta ngước lên thì đập vào mặt ta là cái khuôn mặt yêu nghiệt khiến ta bị ướt. Ta và hắn hai mắt nhìn nhau, hắn thì ngạc nhiên rồi thích thú. Sao nam nhân nào cũng nhìn ta với ánh mắt này hết vậy.. ?
– Ta là Quý Ly Phù, nàng là bằng hữu của Kim Huân thì cũng là bằng hữu của ta – Hắn lại nhìn ta cười cười – Khi nãy nàng không sao chứ ?
Kim Huân nghe vậy liền thắc mắc hỏi:
– Hai người quen biết nhau ?
– Không cẩn thận bị xô ngã – Ta chán ghét trả lời
– Là do lỗi của ta nên mới khiến nàng chật vật như vậy – Hắn thấy bản thân có lỗi khi kéo ta dính líu vậy
Ta hơi buồn ngủ nên đành phải nói Kim Huân ta về Bằng Bích cung khi khác sẽ quay lại mua bánh mơ cho nàng ăn, nhìn Quý Ly Phù rồi quay lưng đi. Khi đi ta vẫn còn có cảm giác hắn vẫn còn nhìn ta..
————————————————-
Vậy là Tử Nhân đã gặp được 3 người khiến cuộc sống của nàng bị đảo lộn sóng gió.. Lúc này câu chuyện mới thực sự bắt đầu …
————————————————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!