Dụ dỗ sư phụ làm phu quân - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Dụ dỗ sư phụ làm phu quân


Chương 2


Mí mắt lười biếng có phần mệt mỏi giật, ta hoảng hốt mạnh mẽ mở mắt. Không phải ta đã chết rồi sao, không lẽ là mượn xác hoàn hồn. Chỉ là ta chưa kịp vui mừng thì phát hiện chân tay ta tròn tròn nhỏ toàn lông cùng móng vuốt, còn có một cái đuôi xù đầy lông la. Ta thử mở miệng nói chuyện vậy mà chỉ phát ra âm thanh “chi..chi”.
Thật bi ai ta vậy mà sống lại trong thân thể một con thú, may mắn tu vi cũng không có mất đi còn từ vương linh trở thành tôn linh. Ta từng nghe sư phụ nói từ hoàng linh trở đi nếu không thể phá vỡ bình cảnh thì chỉ có thể trải qua tình kiếp để có tu vi cao nhất mà mỗi người có thể luyện được rồi sẽ dừng lại ở đó vĩnh viễn. Vậy là vì tình chết đi sống lại mới đột phá tu vi, cái giá phải trả cũng quá lớn đi. Đáng tiếc ta không thể trở thành đế linh như sư phụ rồi, mà sư phụ còn chưa có trải qua tình kiếp đã là đế linh vậy trải qua tình kiếp thì là gì, đế linh đã là cao nhất rồi.
Ta cảm nhận được linh lực ta dựa theo ý niệm ta mà dao động nếu ta không muốn linh lực sẽ theo ý niệm mà biến mất vậy hẳn là ta có thể che dấu tu vi đi.
Ta dùng linh lực kiểm tra lại thân thể nhưng không biết được hiện tại ta là yêu thú hay linh thú. Ma thú thì không phải bởi thân thể này không có tà khí. Vậy làm sao ta biết cách biến thành người đây, chẳng lẽ ta phải làm thú cả đời sao, ô..ô..ta không muốn a.
Ta nhìn mọi thứ xung quanh một chút, chỗ này xem ra là một thánh địa đi, linh lực tràn đầy, xung quanh đầy rẫy những thảo thảo dược quý hiếm. Cách đó không xà có một dòng suối nhỏ, ta dùng tứ chi nhảy đến gần đó, nhìn ảnh ngược của ta trong nước có đến bảy phần giống hồ ly, lông trắng toát, ở trên trán là một điểm đỏ giống như huyết lệ khiến ta nhớ đến trước lúc chết sư phụ vì ta mà khóc.
Ta bây giờ thật nhớ sư phụ, thật muốn ngay lúc này nhìn thấy hắn. không biết giờ hắn thế nào rồi, xem ra ta phải nhanh chóng rời địa phương này nhanh một chút. Chỉ là nhìn nơi này thế nào cũng không thấy điểm dừng a, không là thảo dược thì cũng là đồng cỏ mênh mông bất tận. Ta biết làm thế nào chứ, ta muốn rời khỏi nơi này a.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN