Thanh Mai Là Hồ Ly/ trọng sinh, cổ đại, cao H/
Chương 7
“Đây là cái gì?”
Tống Như Oản vừa nghe xong, ngượng ngùng bưng kín mặt, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng gượng liếc mắt nhìn Tạ Tầm một cái. Có kinh nghiệm đời trước, nàng đương nhiên biết đó là cái gì, nhưng hôm nay Tạ Tầm chẳng khác gì một trang giấy trắng, hắn hiểu được mới lạ.
May mắn Tạ Tầm cũng không truy hỏi vấn đề này đến cùng, hắn lau sạch dâm dịch trên mặt, bỗng cảm thấy vật nhỏ giữa hai chân mình sưng lên, vừa cứng vừa nóng, rất muốn giống như đầu lưỡi thâm nhập vào tiểu huyệt, tận tình chọc vào rút ra.
“Oản Oản… huynh… huynh muốn…”
Nhìn bộ dáng của Tạ Tầm vừa khát vọng lại vừa nhẫn nại, Tống Như Oản nghĩ thầm, dù sao sớm hay muộn cũng là người của hắn, sớm chút đem thân mình cho hắn cũng chưa chắc là không thể. Về sau làm nương tử của hắn, những người bên ngoài sẽ vẫn đồn thổi nàng là hồ ly tinh, câu hồn Tạ Tầm. Chi bằng ngay lúc này chứng thực luôn lời đồn, vừa thoải mái thân mình lại có thể ở bên Tạ Tầm sớm hơn.
Vì thế, Tống Như Oản thẹn thùng ngắt lời Tạ Tầm, mở hai chân ra, “Tầm ca ca… Chỉ cần huynh muốn… muội đều cho huynh… Chỉ cầu sau này huynh có thể thương tiếc muội… Yêu thương muội…”
Một nữ hài tử tự nguyện mở hai chân của mình ra, cam nguyện hiến tặng trinh tiết của chính mình, trong lòng Tạ Tầm tràn đầy lửa nóng. Nơi u cốc mê người kia còn đang ẩm ướt bởi xuân thủy, phản chiếu với da thịt trắng nõn, tiểu huyệt ở giữa hơi mở ra, như muốn câu dẫn hắn mau mau đi vào.
Tạ Tầm dù có tài giỏi đến đâu thì vẫn là một nam tử có thất tình lục dục, sao có thể chịu đựng được. Hắn hô hấp dồn dập cởi quần ra, giữa hai chân côn thịt lập tức dựng thắng đứng, chỗ đỉnh quy đầu tiết ra ít chất lỏng trắng đục, nhu cầu cấp bách muốn phát tiết dục vọng.
“Oản Oản… Muội yên tâm… Hôm nay huynh muốn thân thể của muội… Chờ sau khi muội cập kê… Huynh sẽ lập tức đến phủ cầu hôn… Tuyệt không cô phụ muội…”
Tống Như Oản ngẩn ngơ nhìn Tạ Tầm, kiếp trước, những lời này, nàng đã phải chờ đợi bao lâu mới nghe được, không ngờ kiếp này,hắn lại dễ dàng đồng ý đến vậy?
“Tầm ca ca… Huynh… huynh đồng ý cưới muội?”
Tạ Tầm cúi đầu hôn lên đôi mắt của Tống Như Oản, ôn nhu nói: “Đương nhiên, Oản Oản là của huynh.”
Tống Như Oản duỗi tay ôm lấy cổ của Tạ Tầm, hai người ngực dán ngực, tiểu bánh bao của nàng bị đè ép tới phát đau, nhưng trong lòng thì rất cao hứng nha. Nàng si ngốc trả lời: “Tầm ca ca, trong tâm muội chỉ có huynh, vĩnh viễn là vậy.”
Hai người vừa ôm lấy nhau vừa hôn môi của nhau, bàn tay của Tạ Tầm xoa xoa một bên ngực của Tống Như Oản, dùng sức nắn bóp đủ kiểu, côn thịt bắt đầu không kiểm soát được chui vào giữa hai chân nàng, cọ sát với bắp đùi.
Dâm thủy chậm rãi tiết ra, côn thịt chọc chọc vào tiểu chân châu, chốc lát lại chọc chọc vào cánh hoa môi, nhưng nhất quyết vẫn chưa tìm thấy tiểu huyệt để đi vào. Hiển nhiên Tạ Tầm có chút nóng nảy, hắn dứt khoát lấy tay đỡ lấy côn thịt đang kêu gào, để ngay trước cửa miệng hoa huyệt.
“Oản Oản… Huynh muốn đi vào… Nếu đau… hãy cắn bả vai huynh…”
Tống Như Oản run run, gật đầu đáp ứng, nàng đã từng trải qua cái cảm giác xé rách đầy thống khổ này, lập tức cắn môi dưới, chờ Tạ Tầm đi vào.
Quy đầu cực nóng từng chút xâm nhập, được một chút, Tống Như Oản đã đau không chịu nổi, lên tiếng, “Tầm ca ca… huynh nhẹ chút…”
Giờ phút này, Tạ Tầm thực sự rất muốn một phát đi ngay vào bên trong cơ thể của Tống Như Oản, sau đó mạnh mẽ chọc vào rút ra, nhưng vừa nghe nàng kêu đau, thì hắn ngay lập tức ngừng lại. Chỉ thấy trên trán mơ hồ phủ một lớp mồ hôi mỏng, thanh âm khàn khàn nói: “Muội thả lỏng một chút, kẹp huynh rất chặt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!