Vị Hôn Thê Kiêu Ngạo
Chapter 1
– Ông Nhan! Rất vui được hợp tác cùng ông, cùng Nhan Thị
Vừa rồi là giọng nói của Tịch Tử Ngôn, Tổng giám đốc của công ty sản xuất nước hoa lớn hàng đầu Trung Quốc – Tình Thê.
– Cậu Tịch đây tuổi trẻ tài cao, sau này Tình Thê và Nhan Thị còn phải hợp tác lâu dài.
– Không vấn đề! Để mừng thành công cho lần hợp tác này, tôi xin phép được mời ông Nhan đây một bữa cho ra trò.
– Ha! Ha! Cậu Tịch quả thật có lòng.
Hai người cười cười rồi bước ra khỏi phòng. Định rằng sẽ tới nhà hàng một cách nhanh chóng nhưng ai ngờ, chưa bước ra khỏi cửa lớn của Nhan Thị thì:
– Cha! Hôm nay cha làm việc có mệt không vậy? Cha ngồi xuống đây để con xoa bóp cho cha nha!. ~ Câu nói ngọt lịm thêm nồng vẻ yêu kiều và nũng nịu của một người con gái đang chặn đường ông và anh.
Đó là Đại tiểu thư của Nhan Thị – Nhan Tịch Lam.
Cũng chẳng biết cô từ hố nào chui ra, nhưng vừa nghe giọng điệu là Nhan Nha Ngạn đã đoán ra cô có ý định gì.
– Thôi khỏi! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cha còn đang bận? ~ Ông một câu dứt khoát khiến cho Nhan Tịch Lam vứt qua những giọng điệu sến súa đó qua một bên.
– Đã có ai nói với cha về việc cha hiểu con nhất không?
– Đúng là ta hiểu cô nhất vì cứ lần nào gây ra họa thì cô mới nhớ đến lão già này.
– Cha! Sao cha lại nói như vậy, cha có biết sẽ làm con gái bị tổn thương hay không?
Nhan Tịch Lam lại dùng tới khổ nhục kế để nũng nịu ông. Nhưng đáng tiếc thay chiều này Nhan Nha Ngạn đã quá quen lên cũng chả có phản ứng gì mấy.
Ngược lại, đối với Tịch Tử Ngôn thì cô lại chiếm giữ con mắt của anh. Mọi câu nói hay hành động của cô đều có thể chọc mù mắt mọi tên đàn ông.
– Lần này cũng chẳng phải họa lớn gì cả, chỉ là làm hỏng món đồ cũng không đáng giá bao nhiêu. ~ Cô vừa nói vừa cúi mặt.
– Nếu không đáng giá thì không phải tìm cha đâu. ~ Nói xong, ông định rời khỏi, nhưng lại bị cô chắn ngang.
Song cô giơ lên 2 ngón tay.
– Cha nhớ là mỗi tháng có đưa cho con rất nhiều tiền mà, vậy mà chỉ có 200 vạn cũng không trả nổi sao?
– Không phải 200 vạn. Mà là … là 2 triệu.
– 2 triệu sao? 2 triệu mà con nói không đáng giá bao nhiêu à, rốt cuộc con đã làm hỏng thứ gì vậy?
– Cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà!
– Cái con………….. ~ Nhan Nha Ngạn chưa nói hết câu liền đã bị cô chặn lại.
– Cha à! Mẹ gọi cho con rồi! Con phải về trước đây.
Tịch Tử Ngôn nhìn cô rời đi rồi mới phác vác. Có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh lại có cảm giác với phụ nữ như vậy.
– Trăm nghe không bằng mắt thấy quả nhiên là Nhan tểu thư có sắc đẹp động lòng người. ~ Anh lên tiếng khen ngợi
Trước đây anh cũng từng nói câu này rất nhiều lần, nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên anh lại mạnh dạn nói câu này đến vậy.
Nhan Nha Ngạn mừng rỡ khi nghe những lời khen ngợi đối với con gái của mình, nhưng ngay sau đó ông lại thở dài rồi nói:
– Trông nó trẻ con như vậy nhưng cũng đã 26 tuổi rồi, vậy mà cũng không có lấy một người đàn ông bên cạnh, thật đúng là khiến người ta nhọc lòng.
Cô chưa có bạn trai sao? Tại sao khi anh nghe câu nói này của ông thì trong lòng lại nhảy múa một cách lạ lẫm.
– Chắc có lẽ là Nhan tiểu thư không muốn để ý ai, chứ đàn ông muốn lấy cô thì chắc phải xếp hàng dài từ Bắc Kinh tới Thượng Hải. ~ Tịch Tử Ngôn vừa nói vừa cười, nhưng thật ra trong lòng anh lại không cho phép câu nói đó phát ra.
– Ha… ha! Cũng không giống gì cậu, lúc nhỏ con bé cũng từng có một vị hôn phu. Nhưng cũng không biết vì sao mà cả gia đình đó chuyển nhà, tôi cũng cắt đứt liên lạc.
Câu nói của Nhan Nha Ngạn đi kèm với những tia bi thương xoẹt qua.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!