Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà - Chương 3: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà


Chương 3: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (3)


Chương 3: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (3)
[Nhiệm vụ ẩn: kết giao cùng người.]
[Nhân vật mục tiêu: Tô Phong.]
“Này! Chuyện gì thế?” Lạc Ái nói chuyện trong đầu.
[Ý nghĩa trên mặt chữ, mong người chơi sớm hoàn thành nhiệm vụ.]
“Ta có thể từ chối không.” Lạc Ái sắc mặt không được tốt hỏi.
[Có thể, nhưng người chơi không đủ điểm thưởng nên không có quyền từ chối.]
Lạc Ái đang giao tiếp trong đầu, thấy trên màn hình là hình mặt cười đang nói truyện, không biết vì sao cô cảm thấy muốn đập nát cái bản mặt đang lên đời với cô.
“Mi đang lên mặt với ta đúng không.”
[Kí chủ, cô nghĩ nhiều rồi.] Nói xong màn hình liền tắt ngắm.
Đợi ta về đi, rồi mi biết tay ta.
“Chị xinh đẹp, chị dẫn ta đi chơi nga?” giọng nói nũng nịu, chắc ai nghe cũng sẽ đỏ mặt, tim đập.
Nhưng cô lại chỉ thấy một chữ ‘phiền’, hai chữ ‘quá phiền’, phiền quá đi mất.
Trong cốt truyện đây là nam phụ phản diện lớn nhất.
Bị ám ảnh về cái chết của mẹ mình nên kí ức dừng lại khi 5 tuổi.
Khi nữ chủ Lâm Y giận dỗi nam chính, thì nghỉ việc, đi tìm công việc mới, lần đó cô ta may mắn cứu được nam phụ Tô Phong, nên được vào nhà họ Tô chăm sóc Tô Phong.
Sau đó nam phụ suốt ngày ỷ vào nữ chính, thấy nam chính quấn lấy nữ chính là Tô Phong nhảy ra cản, nữ chính thương cảm tình hình của nam phụ nên ở bên cạnh chăm sóc, khiến nam chính ghen.
Nhưng mọi chuyện cũng đâu vào đó, nữ chính nhận ra tình cảm của mình với nam chủ, còn đối với nam phụ thì chỉ là thương cảm nhất thời mà thôi.
Lúc này nữ phụ hai lên sàn, Minh Gia Nguyệt, cô ta dùng hình ảnh ghép của cô ta và nam chính trên giường cho Lâm Y coi.
Còn nói cô ta là cô ta chỉ là cô nhi, không tiền, không địa vị, không xứng với Đoàn Diệp Cảnh, dùng hết mọi lí lẽ ép Lâm Y ra nước ngoài.
Sau khi nữ chính ra xuất ngoại, nam chính buồn rầu đi tìm nữ chính, còn nam phụ bị tai nạn xe, khi tỉnh lại thì thần trí cũng hồi phục, đừng hỏi tại sao? Đều là kịch bản thôi?
Năm năm sau nữ chính trở về, lúc này nam chính và nam phụ đang đấu đá trong nước.
Lâm Y gặp nam phụ trước, nam chính bắt gặp trong bữa tiệc nên hiểu nhằm là hai người quen nhau.
Trong lúc tức giận, nam chính kéo nữ Minh Gia nguyệt lại, nói là bạn gái mình, vì thế nữ chính càng tin chuyện năm đó.
Đấu đấu , đá đá, nữ chính lại về bên nam chính, Minh Gia Nguyệt nhiều lần tìm chết nên kết cục là bị nam chính giết.
Còn nam phụ vì nữ chính về bên nam chính thì trở nên hắc hóa.
Nổi điên đem nữ chính nhốt lại, tính đồng quy vu tận cùng Lâm Y, nhưng nam chính tới kịp cứu được nữ chính, còn nam phụ chết trong biển lửa.
Nam chính thâu tóm thế lực họ Tô, thế lực có thể nói là lớn hơn nhà họ Đoàn, nhưng vì thiếu gia duy nhất của họ chết, không ai quản lí, trở nên rối loạn. Sau khi thâu tóm, thế lực nam chính càng lớn mạnh.
Trong truyện cổ tích thì hoàng tử lọ lem sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.
Câu chuyện thật là đẹp, CMN!!!

Ông lão cột nơ vội vàng chạy lại, ”Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia chúng tôi đã làm phiền cô rồi.”
Ông lão cột nơ nắm lấy tay Tô Phong, ”Thiếu gia chúng ta về thôi.”
Tô Phong nhăn mặt, nhíu mày với ông lão, ”Không muốn, ông về đi!”
Tô Phong quay qua làm ra vẻ mặt ủy khuất, ”Chị xinh đẹp, dẫn ta đi chơi đi.”
Ta nói này, nam phụ đại nhân ngài sao đổi mặt nhanh vậy?
“Chuyện này?” Lạc Ái nhìn ông lão với vẻ bất đắc dĩ.
Ông lão híp đôi mắt đầy vết chân chim, đánh giá vị tiểu thư trước mắt, là một cô gái rất dễ thương, nụ cười chân thành, nhìn trang phục là hàng hiệu, không hở, không thiếu, mỗi một động tác điều toát lên sự tao nhã, cao quý.
Ông là người nhìn sắc mặt mà sống, trước nay chưa sai lần nào? Cô gái này chừng 17,18 tuổi nếu có ý xấu ông chắc sẽ nhận ra, không thể nào có chuyện một cô gái tuổi này có tâm cơ như thế?
Có rất nhiều người lợi dụng cơ hội để làm quen với nhà họ, không một ai có ý tốt cả, ông phải đề phòng những người này.
Hừ, lão hồ ly.
Lạc Ái biết ông lão nghĩ gì, chính cô cũng đang diễn vai một tiểu thư cao quý, con nhà lành cho ông xem.
Thích thì cứ nhìn, đố ông nhìn ra.
#Bản cô nương là một diễn viên chuyên nghiệp.#
“Hay vậy đi, tôi cũng đang rãnh, tôi đưa thiếu gia nhà ông đi chơi, ông có thể đi theo để coi chừng, thế nào?” Lạc Ái cười cười, trưng cầu ý kiến ông lão.
Hai người điều nhìn về phía ông lão đợi câu trả lời.
Chỉ là một người là vẻ mặt trông đợi thật lòng, một người giả tạo bất đắc dĩ phải vậy thôi.
“Vậy thì làm phiền tiểu thư rồi”, ông lão gật đầu,: “Đây là thiếu gia nhà tôi tên là Tô Phong, còn tôi là Hà quản gia, cô cứ gọi là Hà lão là được rồi!”
“Xin hỏi, tiểu thư xưng hô là gì?”
“Cháu tên là Đổng Hy Hy”
“Đổng tiểu thư. ” Hà lão cười khách khí.
“Cứ gọi cháu là Hy Hy là được rồi” Lạc ÁI ăn nói lễ phép, cử chỉ tao nhã, nhìn rất thành thục.
Hà lão gật gật đầu tán thưởng, cô gái này…ukm rất tốt!!!
Lạc Ái đang rên trong lòng, giả bộ thế này mệt tâm ghê quá!!!

Sau khi dẫn cậu thiếu gia 5 tuổi này, đi công viên chơi, cậu ta cứ chạy đi chạy lại như con khỉ, lúc thì đòi chơi thứ này, lúc thì đòi chơi thứ kia, phải chạy đi chạy lại làm cho Lạc Ái có ý nghĩ, không muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa.
#Bản cô nương muốn bãi công, làm sau bây giờ?#

Lạc Ái cũng thắc mắc, nhà họ Tô dù gì cũng là quý tộc giàu có, không có chuyện một thiếu gia cứ nhìn thấy thứ gì cũng mới lạ, như chưa từng được thấy.
“Cười lên nào!!!”
“Tách…”
Lạc Ái và Tô Phong đang chụp hình Hàn quốc, hình dáng Tô Phong nhăn nhó trong cái bánh tròn tròn, rất ư là đáng yêu, còn Lạc ÁI đang há miệng cắn.

Lạc Ái đang cùng Tô Phong ngồi trong nhà hàng ăn cơm trưa. Cô gục xuống ôm lấy mặt bàn, cả một ngón tay cũng không muốn cử động.
Lúc trong công viên trò chơi, bởi khuôn mặt hại nước hại dân của ai đó, từ trẻ tới lớn các cô gái ùa ùa kéo lại, làm ách tắc gia thông trong công viên, khó khăn lắm mới thoát ra được.
Cô nhìn về phía tài xế, Hà lão cùng vệ sĩ đang đứng, họ vẫn đứng chỉnh tề, có vẻ họ đã quá quen với việc này rồi!
Bác tài xế nhìn cô bằng ánh mắt long lanh, cô chủ giờ chắc hiểu nổi lòng của những người như mình rồi!!!
Lạc Ái mệt quá nên không thấy ánh nhìn đó.
Lạc ÁI nhìn thanh niên 5 tuổi trước mặt, cậu ta đang cười ngay ngô, cầm rubik chơi, ngón tay thon dài xoay rubik thoăn thoắt, khoảng 1 phút cậu ta đem nó về vị trí cũ, sau đó lại phá, phá rồi lại giải, hành động cứ lặp đi lặp lại, không biết chán.
Xem ra tô Phong này rất thông minh, mà cũng đúng, thân là nam phụ thì phải có trình độ như thế này mới đúng.
Lạc ÁI cùng Tô Phong ngồi cùng bàn, cũng may là có vách che, nếu không bằng gương mặt hại dân này của cậu ta sẽ kéo thêm phiền phức.
Mặt dù quản gia có nói tới nhà hàng 5 sao ăn, nhưng cô đã từ chối, cô không muốn ăn cơm mà cũng phải lễ nghi lễ tiết đâu, phiền phức lắm.
“Bác quản gia cùng mọi người cũng qua đó ăn trưa đi, Tô Phong cứ để cháu chăm sóc được rồi.” Cô ngồi dậy, thực hiện phong cách ngoan hiền của mình.
Quản gia hơi chần chừ, nhưng nghĩ tới hôm nay vị Đổng tiểu thư chăm sóc cho thiếu gia cả ngày, dằn lại từ ngữ muốn nói lại: ”Cũng được, làm phiền cháu rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN