Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà - Chương 6: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà


Chương 6: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (6)


Chương 6: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (6)
Đó một đôi chân dài miên mang, vừa ra khỏi cửa xe khuôn mặt mang theo ánh nắng ngược xuất hiện , làm chói lòa các cặp mắt xung quanh.
Kỳ Kha bước vòng qua chiếc xe, mở của ghế phụ ra, thân hình nhỏ nhắn bước ra làm mọi người xung quanh bàn tán, nghị luận.
“Cô ta là ai thế?”
“Không biết nữa, nhìn không quen mắt cho lắm, không lẽ mới chuyển trường.”
“Xì…Xào…blô…bla…”
Vị tiểu thư tóc dài nào đó mặt mày xanh mét, các ngón tay siết chặt lại: Cô ta là ai? Tại sao xuất hiện trên xe của Kỳ Kha?
Lâm Y khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu, cứ chần chừ không chịu bước xuống xe.
Kỳ Kha thấy Lâm Y không chịu xuống xe, nhíu mày, sau liền sáp người lại hôn lên môi Lâm Y một cái.
Mọi người xung quanh trố mắt nhìn, lời nghị luận càng hăng say, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Sau liền thấy áp xuất xung quanh tự nhiên thấp, tất cả không hẹn mà run cầm cập, nhìn về nguồn nhiệt đang tỏa nhiệt âm độ, không tự chủ mà tách ra một đường cho vị máy lạnh nọ.
Quần chúng lại một phen bất ngờ.
“A…A…” Tiếng kêu của cô gái nào đó phá vỡ bầu không khí u ám bao trùm.
“Đoàn thiếu kìa…”
“Anh ấy đẹp trai quá…!!!”
“Ôi nam thần của tôi…”
“Đỡ tôi coi…tôi sắp xỉu rồi!!!”
Khuôn mặt điển trai, nghiêm nghị mang theo vẻ ngoài băng giá, đạm chất kiểu tổng tài bá đạo 100%, thân hình hoàn mỹ, sao lớp áo đồng phục có thể thấy thân hình rắn chắc, tỷ lệ người cân đối, cả người toát ra hơi thở cấm người lạ lại gần.

Lạc ái nghĩ thầm: làm như nghìn năm chưa thấy trai chắc, so với Tô Phong đáng yêu còn không bằng, hừ… ra vẻ ta đây chắc, bà đây cũng làm được!!!
Lạc Ái lại quay đầu nhìn về Kỳ Kha và Đoàn Diệp Cảnh, bụng nghĩ: tại sao khi mình xuất hiện không có hiệu quả quần chúng như thế kia chứ, nhìn nam chính với nam phụ người ta kìa, xuất hiện đã làm biết bao nhiêu người điêu đứng rồi, bản cô nương không phục!!!

Bất chấp bầu không khí đang bất thường, các cô nàng nháo nhào, chen lấp, kéo thêm một đám người nữa tụ tập buông chuyện, cứ thế nói tiếp đám này tới đám khác kéo tới, tạo thành một vòng tròn đông người.
Mọi người thì đang chen lấn, còn vị Lạc Ái của chúng ta thì đang yên vị trên thành một bồn hoa, hai chân buông xuống, một bộ dạng đong đưa hóng chuyện.
“Buông cô ấy ra.” Một giọng nói trầm âm lãnh vang lên.
“Tôi không thích thì sao?” Nói đoạn, Kỳ Kha đưa tay vòng qua eo của Lâm Y kéo vào lòng mình, trưng ra bộ mặt đắc ý.
Tiếng xôn xao dần dần thành tiếng nhỏ nghị luận.
“A… tớ nhớ rồi đó chính là cái cô gái hay theo sao Đoàn thiếu mà.”
“Cái cô gái hay lẽo đẽo theo sao, tên gì ấy nhỉ…?”
“Lâm gì gì đó, a… nhớ rồi! Lâm Y !!!.”
“Nghe nói là được nhận học bổng mới được tiến vào?” Tiếng nói này là của Minh Gia Nguyệt, bởi vì nhiều người xôn xao nên không ai để ý, cô ta chen vào một câu, mọi người lại bàn luận.
“Cô ta có tư cách gì mà hết kỳ thiếu với Đoàn Thiếu giành cô ta vậy?” cô bạn thân tóc ngắn Từ Uyển Uyển lên tiếng.
Vẻ mặt vô cùng âm ức, làm như chính cô ta bị ức hiếp không bằng,: “Yên Yên cậu coi kìa, con nhỏ kia nó dụ dỗ Kỳ thiếu của cậu kìa!!!”
Khuôn mặt được thoa son phấn của Giang Yên giờ trắng bệch, cả người căn cứng, hai mắt âm độc nhìn về phía Lâm Y.
Sao cô ta dám!
Người trong mộng bao nhiêu năm của mình giờ thân mật với người khác trước mặt mình, dù là ai cũng không chịu được, huống hồ đây là vị hôn phu, thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Vẻ mặt Lâm Y âm u nhìn mọi người chỉ trỏ
Mấy người này thích lấy cô làm trò đùa lắm sao? Chỉ vì mình thân phận thấp kém sao? Ngoại trừ cái này thì họ hơn gì mình chứ, toàn bọn ăn bám gia đình, học hành thì toàn đi cửa sau.
Mình không can tâm , tại sao chứ, tại sao?
Ngón tay siết chặt, vẻ mặt hiên lên sự đố kỵ không nên có trên bộ mặt thanh thuần.
Vì Lâm Y cuối đầu nên không ai nhìn thấy bộ mặt đáng sợ đó.
“Lâm Y, cô qua đây!” giọng nói hơi cao ra lệnh.
Cánh tay Kỳ Kha càng thêm siết chặt,: “Anh là cái gì mà ra lệnh cho cô ấy?!”
“Tôi nói lại một lần nữa, cô có qua đây không?”
Anh ta là cái gì mà dám ra lệnh cho cô chứ?
Lâm Y không biết lấy sức lực từ đâu ra, đẩy Kỳ Kha sang một bên, cắm đầu chạy đi.
Bỏ lại Kỳ Kha ngơ ngác, còn Đoàn Diệp Cảnh thì nhíu mày.
Lúc Lâm Y chạy đi, thì trùng hợp thấy vẻ mặt cười của Đổng Hy Hy.
Tại sao lại là cô ta? Lần nào bộ dạng thảm hại nhất thì cũng thấy cô ta! Đúng! Chắc chắn là cô ta bày trò! Chỉ vì mình đi theo Đoàn Diệp Cảnh nên cô ta đố kỵ, đúng! Chắc chắn là thế!
Đổng Hy Hy cô hãy đợi đó, tôi nhất định sẽ trả thù!!!
Lạc Ái chớp chớp mắt nhìn nữ chính, thấy bộ dạng “Thâm thù đại hận” của nữ chính Lạc Ái chỉ biết tặc lưỡi.
Xem ra nữ chính đại nhân của mình hắc hóa rồi, nhưng mà ánh mắt đó là sao chứ, này này!!! Nữ chính a, ta chưa có làm gì mà! Ánh mắt giết người đó là sao chứ?

Lạc Ái ung dung bước vào lớp, vừa mới tới cửa liền thấy có vật thể lạ bay tới, theo bản năng Lạc Ái né tránh kịp thời, nhìn lại vật thể lạ đó là một đôi giày cao gót.
Lạc Ái nhìn theo hướng vật thể lạ vừa bay tới, thấy có một nhóm người đang tụ tập lại.
“Cô có mắt không hả?” Một cô gái hung hăn cầm chiếc giày cao gót chỉa vào một cô gái khác.
“Đi mà không nhìn đường đụng vào mà còn không xin lỗi, đúng là đồ tiện nhân, chỉ biết đi dụ dỗ người khác!” Một tràng mắng ngoan độc vào thân hình nhỏ bé.
Thân hình nhỏ bé kia run run, nước mắt thay nhau chảy xuống, nhưng không hề có sự sợ hãi hay đáng thương mà là ánh mắt âm ngoan, trừng trừng nhìn vào cô gái đang cầm chiếc giày cao gót. Cái trán trơn bóng giờ bị thương, máu chảy xuông một vệt dài, nhìn sao cũng vô cùng ghê rợn.
“Rõ ràng là cô đụng tôi trước!”
Cô gái cầm chiếc giày nhìn thấy bộ dạng của cô gái, chân hơi chùng bước, nhưng vẫn có cầm cự, hắn giọng nói,: “Cô là đồ tiện nhân, dụ dỗ hết Đoàn thiếu, Kỳ thiếu, giờ còn ở đây thể hiện đáng thương, cho ai nhìn chứ.”
Lạc Ái đứng vòng ngoài không nhìn thấy, nhưng khi nghe thấy cái giọng nói này thì biết là ai rồi, rành rành là nữ chính đại nhân.
#Khả năng gặp rắc rối của nữ chính cũng thật đáng sợ!!!#
Từ ngoài sân trường tới trong này mà nữ chính của húng ta gặp hai lần rắc rối rồi.
Cái khả năng may mắn này, mà đi mua vé số thì chắc chắn trúng.
Một người xung quanh biết chuyện gì xảy ra, nhưng không một ai giúp, cũng bởi họ đố kỵ, ganh ghét , kỳ thị,…
Trước hết là hai thần tượng của họ, ai cũng hết sức ái mụi với Lam Y.
Thứ hai là Lam Y không quyền không thế.
Thứ ba là cũng không đủ đẹp để chúng nam sinh làm “Anh hùng cứu mĩ nhân”.
Nhưng.
Đã là nữ chính thì vận số tất nhiên là trời cưng, chỉ thấy nam chính của chúng ta, dùng ánh mắt bén như đao liếc quần chúng xung quanh bằng ánh mắt giết người, quần chúng xung quanh cũng không có tiếc tháo gì?!, tự động cụp mắt tản đi.
Còn cô nàng hung hăn hồi nãy, từ mèo hoang biến thành mèo nhà, trở nên run cầm cặp, chân chống đỡ không nổi sát khí mà khụy xuống.
“Người của tôi mà cũng dám đụng tới, chờ lãnh hậu quả đi.” Đoàn Diệp Cảnh bỏ lại câu nói, xong rồi vòng tay qua gối bế nữ chính ghênh nganh đi ra.
Vừa tới cửa, mọi người đều tản ra thành một đường, , nhưng có một ngoại lệ là Lạc Ái đang chắn trước cửa.
“Tránh ra.” Ngữ khí không hề tốt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN