Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà - Chương 7: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà


Chương 7: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (7)


Chương 7: Nam phản diện là một tên “Ngốc” (7)
“Tại sao tôi phải tránh.” Lạc Ái trưng bộ mặt đáng đánh ra,: “Đường này nhà anh xây chắc!”
“Cô” Giọng nói cao hơn mấy phần: “Tôi nói lần nữa cô có tránh ra không?” Cô ta điên sao dám đối đầu với anh.
“Tôi nói rồi anh điếc sao, ài… cũng phải thôi hồi nảy nghe cái cô gái kia nói Lâm Y là không có mắt, giờ thêm anh cũng bị điếc, chậc… đúng là tuyệt phối!” Vừa chỉ cô gái hung hăn ban nãy.
Người qua đường Giáp: “Trời ơi!!! Đổng Hy Hy này điên rồi! Dám nói như thế với Đoàn thiếu.”
Bính: “Không phải cô Tống này rất thích Đoàn thiếu sao, hôm qua mới “Tỉnh tò” xong mà?! Sao hôm nay trở mặt rồi!”
…“Chắc đang gây sự chú ý ấy mà!”
…“Hay thẹn quá hóa giận.”
“Chắc là chơi trò lạc mềm buột chặt.”
Lạc ÁI: “…”
Lạc Ái không để ý xung quanh, cô vẫn đứng ở đó trưng bộ mặt không thèm để ý ai.
Lâm Y nằm trong lòng nam chính, dùng đôi mắt không để Đoàn Diệp Cảnh nhìn thấy, nhìn Lạc Ái khóe môi nhếch lên một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Này này cô đắc ý gì chứ, ta cốc thèm tới nam chính của cô nhé, hừ… đồ não tàn.
Lâm Y quay sang níu áo Đoàn Diệp Cảnh, một bộ dạng đáng thương.
Nam chính ta ‘Thương hoa tiếc ngọc’ nhìn bộ dạng đáng thương của nữ chính làm sao mà chịu nổi, nhíu mày đau lòng.
Đoàn Diêp Cảnh nhìn lên Lạc Ái, sát khí nồng đạm chạy thẳng tới Lạc Ái, nhưng khi vừa tới thì bỗng chốc tiêu tán.
Đôi bên dằn co một hồi, thấy không tiến triển gì, Đoàn Diệp Cảnh vòng đi cửa sao, bỏ lại một đám người bị trúng sát khí, ai nấy đều run sợ.
Đi sớm có phải tốt không, tốn thời gian của ta: “Hừ…”
Cả đám giải tán, cũng không ai đối chất Lạc Ái giống Lam Y, vì so về thế lực và tiền tài nhà bọn họ không bằng, nên không dám đối đầu trực tiếp.
Người ta nói, có tiền tài mua tiên cũng được, rất đúng trong trường hợp này.
Lúc Lạc ÁI đi ngang cô gái còn đang ngồi dưới đất, dùng đôi mắt liếc một cái rồi dời đi.
Người này cũng có thù với nguyên chủ.
Lạc Ái nhìn theo hướng nam chính vừa đi.
Cũng không cần mình động tay, thì có người giúp rồi!

Tìm bàn của nguyên chủ cũ ngồi xuống, Lạc Ái không màn thế sự, cứ úp mặt xuống bàn. Đang mơ màng ngủ, bổng có nghe có người gọi, mở mắt ra, thấy một gương mặt phóng to, khiến Lạc Ái hoảng hồn, ngửa ra sau.
Giọng nói trong trẻo, dễ thương vang lên,: “Hy Hy! Cậu có sau không, hôm nay về nghe nói cậu bị cái thằng Đoàn Diệp Cảnh khi dễ, cũng tại mình đi nước ngoài chơi, không ai bảo vệ cậu, oa……” nói xong khóc lớn, khiến mọi người xung quanh nhìn qua.
Mới dậy nghe tiếng khóc chói tai, Lạc Ái đưa tay lên chăn màng nhĩ,: “Nín.”
Một bộ dạng tiểu thỏ trắng oan ức,: “Hức…Hức…cậu…khi …dễ…mình…hức…” Du Nhiên giả giọng khóc.
Cô bạn này là bạn thân của nguyên chủ cũ, có dáng người nhỏ nhắn, cậu ta có gương mặt rất dễ thương, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõa, cao khoảng 1m55, khí chất sạch sẽ, đơn thuần, không toan tính.
Đánh giá của Lạc Ái về cô nàng này là: hợp nhãn (Mắt).
Không giống với nữ chính Lam Y, cô nàng này mặt dù bạch thỏ, nhưng không hở một chút là khóc, theo kí ức nguyên chủ thì cô nàng này mặt dù vẻ ngoài ngây thơ, nhưng có mắt nhìn, biết cái gì đúng sai.
Lạc Ái vỗ vỗ vai an ủi: “Rồi…đừng khóc nữa, trưa mình dẫn cậu đi ăn.”
Cô nàng vẫn giả bộ khóc, Lạc Ái hết chịu nổi: “Được rồi! mình đãi cậu.”
Tiểu Nhiên Nhiên chu mỏ: “Cho mình một suất đùi gà nữa mình mới chịu.”
Lạc Ái đầu đầy hắc tuyến: Khóc một hồi, chỉ vì cái đùi gà, đúng là không có tiền đồ.

Trong tiết học cũng không thấy nữ chính trở về, Lạc ÁI không chuyện gì làm, cứ nằm bệch trên bàn trong giờ văn học, vị giáo sư này đúng là rất có tài, ngôn ngữ dùng hết sứ uyên bác, giàu hình tượng, một tràng giang dài, không ngơi một lần.
Ukm… rất dễ ngủ.
Còn cô nàng Nhiên Nhiên, cầm cuốn sách ngôn tình đọc, cười khúc khích.
Vị giá sư thấy mọi người trong lớp, không ai quan tâm tới tiết học của mình, người thì ngủ, nghe nhạc, cầm kính chăm chút khuôn mặt,… ông cũng không ngừng bài giảng, cứ làm như không thấy mà tiếp tục giảng tiếp.
Những người này ông không dám đắt tội, mặt dù ông được vô trường này dạy là nhờ ‘Đi cửa sau’, quan trọng hơn là nhờ nhà vợ giúp đỡ, nhưng cũng không bằng nhà những vị ‘Ông trời’ này! Đây không phải là lớp top đầu trường, với lại họ không cần phải có bằng cấp chi, sau này chỉ cần về nhà nắm lấy tài sản, ăn chờ chết là được, nên ông cũng không dậy tận tâm.

Lúc ra về, cô nàng Du Nhiên cứ kèo nhèo mãi, nói lấy lí do gì mà, cậu vừa mới thất tình, phải đi giải tỏa tâm trạng, nếu không dẫn đến chứng uất ức gì đó,…nên kết luận là đi ăn để xả buồn.
Lạc Ái rất muốn hỏi.
Giải buồn là chuyện phụ, ăn là chuyện chính phải không

Nhà của Đoàn Diệp Cảnh
Đoàn Diệp Cảnh đặt Lâm Y lên giường, chăm chút lau vết máu trên trán, sau đó băng bó.
Trên mặt bây giờ không còn là sự quan tâm lúc nãy nữa, bộ mặt nghiêm túc hơi u ám, giọng hơi gằn: “Tại sao em quen Kỳ Kha?”
Đôi mắt Lâm Y hơi né tránh, đôi tay của Đoàn Diệp Cảnh xoay khuôn mặt của Lâm Y: “Tại sao lại tránh né tôi, nói…” Tới cuối cùng Đoàn Diệp Cảnh quát lên.
Mấy hôm trước vô cớ nghỉ việc, hôm nay lại đi chung với Kỳ Kha, làm sau anh không bực cho được.
Lâm Y gạt tay của Đoàn Diệp Cảnh ra: “Anh lấy tư cách gì mà quản tôi?”
Nhưng nghĩ tới cái gì đó, giọng không khỏi nhẹ hơn vài phần: “Em…em xin lỗi, em… không cố ý…tại..tại…hức…hức…” Chưa nói xong thì nước mắt trào ra.
Đoàn Diệp Cảnh hơi lúng túng, giọng mền mỏng nhẹ nhàng hơn: “Anh xin lỗi, tại anh hết, em có gì uất ức nói ra anh giúp em.”
“Không …em…em… không bị ai …” Lâm Y quay mặt đi, che giấu bộ mặt của cô ta hiện giờ, mặt dù khóc thiệt đáng thương, làm người ta đau sót, nhưng đôi mắt đã bán đứng cô ta, nên cô ta lấy ta che mặt, không cho Diệp Cảnh thấy.
Đoàn Diệp Cảnh bổng nghĩ tới cái gì đó,: “Có phải là Đổng Hy Hy làm ra như vậy không?”
Lâm Y nhỏ giọng nói,: “Không…có” giọng yếu dần, nước mắt tuôn xối xả.
Thấy bộ dạng này của Lâm Y, bộ não Đoàn Diệp Cảnh xác định là Đổng Hy Hy làm 100%, nghĩ tới hành động thất thường của cô ta hôm nay thất thường, thì chắc chắn cô ta không yêu được nên sinh hận.
Nếu Lạc Ái nghe được lời này, thì chắc chắn đập cho Đoàn Diệp Cảnh một trận, chắc luôn.
Đoàn Diệp Cảnh an ủi, vỗ vai,: “Thôi nín đi, kể anh nghe chuyện gì xảy ra?”
Nghẹn khuất một hồi, Lâm Y dùng giọng mũi kể lại cậu chuyện hôm qua, lúc lạc Ái không cứu cô ta cho tới hôm nay, đưa ra nghi vấn là những chuyện hôm nay là Lạc ÁI bày trò.
Đoàn Diệp Cảnh lấy tay đấm xuống giường,: “Khốn khiếp, em yên tâm anh nhất đinh sẽ trả thù giúp em.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, bởi vì em quá thiện lương, nên cô ta mới ức hiếp em, việc em làm là nghĩ ngơi, mọi thứ cứ để anh lo.”
Lâm Y ngoan ngoãn gật đầu, thấy Đoàn Diệp Cảnh ra ngoài, ánh mắt đáng thương thu hồi, con ngươi xuất hiện đầy tín toán.
Lạc Ái, Đoàn Diệp Cảnh, Minh Gia Nguyệt, Kỳ Kha, ác người hôm nay dám lấy tôi ra làm trò đùa, rồi sẽ có ngày tôi trả hết lại cho các người, hãy đợi đi. Tôi sẽ lợi dụng Đoàn Diệp Cảnh trả thù cô trước, Lạc ÁI.

Sau khi dùng cơm xong với Du Nhiên, cũng đã hai giờ chiều, vì hôm nay chỉ có tiết học sáng, chiều được nghĩ, Lạc Ái đem cơm cho anh hai Đổng Gia Thần.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN