Bán trí tuệ nhân tạo (Boss toàn năng)-Mạnh Bà
Chương 9: Nam phản diện là một tên “ngốc” (9)
Chương 9: Nam phản diện là một tên “ngốc” (9)
Còn cô nàng Tần Ánh chỉ cắm cúi gắp đồ ăn lia lịa, luôn luôn khen ngợi tay nghề của má Ngô, còn bày tỏ ý muốn dọn luôn qua đây ở.
“Hy Hy em ăn cái này đi!” Đổng Lạc Thần gắp miếng thịt vào chén Lạc ÁI.
Tô Phong hình như cũng không chịu thua,: “Hy Hy cậu ăn cái này đi!” Tô Phong gắp một ít rau cho Lạc ÁI.
Hắn không ngốc tới mức, không biết ông anh trước mặt, không cho hắn chơi Hy Hy.
Hy Hy cũng là của hắn.
Không.
Là của mình hắn!!!
Đổng Gia Thần: “Hy Hy món này ngon lắm, em ăn thử đi!”
Tô Phong: “Hy Hy cái này cũng được”
Đổng Gia Thần: “Hy Hy..”
Tô Phong: “Hy Hy..”
Lạc ÁI: “…”
Lạc ÁI cầm cái chén chất đầy một đống đồ ăn, khuôn mặt giờ không có một từ nào để hình dung được.
Ukm! Rất khó coi.
Mặc dù bà đây rất thích ăn, nhưng chất đầy thế này thì gắp, sau mà được.
Một đám quần chúng, không dám nhìn thẳng, đồng loạt cuối đầu.
Hà lão cảm thán: lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia vui như thế!!!
Hôm trước lão gia đã cho người đều tra gốc gác của nhà họ Đổng, từ đời ông nội đã làm buôn bán, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tới đời cha của Đổng Lạc Thần, Đổng Cung cũng không thua kém, nâng Đổng thị lên một tầm cao mới, đến đời Đổng Lạc Thần, tập đoàn mấy năm nay bổng dưng lớn mạnh, có thể nói là một kho báu tìm tàn trong giới làm ăn.
Đổng tiểu thư này theo tư liệu điều tra và con người ngày hôm nay rất khác, nhưng điều đó cũng không nói lên gì, có những thứ không thể nghe theo người ngoài được, phải tận mắt chứng kiến thì mới tin.
Quyết định của lão gia đem thiếu gia đến đây, là lựa chọn sáng suốt.
…
“Thưa lão gia,hôm nay thiếu gia…”
[Cứ để nói ở đó vài ngày đi, miễn nói vui là được, khụ …khụ]
Ông cũng đã già, nếu mai này ông đi, không biết ai sẽ chăm sóc cho đứa con này của ông nữa, biết bao nhiêu người nhòm ngó, muốn xâu xé nhà họ Tô, họ chỉ chờ ông khụy xuống là nhào tới thôi!
Khuôn mặt, mang đạm nét tàn phá của thời gian, đôi mắt đầy nếp nhăn của Tô lão nhìn về phía xa xăm một cách đầy bi thương.
Một tiếng thở dài vang lên trong đêm yên tĩnh, nghe sao mà não lòng.
“Haii…”
(Tác giả: nói thật cái từ cuối cùng, cũng đại diện cho tâm trạng của ta, đuối quá đi!!!)
…
Hai cô nàng Hy Hy và Tần Ánh đang ôm chén chè trái cây ăn, còn hai người nào đó thì náo loạn, dành ghế ngồi kế Hy Hy.
“Cậu qua kia ngồi, nếu không thì đừng mong ở lại đây nữa.” Đổng Gia Thần nói nhỏ chỉ đủ Tô Phong nghe.
Tô Phong uất ức, chậm rãi bước qua chổ khác, nhìn Lạc Ái bằng con mắt ươn ướt, nhưng Lạc ÁI làm như không thấy.
…
Đêm khuya, tại khu vực quán Bar náo nhiệt, nơi để những người thích ném tiền tiêu khiển.
Trong quán bar, tiếng nhạc kích động, tiếng cười nói ngả ngớn, điệu múa kích tình, tạo nên quan cảnh khó lời diễn tả.
Một cô gái, mặc bộ đồ bó sát màu đen, đang ngồi trong góc khuất, nên không ai thấy cô quan sát cảnh này, cô vừa cầm ly rượu lắc nhẹ, khóe môi nở nụ cười như có như không.
Không sai đây chính là cô nàng Lạc ÁI.
Sau khi cô nàng Tần Ánh bị gọi về nhà, nên thừa lúc Tô Phong cùng Đổng Gia Thần đi ngủ, cô đã lén trốn ra khỏi nhà.
[Kí chủ, cô đang làm gì vậy?] Vừa lúc nó mở liên lạc.
Lạc Ái làm vẻ mặt thần bí, nở nụ cười tươi rói: “Ta đi đường tắt.”
Hệ thống [???]
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười này nó bổng nghỉ đến chuyện, sắp có người xui xẻo rồi.
…
Quán bar này chia làm 4 tầng, còn có một tầng ngầm, được xây dựng hết sức xa hoa, là nơi tụ tập của những kẻ có tiền.
Theo kịch bản thì giờ nam chính ở tầng 2, nữ chính thì bị đối thủ của nam chính bắt tới đây, gặp phải tình trạng bị bỏ thuốc, được nam chính cứu.
Đừng hỏi vì sao mà nam, nữ chính mới mười tám tuổi, mà vô quán ba được.
Đều là kịch bản thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng đã một ngày rồi, chưa đi học, nên cũng không gặp hai người này.
Muốn lên tầng hai thì phải có thẻ vàng, đó là khu dành cho khách Vip, nên Lạc Ái đã trộm của Đổng Gia Thần một tấm thẻ vàng.
Không đúng.
Phải gọi là mượn mới đúng.
Trộm thì không trả, mượn thì tất nhiên sẽ hoàn trả.
Đưa thẻ cho nhân viên kiểm tra, rất nhanh Lạc Ái được thông qua, Lạc Ái thông dong bước lên hành lang. Không bao lâu thì có người chạy nhào ra khỏi cánh cửa, vừa lúc đụng trúng Lạc Ái đang bước tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.” Nói xong người kia túm lấy quần áo chạy ngay đi.
Đó chính là nữ chính Lâm Y, vừa rồi cô ta chạy vội nên không nhận ra đó là Hy Hy.
Cũng từ cánh cửa đó, có hai người đàn ông, nhìn cách ăn mặc rất giống vệ sĩ chạy ra, đuổi theo hướng Lâm Y chạy.
Có trò hay!
Ý nghĩ vừa lé lên, Lạc Ái chạy theo Lâm Y.
…
Lâm Y chạy ra cửa sau quán Bar, chạy dọc theo con hẻm nhỏ, vì cô ta nhỏ người sức yếu, nên chạy chưa được bao lâu thì bị hai gã vệ sĩ túm lại.
Lạc Ái đứng trong góc, quan sát nữ chính bị nắm tóc, lôi lôi kéo kéo rất thảm hại.
Cô cũng không có một chút đồng tình, nếu không đứng trên vị trí nguyên chủ, cô cũng sẽ chán ghét nàng ta.
Không biết vì sau, nhưng cảm giác Lâm Y đem lại rất giả dối.
Lạc Ái cũng không đứng đó lâu, cô còn có chuyện phải làm. Chạy theo hướng ngược lại không xa, thì thấy nam chính đang đứng chung với một nhóm người, đối diện có một nhóm khác, người cầm đầu là nam phụ Kì Kha.
Không khí giữa hai nhóm, có vẻ không hòa hợp cho lắm.
Đứng xa quá nên Lạc Ái không nghe rõ họ nói gì, nhưng chưa được bao lâu thì hai nhóm nhào vô đánh nhau.
Lạc ÁI nghĩ: mình là công dân tốt nên làm gì lúc này ta,…báo công an, uh, quyết định vậy đi.
“Công an số máy nhỉ?”
Lạc Ái bấm nút gọi: “Đúng vậy ạ, trên đường X, khu XX, quán Bar XXX, cổng sau, dạ có đánh nhau, các chú đến lẹ đi ạ.”
Phải nói là các chú công an tới chậm thiệt, đến nơi thì người cũng chạy luôn rồi, thế là nữ anh hùng đành ra tay trừng trị kẻ xấu.
Cô lấy những cục đá nhỏ dưới chạy, mượn lực giữa hai ngón tay phóng đi, nhìn qua thì hôm đá rất nhẹ nhàng bay đi, nhưng khi đụng trúng mục tiêu thì người đó ngả xuống, kêu la thảm thiết. Từng người, từng người ngả xuống, lúc đó Đoàn Diệp Cảnh và Kỳ kha đã nhận ra sự bất thường, đúng lúc đó thì tiếng còi cảnh sát vang lên.
Hai nhóm người chia đường tháo chạy, nhưng đâu có dễ vậy, Lạc Ái đem cục đá phóng trúng Kỳ Kha ngã xuống, thì tới lượt Đoàn Diệp Cảnh, nhưng mà chỉ số nay mắn của nam chính quá cao, nên cục đá bị lệch.
Bị Đoàn Diệp Cảnh phát hiện được, hắn ta nhìn Lạc ÁI bằng con mắt sắc như dao, hận không băm nát cô.
Lạc Ái cho Đoàn Diệp Cảnh một nụ cười tươi, tay lúc này cũng không rãnh rang, phóng ra ám chiêu, tám cục đá giữa 4 kẽ tay phóng ra.
Lần này bản tiểu thư không tin, không trúng được.
Phóng liên tiếp mấy lần, Đoàn Diệp Cảnh cũng trúng ám chiêu, nhìn hắn ta nằm bò dưới đất ôm bụng, Lạc Ái cảm thấy hả hê.
Cuối cùng cảnh sát cũng chạy tới đúng lúc, Lạc Ái nhanh người núp đi, quan sát thấy hai nhóm người bị bắt hết, Lạc Ái cũng rời đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!