Chương 13: Phiên ngoại Tô Phong (13) (hết)
Từ nhỏ Tô Phong đã phải chứng kiến cảnh, người mẹ cậu thương yêu nhất, vì bảo vê cậu mà phải qua đời.
Ngày ấy, hai mẹ con đang trên đường đi về nhà, lúc qua đường có người lạt tay lái, xe lao thẳng đến cậu, nhưng chính mẹ cậu đã đẩy cậu ra.
Lúc ấy cậu vô cùng sợ hãi, không muốn tin là sự thật, cứ trốn tránh.
Dần dần cậu tự nhốt chính mình trong sự u mê, cậu không muốn rời khỏi nó, bởi cậu sợ, chính cậu cũng không biết mình sợ cái gì nữa?
Nhưng.
Có một ngày, cậu gặp cô gái ấy, chính cô ấy đã kéo cậu ra khỏi nơi u mê ấy.
Cô ấy tên là Hy Hy, là một cô gái kì lạ, cô ấy không kì thị cậu, cũng không tỏ ra lấy lòng cậu, cô ấy lúc nào cũng đánh mắng cậu, nhưng cậu không hiểu sao lại rất vui vẻ.
Cậu phát hiện mình rất thích cô ấy, mong muốn lúc nào cũng được ở bên cô ấy.
Cậu hỏi lão quản gia cách để theo đuổi người mình thích. Ông ấy nói trước hết là da mặt phải dày, thế là tối hôm đó, chính cậu leo lên giường của Hy Hy để ngủ, nhưng lại bị cô ấy đánh, hết lần này tới lần khác cậu cũng không chịu từ bỏ, thế là một hôm cậu được như ý nguyện, chứng tỏ cô ấy thích cậu rồi (do cô ấy thấy cậu phiền quá thôi). Lão quản gia lại nói, phải hỏi cô ấy thích hoa gì, rồi tặng cho họ,…
Sao đó cậu cũng hỏi, cô ấy nói cô ấy thích hoa đào, thế là cậu suy nghĩ hoa đào thì phải tặng làm sao,…
Những ngày tháng bình yên giữa cậu và Hy Hy trôi qua không được bao lâu, thì ông trời lại cướp đi cô ấy khỏi tay cậu, giống như đã cướp đi mẹ cậu.
Tại sao chứ? Tại sao…? cậu đâu cần cô ấy cứu.
Cậu như điên loạn, gào khóc, lúc ấy cậu tỉnh lại từ cơn u mê của mình, lúc đó cậu thật ước ao làm sao? Mong mình cứ mãi u mê như thế. Nếu như thế, thì cậu sẽ không đau lòng, cũng sẽ không phải hối hận,…
Cậu ôm thân thể đang lạnh dần kia, cứ ngẩn ngơ như thế, khi có người kéo cậu ra, nhưng cậu không chịu buông.
Cô ấy phải là của cậu, không ai có quyền cướp khỏi cậu, không được ai…
…
Ngày tiễn đưa cô ấy, cậu không dám đứng gần, cậu sợ là cậu sẽ không chịu đựng được, nếu như thấy cảnh ấy.
Có thể nói là cậu không tin, cô ấy đã đi.
2 năm sau.
Cậu lại đứng ở chổ đó, cũng không dám bước lại gần. Cậu đã hứa sẽ tặng cho cô ấy loài hoa cô thích nhất, cậu đã làm được.
Nhìn xung quanh ngôi mộ được trải hàng dài cậy hoa đào, cậu như lại thấy được nụ cười của cô ấy ngày nào, tiếng cười rất ngọt ngào, ấm áp.
Nhưng vì sao trong tim cậu lạnh thế này, trốn trải vô cùng, cậu muốn đi tìm một thứ để lấp đầy nó.
Cậu sẽ đi tìm, cho đến khi nào được mới thôi.
Cô ấy đã ra đi, cô ấy đã dám bỏ cậu ra đi, cậu sẽ không tha thứ cho cô ấy đâu, người đã lấp đầy trái tim cậu, rồi lại lấy đi, để lại một trái tim vô cùng trống trải.
Cậu thấy khó chịu, khó chịu vô cùng.
Đúng, đúng, đi tìm cô ấy, chỉ khi tìm được cô ấy thì cậu sẽ không bị giày vò, khó chịu nữa.
Hãy đợi cậu, Hy Hy.
Chàng trai bước tới gần ngôi mộ, không một chút lưỡng lự, đem con dao trong tay, đâm thẳng vào lòng ngực, máu tươi chảy theo lòng ngực, nhỏ xuống ngôi mộ.
Dòng máu ấy đẹp đẽ như một lời nguyền.
Mãi mãi hai người sẽ phải trói buột cùng một chỗ.
Gió thổi, đem hàng nghìn cánh hoa anh đào ào ạt rơi xuống, phủ kín lên thân thể và ngôi mộ ấy, che lấp tất cả mọi thứ.
Như chứng nhận cho lời thề nguyền của chàng trai.
Sẽ thành sự thật.
Hết vị diện 1.
…
[*Tung bông, tung bông* chúc mừng kí chủ đã thành công quay về!!!]
[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, để trở thành người chơi chính thức, nhưng trước khi trở thành người chơi chính thức, kí chủ cần phải trải qua một cuộc kiểm tra nữa.]
“Được.”
[Mời người chơi đưa tay lên màn hình để kiểm tra một lần nữa.]
[Bắt đầu kiểm soát.]
Ánh sáng rà soát từ đầu tới chân Lạc Ái trên màn hình, hàng loạt tư liệu bắt đầu hiện lên, các tư liệu với tốc độ chống mặt, lướt thật nhanh trên màn hình. Cuối cùng các dữ liệu cũng chạy chậm lại, hiện lên các thông tin trên màn hình.
Tên:Lạc Ái.
Tuổi: 18.
Tình trạng gia đình: mồ côi.
Tình trạng sức khỏe:…
Quan hệ bạn bè, nhân thân:…
…
Cứ thế hàng loạt lý lịch hiện lên
Kì lạ, máy kiểm tra này không có gì bất thường, sao lúc trước lại không đo được? Lý lịch này cũng không có gì bất thường cả, nhưng nó cảm thấy có điều không đúng lắm, rốt cuộc sai ở đâu?
[Chúc mừng kí chủ đã trở thành người chơi chính thức, từ đây độ khó và độ thưởng sẽ tăng lên theo mức độ hoàn thành của người chơi.]
[Hệ thống 999 từ nay sẽ là người kí kết khế ước với kí chủ, sẽ quản lí mọi nhiệm vụ, và trợ giúp kí chủ ở mức độ cho phép.]
“Vậy, mức độ được tính như thế nào?”
[Mức độ được trợ giúp kí sẽ thông qua điểm và cấp bậc người chơi có được.”
[Vậy tôi sẽ bắt đầu hiển thị thông tin kì này.]
Người chơi: Lạc Ái.
Điểm thưởng của nguyên chủ: 90
Nhiệm vụ phụ tuyến:10
Tổng: 100
“Ta hỏi ngươi, ta phải đạt bao nhiêu điểm, mới ra được nơi này.”
[Tới lúc đó kí chủ sẽ biết.]
“Có vậy cũng không giải đáp được, ngươi đúng là hệ thống tái chế.”
[Cô…]
Hừ, nó phải bình tâm, bình tâm lại mới được, không được nổi nóng, không..được…nổi nóng…aaaaaaaaaaaaaa…
Tiếng gào thét trong lòng hệ thống ta nào có ai hiểu, huhu…sao số nó khổ trúng người này vậy trời!!!
Sau một phút bình tâm, hệ thống cao quý, sang chảnh đã online.
[Người chơi có muốn coi lại thế giới cũ không?]
“Không cần!”
[Tôi thấy cô rất quan tâm tới người tên là Tô Phong mà! Cô còn cứu cậu ta nữa, cô không muốn biết bây giờ cậu ta và mọi người ở đó sống ra sao ư?]
“Ta có cứu cậu ta à?” Lạc Ái nở nụ cười thâm ý.
[…] ý người chơi là gì? Cô không có cứu cậu ta ư? Nhưng lúc đó…tốt nhất nó nên câm miệng lại thì hơn.
Đúng là có kéo cậu ta, nhưng lúc đó cơn đau tim tái phát, nên cô bị trượt chân, không kịp lánh mình nên bị xe tông, mọi chuyện là như thế đó…
Cô cũng đâu có tốt đến nổi chỉ vì một tên NCP mà phải hi sinh chính…mình.
[Người chơi đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ tiếp theo chưa?]
“Ok!!!”
[Chuẩn bị truyền tống đến thế giới tiếp theo.]
Lười: Sắp tới ta rất bận, nên đã cố gắng viết hết vị diện này, phải đợi một thời gian nữa mới quay lại viết tiếp được, nhưng tác giả xin hứa sẽ quay lại sớm và lợi hại hơn xưa, sẽ viết hay hơn, ít sai lỗi chính ta và ít..lười hơn. Mong các bạn cũng thông cảm, vì máy của mình là máy cũ, nên đánh chữ cứ sai hoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!