Thế Giới Không Có Mặt Trời
Chương 2 :
Ngày 16 tháng 5 năm 2013
Vậy là chỉ còn một tháng nữa thôi.
Một tháng , đúng một tháng nữa .
Tối nay , như bao đêm kể từ 2 tháng trước .
Tôi ngồi ở chiếc ghế xếp ở phòng khách chờ anh .
Nỗi cô đơn của tôi dâng lên đến tột cùng .
Thời điểm này là thời điểm tôi cần anh ở bên tôi thật nhiều .
Để sau này tôi có không trông thấy khuôn mặt tươi cười của anh nữa , thì tôi cũng có thể lấp đầy được sự trống trải trong lòng .
Mắt tôi như mờ đi dần theo thời gian .
Mỗi khi mở mắt , cảm thấy mắt mình mờ dần đi , tôi hoảng sợ vô cùng .
Nhưng lúc đó , anh không ở bên tôi.
2 tháng gần đây anh đi sớm về khuya , tôi có nấu cơm . Nhưng lúc nào anh cũng chỉ về nhìn mâm cơm rồi lại đi .
Thế nhưng , có một hôm , tôi mơ màng chưa vào giấc , tôi lắng tai nghe theo tiếng gió rít .
Theo sau đó là tiếng kéo cửa .
Là anh về …
Tôi nằm yên trên giường , không nhúc nhích .
Và tiếng kéo cửa phòng , anh bước vào , hương rượu tỏa nồng cả căn phòng , anh trèo lên giường , nhẹ nhàng ôm tôi . Trong màn đêm , tôi chỉ nhìn mờ ảo được cái mặt đỏ ửng của anh .
Đã lâu rồi , anh không say như này …
Trong cơn say , anh chỉ phả ra một làn hương nồng , gọi thẳng tên tục của tôi :
“Vũ Nguyên Hân , em biết không ? Trên đời anh chẳng sợ gì cả , chỉ sợ duy nhất một điều , là khi anh mở mắt , anh không còn có thể trông thấy em cười nữa “
Tôi lặng lẽ trở mình , thiếp đi lúc nào chẳng hay .
Sáng hôm sau tôi lại tiếp tục không thấy anh .
Nhưng tôi chỉ cảm thấy cái gối hôm qua anh nằm ướt đẫm …
Cũng như bao hôm , tôi làm việc nhà , xếp lại tất cả ngăn nắp các vật dụng của tôi và anh .
Hôm nay , tôi ăn không ngon miệng , nhưng chẳng hiểu sao lại ăn rất nhiều , rất nhiều .
Nhưng ăn xong lại nôn ra cả .
Tôi chẳng nghi ngờ gì đâu vì việc này tôi đã bị gần 3 tuần nay rồi.
Trong lúc tôi xếp quần áo trong tủ tôi , vô tình làm rơi chiếc que thử thai đã lâu giấu trong tủ.
Nhìn chiếc que thử thai , lòng tôi lại dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả . Tôi nghĩ bụng sẽ thử , nhưng là thử cho vui .
Tôi bước vào nhà vệ sinh , đứng trước gương , thị giác tôi cứ mờ mờ ảo ảo không rõ là bao nhiêu vạch .
Tôi cứ cho là chẳng có đâu , vì 3 tháng nay anh chưa từng động vào tôi .
Tôi cầm bức ảnh đóng khung trên bàn ngủ lên .
Vẫn là con phố trung hoa quen thuộc , một cô gái kính cận dày cộp tươi như hoa khoác tay chàng trai thoáng nét cười .
“Thứ đáng sợ không phải là sự thật , mà thứ đáng sợ nhất là bắt buộc ta phải đối diện với sự thật ”
Anh vẫn thường nói như vậy , tôi cũng chẳng hiểu là lúc đó anh đang an ủi tôi hay có ý gì khác .
Nước mắt tôi lã chã rơi ,cầu mong là sự đau khổ này chỉ là dành cho tôi .
Ngày 18 tháng 5 năm 2013
Anh đi 2 đêm liền không về , cũng chẳng báo tôi .
Nhưng khi đêm thứ 2 anh về , anh đem những vết dao trên người giấu tôi , anh cắn chặt răng , rửa sạch những vết thương đau đớn trên người , ngăn chặn những tiếng rên đau đớn không thoát ra không miệng tránh làm tôi tỉnh giấc .
Anh nhìn sang chiếc kệ kế bên chiếc gương , nơi mà sáng hôm trước tôi vứt chiếc que thử thai lên .
Chỉ nhìn thấy nổi bật là 2 vạch màu đỏ chót trên chiếc que trắng phau …
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!