29 (yêu mãi)- Mạnh Bà
chương 1: yêu mãi
Chương 1: 29 (Yêu Mãi)
Con số 29.
Số 2 là yêu.
Số 9 là mãi mãi.
Sự kết hợp của số 2 và số 9 nó sẽ tạo thành ‘Mãi mãi yêu nhau’.
Trong lòng Hà Mạnh Nhiên, luôn mong muốn, sẽ có một tình yêu trường tồn mãi theo thời gian, không bao giờ phai nhòa.
Nhưng, có thể sao?
…
Hà Mạnh Nhiên một cô gái tuyệt sắc, tài năng hơn người, túc trí đa mưu, sống trong một gia đình danh gia vọng tộc,…nói chung là cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, nhưng mỗi tội là ‘Hàng tồn kho’.
‘Hàng tồn kho’ là cái tội sao?
Không!
Không phải là cái tội, cái tội ở đây là người được mệnh danh là ‘Hàng tồn kho’, lúc nào thể xác và tinh thần cũng phải chịu sự hành hạ của hai lão phật gia ở nhà.
Haiii! Quen rồi, quen rồi.
Lúc nào cũng phải nghe bài ca con cá lặp đi lặp lại.
Hà Ba: “Nhiên Nhiên, ba biết con còn ham chơi, nhưng mà con đã 29 tuổi rồi đó.”
Hà mẹ: “Hôm qua mẹ đi gặp Dì Bình, con biết sao không, con gái Dì ấy đã sanh đứa con thứ hai rồi đó!”
“Con bé Đào mới 19 tuổi mà ngày hôm qua lên xe hoa rồi.”
“Dì Chu bên kia…”
“Bà Tám bên nọ…”
“Đứa bé đó cực kì dễ thương, đáng yêu…”
“Thằng kia ba thấy…”
“…” Thì có liên quan gì tới cô sao.
Bình thường ba, mẹ Hà cũng tự ý sắp xếp đi coi mắt cho cô, nhưng rồi sao chứ?! Người thông minh thì ra đi bình yên, còn người bám dai thì cô đánh cho gọi mẹ, khóc cha.
Riết rồi, bọn họ không dám sắp xếp cho cô nữa.
Luyện ‘Sắt không thành thép’ thì biết sao giờ?!
Cho nên bây giờ ngày nào họ cũng phải lãi nhãi một bài.
Mạnh Nhiên nghe hết nổi nên phản bác lại, nghe xong khiến ba, mẹ Hà nổi nóng.
“Haiii, tại sao phải lấy chồng chứ, theo thống kê thì số lượng con gái năm nay nhiều hơn con trai, cho nên kết luận ra: Tại sao phải đi lấy chồng trong khi thiếu con trai?!”
“Với lại đàn ông bên ngoài không ai đáng tin.”
“Ba, mẹ muốn ẩm cháu, thì trong cô nhi viện không thiếu, ba mẹ không biết là mỗi giờ có bao nhiêu người phá thai, bỏ con của mình không, trong cô nhi viện xếp đống kia kìa, nếu ba mẹ muốn, con ẩm về vài đứa cho ba mẹ chơi.”
“Sẵn tiện luôn là làm việc thiện, giúp đỡ cho xã hội, không phải tốt hơn sao?”
Lời lẽ hùng hồn, rất chính đáng.
Không biết tại sao? Hai vị đó đá cô ra khỏi nhà, bảo, chừng nào đem được bạn trai về, mới cho cô vô nhà.
Tưởng đá cô ra khỏi nhà thì cô không có chỗ nào để đi sau, hừ…
…
29 tuổi thì sao chứ!
Không lấy chồng thì sao chứ!
Ha, từ nhỏ tới lớn, cô chưa một lần để ý tới người khác giới, cũng có lúc cô tự hỏi, có phải hay không mình là Les?
Nhưng cô đảm bảo 100%.
Hà Mạnh Nhiên cô!
Là nữ, chính hiệu, nếu sai thì tên của cô sẽ viết ngược.
Cô cũng thử đi khám bác sĩ tâm lí, bảo là có thể cô bị chứng Asexually*, nên trong thời gian đó ba má Hà oanh tạc cô bằng những chàng trai, đủ loại hình thái, mạnh mẽ, nhu nhược, cao gầy, ốm, mập, điển trai, tao nhã, học thức, ăn chơi, đủ loại thập cẩm, nhét cho cô ‘Thử’.
Tới lúc cô không chịu nổi nữa nên bỏ trốn đi du lịch, ba má Hà mới nhúng nhường.
Nhưng cũng đồng thời bắt cô phải thề là, trước 30 tuổi phải dẫn một chàng trai về.
Cô tạm thời đồng ý qua loa cho hai người yên lòng.
Nên mọi chuyện mới tạm yên ắng.
*Asexually: Vô tính, không có hoặc tỏ ra không thích thú trong quan hệ giới tính, giao hợp.
Cô cũng từng có một thời mộng mơ, cũng từng ước sẽ có một người yêu mình suốt đời, không bao giờ phai lòng, nhưng khi lớn lên, đi ra xã hội, cô mới phát hiện, mình thật ra quá ngây thơ,…
Nói thì nói vậy, nhưng chính một góc khuất trong tim cô, thật ra cô vẫn mong có người như vậy, nhưng vô vọng.
Khi mọi người đang ở độ tuổi vô tư, với bao ước mơ, những cuộc hẹn hò, du lịch… thì cô đã từng bước đấu tranh, đi lên đỉnh cao của sự nghiệp, có trong tay gia sản bạc triệu, nhà cửa, bất động sản thì không kể siết.
Thành công là vậy, nhưng đồng thời cô cũng mất rất nhiều thứ, thanh xuân, tuổi trẻ, tình yêu, cô tự hỏi nếu cô bây giờ quay lại còn kịp không?!
Người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng trong lúc vô tình cô nghe được họ nói: “Không ai muốn lấy một người như cô ả, đàn bà gì mà còn mạnh mẽ hơn đàn ông, tổn thương lòng tự trọng của bọn họ,…không ai muốn suốt ngày phải bám váy, nhìn mặt một người như thế mà sống.” lúc đó cô chỉ cười lạnh một cái.
…
Mạnh Nhiên ngồi trong góc khuất quán ba, góc tối che đi cảm xúc của cô lúc này, cô đang hồi tưởng lại một số việc, đến mức thất thần.
“Nè Nhiên Nhiên uống đi chứ, hôm nay sinh nhật lần thứ 29 của bạn mà.” Cô gái tên Lâm Giai đưa ly rượu qua.
Nhiên Nhiên cầm lấy cái ly trong tay lắc lắc: “Ừ”
Quan sát màn múa thoát y của mấy vũ nam trên sân khấu, đôi mắt cô bình tĩnh, như không thấy những thứ kích thích này vào mắt, khác xa nhưng đôi mắt của những người ở đây, đều là si mê.
Quán Bar này tên là Queen, là sản nghiệp của cô gái tên Lâm Giai, là một cô gái tài sắc vẹn toàn, một nữ thần kiêu ngạo.
Là một người kiêu ngạo nên rất khó để ưng ý một ai, nhưng có lẽ do định mệnh, hai kẻ không cùng tính cách, không cùng sở thích, một người thích náo nhiệt, một người thích yên tĩnh, lại đến với nhau.
Khi nghe được tin họ làm đám cưới cô cũng rất bất ngờ, trong khi họ mới quen biết nhau có một ngày.
Lúc đó cô cứ nghĩ Lâm Giai chỉ quen chơi, nhưng từ đó đến giờ, cũng hai năm trôi qua, họ vẫn nồng nhiệt như vợ chồng mới cưới.
Mỗi khi hai người họ ở cạnh nhau, anh anh, em em, thì cô lại ứa gan, muốn đạp cho họ một trận.
Họ phải hiểu cho nổi lòng của người độc thân, là cô chứ.
“Đàn ông nhà cậu, hôm nay không bám cậu nữa à?”
Lâm Giai trả lời một cách bực bội: “Kệ lão đi, hôm nay lão đi công tác rồi.”
Hà Mạnh Nhiên suy đoán: Chắc là cãi nhau rồi.
Tự nhiên thấy vui là sao ta?
…
“Xin cô tự trọng, tôi đã uống rượu cô đưa rồi, thì cô phải giữ lời hứa cho tôi đi.” Giọng nói trầm lớn tiếng vang lên.
“Đã vào đây làm việc, thì ngươi có cái gì, đáng để ta phải tự trọng.”
“Theo ta, ta sẽ cho ngươi, những gì ngươi muốn.” Nói xong cô gái ăn mặt hở hang, đưa tay sờ mó, kéo thanh niên qua, nhét tiền vào ngực thanh niên.
[Lười (Bà tác giả): Tự dưng dạo này ta thích thể loại nam chính ‘Bạch liên hoa’.]
Vì tiếng động khá lớn, nên mọi người quay đầu lại nhìn theo tiếng động.
Có vài người hả hê xem kịch vui, nhân viên trong quá Bar thì bực tức, mặt dù việc này là thường gặp, nhưng khi thấy lại, họ vẫn bực tức, bọn họ làm việc này, cũng để kiếm tiền nuôi gia đình thôi, Bọn họ cũng có lòng tự tôn của mình chứ.
Quá bar này mặt dù là nơi ăn chơi dành cho phụ nữ, dưới nhiều hình thức ăn chơi đủ kiểu, nhìn qua thì đây là nơi không tốt đẹp gì, nhưng nơi đây cũng có những quy tắc ngầm, để duy trì trật tự, không một ai dám phạm vào những đều này, chờ đợi bọn họ, không phải là đều gì tốt đẹp.
Thấy tiếng động lớn, Mạnh Nhiên nhìn qua, nương theo ánh sáng quán Bar nhìn thấy một chàng trai lớn lên rất đẹp, mặt mày thành tú, động lòng người, bộ dạng lúc này có chút chật vật.
Ý, nhưng vì sao phải dùng từ miêu tả như đàn bà ấy, để nói cậu ta, có thể nói, vì cậu ta lớn lên đẹp bất chấp nam, nữ. Có khí chất một lời khó nói hết, có lúc yếu đuối, nhu nhược, có lúc khí thế đầy mạnh mẽ, cậu ta có thân hình gầy gò, cao chừng 1m80.
Cậu thanh niên không nói một lời, đem cọc tiền ném xuống, quay đầu chạy ngang qua người quản lí, nói: “Xin lỗi quản lí, tôi xin nghĩ việc, mong ông thông cảm.”
Nói xong thì cậu thanh niên chạy đi ngay.
Còn cô gái lẳng lơ phía sau thì đập đồ: “Ông mau đưa tên đó ra, ông biết tôi là ai, dám đắc tội với tôi, thì tôi sẽ phá nát chổ này.” Cô gái ngà ngà say, lớn giọng quát tháo.
Đám bạn xung quanh cô ta không dám lại gần, vì họ cũng không ngu muội như ả, họ đủ tỉnh táo để biết mình đang đứng trên địa bàn của ai.
Lâm Giai kêu người qua, nói nhỏ với nhân viên đó. Thấy nhân viên đó đi qua nói với quản lí, sau đó là dẫn cô gái làm loạn đi, quá trình không quá một phút.
Quán Bar lại chìm vào trong tiếng nhạc sôi động, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, việc cần làm vẫn cứ làm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!