29 (yêu mãi)- Mạnh Bà - chương 2: xuân dược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


29 (yêu mãi)- Mạnh Bà


chương 2: xuân dược


Chương 2: Xuân dược
“Xin lỗi cậu, mình đã kêu người xử lí cô ta rồi, để cho cô ta nhớ đây là địa bàn của ai.”
“Không sao.”
Mạnh Nhiên lấy lí do không khỏe, xin đi về trước, cô lái xe màu đỏ trong đêm, đem mui xe mở ra, lái xe chầm chạm hứng gió lạnh thổi vào mặt khiến cho tâm trạng thổi mái hơn. Lúc lái xe ngang qua, cô thấy bóng người quen thuộc, là chàng thanh niên lúc nãy, cậu ta ngồi bên lề đường, hai tay ôm gối, gương mặt gục xuống nên không thấy vẻ mặt hiện giờ của cậu ta.
Cô không phải là người thích tò mò, nhưng trong tâm trí, có gì đó kéo cô lại.
Trần Thiệu đang hoang mang, lo lắng: cậu ta mới vừa nghỉ việc ở đó, mặc dù là nơi không tốt lành gì, nhưng sẽ có rất nhiều tiền, mẹ của cậu bây giờ đang nằm viện cần phẩu thuật ung thư gắp, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Giờ phải làm sao đây?
Đang đâu khổ, tuyệt vọng, cậu thấy một đôi giày màu đen trước mặt mình, theo bản năng ngước lên.
Mạnh Nhiên nhíu mày nhìn đôi mắt thanh niên đỏ hoe, thân hình gầy gò, chiếc áo sơ mi nhân viên mỏng tanh, gió lạnh thổi qua người, càng khiến người ta thêm thương tiếc.
“Tại sao cậu khóc?” Thanh niên mơ hồ đánh giá người con gái trước mặt, rục người theo bản năng, cô ấy rất đẹp, đẹp tựa tiên nữ, tóc ngắn, mắt nước, khuôn mặt thon tinh tế, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mọng, cảm giác đầu cho cậu là với không tới, rất xa cách.
Thấy được cô gái không có ác ý, cậu chậm rãi nói: “Tôi…” Không biết vì sao cô ấy cho cậu một cảm giác tin tưởng.
“Cô…có thể…. nhận tôi được không, tôi việc gì cũng có thể làm được.” đôi mắt tuyệt vọng, nhưng cũng đầy kiên định.
Cái gì mà “Nam tử hán đại trượng phu” đối với cậu bây giờ không gì quan trọng bằng mẹ mình! Có mất thể diện thì đã sao chứ?! Chỉ cần người mình thương khỏe mạnh là được!
Mạnh Nhiên hỏi: “Chuyện gì cũng có thể?” Cậu ta gật đầu, khẳng định một cách chắc chắn.
Mạnh Nhiên nghiên đầu, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt híp lại đầy hàm ý: “Kể cả làm ấm giường cũng được.” Hai từ ‘ấm giường’ Mạnh Nghiên cố ý nhấn giọng.
Nét mặt cậu ta hụt hẫng, chân quỳ thẳng tấp giờ cũng khụy xuống, hơi thất vọng: Thì ra cô ấy cũng giống như bao người khác.
Trần Thiệu đang tự nhốt mình trong bóng tối, bỗng thấy cả người mình, có phản ứng khác lạ, cảm giác ngứa ngấy toàn thân, người cậu từ từ nóng lên, làn da trắng, xanh xao dần đỏ ửng.
Vì có người trước mặt nên cậu nhịn khó chịu trong người, nhưng lí trí từ từ biến mất, cậu ôm đầu đập đập vào tường để lấy lại thanh tĩnh.
Cậu bị gì thế này?
Tại sao khó chịu quá?
Mạnh Nhiên cũng thấy sự khác thường của cậu ta, nhìn biểu hiện của cậu ta thì cô biết đã xảy ra chuyện gì!
Xuân dược…
Đối với cô mà nói, lăn lộn thương trường nhiều năm, gặp biết bao tình huống, có vài lần mắc mưu phải ngăm nước lạnh cả đêm, chỉ cần liếc một cái là biết.
Xem tình trạng, loại thuốc này, không phát tác ngay, mà là từ từ mới phản ứng.
Đủ độc…
Đủ kích thích…
Đôi môi nhếch lên một nụ cười âm u.
Nếu có người quen ở đây, chắc chắn sẽ biết nụ cười này, mang hàm ý gì: có kẻ sắp xui xẻo rồi!
Không biết ma xui quỷ khiến làm sau cô cúi người xuống, bế cậu ta lên, bế xong mới phát hiện cậu ta quá nhẹ, cô đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu ta một giây, xong như chưa có chuyện gì xảy ra, đi về chiếc xe Ferrari, bỏ cậu ta lên chiếc xe, cuối người thắt dây an toàn xong xuôi.
Cô quay người đi qua cửa lái, chiếc xe màu đỏ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thông quan chiếc kình trong xe quan sát cậu ta, mặc dù cậu ta đang khó chịu, đôi gò má đỏ ửng, dùng hai tay siết chặt thân thể đang run rẩy.
Đôi mắt của Mạnh Nhiên sáng lên, không biết đang nghĩ gì.
Cô lái xe với tốc độ cao đi về nhà, nhà cô ở nằm trên dẫy đất C, nơi đây có rất nhiều ngôi biệt thự tân tiến hạng sang, mỗi căn được xây dựng theo phong cách khác nhau, và xây dựng độc lập.
Sau khi tiến hành quét mã, cô lái xe tiến về phía nhà mình, đưa xe vào gara, đem cậu thanh niên ôm lấy tiến về phía thang máy, đi thẳng lên phòng cô.
Thông qua cửa kính trong suốt mơ hồ cô thấy hai người trong gương quần áo sộc sệt.
Cô nhìn hung thủ trong tay mình gây nên, nghiến răng nghiến lợi.
Từ đường về nhà, cô bị hắn hành hạ không biết bao lần, cứ lấy tay cào cào mãi, cô cũng muốn hỏi: cậu là chó sao?!
Chịu không nổi Mạnh Nghiên đánh ngất cậu ta.
Quăng cậu ta lên giường, cô tháo cút áo của mình ra cho dễ thở, đi vào nhà tắm, vặn nước ra cho đầy.
Mạnh Nghiên đem cậu ta ném vào trong nước, có lẽ cậu ta cảm thấy dễ chịu ‘Ưm’ lên một tiếng đầy thỏa mãn.
Cô nhìn cậu hồi lâu, tự hỏi chính bản thân mình: Tại sao lại đem cậu ta về đây?
Chính cô cũng không biết!
Chắc do nóng não.
Tìm cái cớ biện hộ cho mình, cô gật đầu thỏa mãn.
Đi ra ngoài thây bộ đồ ra, mặc vào người cái áo thun rộng người ,màu đen, ngắn hơn đầu gối, khoe đôi chân ngọc dưới ánh sáng.
Đi ra ngoài, như nghĩ tới cái gì, cô cầm điện thoại điện cho thư lí của mình.
“Ừm, đúng, chính là cậu ta, đi điều tra cho tôi, tôi muốn sáng mai phải có kết quả.
“…” Tổng, tổng, tổng tài…
Chưa kịp nói gì mà!
Thư kí bên kia khóc không ra nước mắt, ăn lương nhà người ta, phải cống hiến cho người ta, bây giờ đã 2 giờ sáng rồi, không cho người ta ngủ cũng thôi đi, còn bắt phải điều tra trong có 4-5 tiếng nữa.
Phản đối, phản đối, đây là vi phạm luật lao động, huhu cô cần phải tăng lương cho tôi.
Thư kí số khổ, cũng không có lá gan, đi nói lời này cho tổng tài nghe, nếu không muốn chết.
Chỉ biết lăn qua lăn lại, than trời, trách đất.
Số tui đúng là khổ mà!
Ước chừng 3 tiếng trôi qua, bên trong âm thanh đồ vật va chạm càng ngày càng lớn, về sau nhỏ dần.
Có lẽ tỉnh rồi!
Cô đi vào trong nhà tắm, nhà tắm lộn xộn, Trần Thiệu thân mình lõa lồ quẩy trong nước, nước từ vòi sen chảy trên đầu cậu, theo dáng người chảy xuống.
Khi mặc áo thì nhìn đáng người cậu ta gầy gò, ốm yếu. Nhưng khi cởi áo…
Chậc, lại không tệ!
Mạnh Nhiên không chút che dấu nhìn.
Thấy có người đẩy cửa vào, Trần Thiệu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn người vừa xông vào. Ngăm nước lạnh khiến cậu thanh tỉnh hơn nhiều.
Dùng âm thanh khàn khàn nói: “Là cô.” Nói xong cậu thở phào nhẹ nhỏm, oanh liệt mà ngất xỉu.
Mạnh Nhiên vuốt mi tâm, lắc lắc đầu: Coi như nợ cậu ta đi.
Ôm Trần Thiệu đi ra ngoài, cô cũng không có biểu hiện khác thường khi ôm người khác giới, chẳng những thế cũng không có mãnh vải che thân.
Nhưng không ai biết trong lòng cô đang mặc niệm: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị…
Cẩn thận đặt lên giường, mặc cho cậu ta cái áo thun rộng thùng thình màu đen với cái quần đùi cùng màu, còn tốt bụng chỉnh điều hòa và đắp chăn cho Trần Thiệu, chính mình ôm chăn đi ra sofa nghỉ.
Thật ra thì trong nhà có rất nhiều phòng, nhưng cô đã làm người tốt thì phải làm cho tốt, cô đang lo lắng, với thân hình cậu ta thì ngăm nước lâu thế thì chắc sẽ bị sốt, nên cô nằm đây cho dễ quan sát.
Đúng như cô nghĩ, gần sáng thì cậu ta bắt đầu ho và nóng lên, cô đã cho uống thuốc hạ sốt và đắp khăn lên trán, nhưng mãi không thuyên giảm, cô gọi cho thư kí.
Hai mươi phút sau, thư kí dẫn bác sĩ riêng hồng hộc chạy tới, như là phía sau có trận hồng thủy.
“Kính…kong…kính…kong…” Mạnh Nhiên đi xuống mở cửa cho cậu ta.
Bác sĩ riêng họ Châu hỏi: “Nhiên Nhiên! Ai cần khám bệnh mà gắp quá vậy?” Bình thường nhà họ Hà rất thân với nhà họ Châu, năm xưa cũng vì ba Hà cứu Bác Châu một mạng, ông ấy rất biết ơn, nên sau này chuyển sang làm cho nhà họ Hà. Nhà họ bình thường rất hòa đồng, không tự cao, coi ông ấy như người trong nhà, cho nên khi đối mặt, nói chuyện với nhau, không cần khách khí.
Mạnh Nhiên đạm mạc nói: “Trên lầu.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN