29 (yêu mãi)- Mạnh Bà
Chương 3: Cơ hội
Chương 3: Cơ hội
Bác sĩ Châu cũng không thắc mắc hay khó chịu với tính tình lãnh mạc của Hà Nhiên, ông chỉ thấy đau lòng cho con bé.
Từ lúc còn nhỏ đã phải bắt buộc huấn luyện để trở thành người kế thừa nhà họ Hà, vì mẹ Hà lúc sinh Mạnh Nhiên thân thể bị tổn thương, nên bây giờ không thể thụ thai được nữa, người trong nhà họ Hà từng bắt ba Hà lấy thêm một người vợ, nhưng ông lại rất thương vợ con mình, nên ra sức bảo vệ họ. Nhà họ Hà là một cái ‘Đầm rồng hang hổ’, sâu không lường, nội tình phức tạp, họ lấy lí do là Hà ba không có con trai thừa kế, nên ra sức chèn ép, với áp lực đó, Mạnh Nhiên ép phải trưởng thành sớm, cố gắng hơn người, lúc Mạnh Nhiên còn nhỏ thì họ như hổ đói, ra sức nhào vô đấu đá ‘Ngươi chết ta sống’, nhưng khi cô mười tám chính thức tiếp nhận gia nghiệp họ Hà thì bọn họ mới bắt đầu yên, nhưng đó chỉ là bề ngoài, trong tối thì ra sức ngáng chân cô.
Có lúc họ sẽ sắp xếp người bên cạnh cô, hạ thuốc, bắt cóc,.. đủ loại chiêu trò.
Con người mà, vì tiền vì tài chuyện gì họ cũng dám làm.
…
Mạnh Nhiên đưa bác sĩ Châu lên lầu, nhìn người nằm trên giường, ông thoáng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, cái nha đầu rất ghét để người khác đặt chân vào địa bàn của mình, huống chi là con trai, nó rất ghét người khác đụng vào đồ của nó, ngoại trừ những người cô cho là thân thiết mới được, nhưng cũng không thể tự do ra vào, tới ba, mẹ cô cũng không được
Vậy mà bây giờ dẫn người là về nhà, mà còn là nam nữa.
Có nên thông báo cho hai lão kia biết không nếu biết, chắc họ mừng lắm.
Chưa kịp thực hiện ý đồ của mình, lão Châu bị dội một gáo nước lạnh,: “Chuyện này, không được tiết lộ ra ngoài.”
“…” Cái nha đầu này, cứ như con sâu trong bụng ông ấy.
Bác sĩ Châu tiến lại nhìn cậu con trai, không chút che dấu đánh giá: Không tệ.
“Khám!”
“…” Nhìn một chút cũng không được.
Thấy lão Châu nhíu mày, cô có dự cảm bất an: “Không có chuyện gì chứ?”
Bác sĩ Châu sau khi kiểm tra một lượt nói: “Cũng may là loại thuốc nhẹ, nếu không thì thê thảm rồi.”
Nói rồi đưa ánh mắt ẩn ý nhìn Mạnh Nhiên, cũng không biết là nói Mạnh Nhiên hay Trần Thiệu thê thảm nữa.
“Cậu ta sốt 38 độ, theo ta thấy thì nên đem vào bệnh viện kiểm tra cho kĩ càng.”
…
“Bác đã kiểm tra rồi, cậu ta hiện tại rất yếu, sức khỏe không ổn định, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cần phải chăm sóc thật tốt, chú ý về dinh dưỡng và nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc quá nặng.”
Nói xong vỗ vai Mạnh Nhiên vài cái, đưa ánh mắt đầy ẩn ý: Cháu hiểu ý ta mà.
Thấy lão Châu vọt đi, cô muốn chửi ầm lên: Cái quái gì chứ, ánh mắt đó là sau, đứng lại cho tôi.
Quay qua lườm thư kí : “Chuyện tôi kêu cậu điều tra sao rồi”
Thư kí Tô trả lời theo tuần tự: “Trần Thiệu, năm nay 24 tuổi, cậu ta làm việc bán thời gian, chỉ cần có tiền sẽ làm. Không biết bố là ai, khi sinh ra vì sinh non và không được bồi bổ tốt nên sức khỏe luôn rất yếu, hoàn cảnh rất khổ,…Khi lên trung học vì thành tích xuất sắc nên đậu vào trường đại học A, tốt nghiệp bằng loại giỏi, được chính thức nhận vào làm việc ở công ty Lam Thiên, nhưng đắc tội với tiểu thư Lam Văn, nguyên nhân là không đồng ý làm bạn trai cô ta, nên phải từ bỏ công việc,…”
“Mẹ cậu ta tên là Trần Dao, năm trước phát hiện ra ung thư , cũng may là chưa phải gia đoạn cuối nên còn kịp điều trị, nhưng chi phí điều trị và phẩu thuật không phải là con số nhỏ,…”
Mạnh Nhiên trầm mặt: “Được rồi, cậu về công ty sắp sếp đi, hôm nay tôi nghỉ, có gì thì liên lạc.” Nói rồi thì đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
“…” Tôi chưa nói hết mà.
…
Ngắm nhìn chàng trai đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, không một chút máu, đôi môi khô khốc, nắng mai phản xạ chíu vào khuôn cậu ta, khiến nó càng trở nên hư ảo.
Đúng tiêu chuẩn mĩ nhân bệnh, làm quân vương đau lòng.
Stop! Nghĩ bậy bạ gì đó? Ai mà đau lòng chứ!
Người nào đó thẹn quá hóa giận.
Nghe tiếng động trên giường: “Nước.”
“Tôi muốn uống nước.”
Mạnh Nhiên vội rót một ly nước, nâng đầu Trần Thiệu lên, đút từng ít một, nhưng vì cậu ta không còn sức lực nên nước cứ tràn ra ngoài.
Chàng trai trên giường từ từ mở mắt, vì chưa thích nghi với ánh sáng, nên phải mất một ít thời gian mới mở mắt ra được.
Quan sát thấy mình đang ở một căng phòng xa lạ: “Đây là đâu.”
“Nơi đây là bệnh viện.”
Cậu nghiên đầu theo tiếng nói: là cô ấy.
Không biết vì sau nhưng cậu thấy hơi nhẹ nhỏm, không biết vì sau cậu thấy rất tin tưởng cô gái này.
“Tôi…khụ…khụ…”
“Đừng nói chuyện.” Ngữ khí ra lệnh.
“Cậu có đói không?” Trần Thiệu gật đầu nhẹ.
Hà Mạnh Nhiên đi lấy một ít cháo đổ ra chén, cháo này là cô dặn thư kí mua dùm, còn căn dặn phải mua ở nhà hàng tốt nhất, phải ít dầu mỡ, đủ dinh dưỡng, đảm bảo an toàn thực phẩm, gia vị không được quá mặn, quá nhạt, cháo phải chín nhừ, thịt phải băm nhỏ, phải có ít rau củ,…
Vì yêu cầu hà khắc của Hà Mạnh Nhiên, Tô Vũ thư kí phải chạy hết 3 cây số, 5 nhà hàng mới có làm thức đạt yêu cầu, chỉ vì một chén cháo mà cậu ta đã phải tốn không ít công sức đâu.
Nhưng khi chén cháo vừa múc ra, Hà Mạnh Nhiên ngửi ngửi, thử một ít, miệng không mặn không nhạt phun ra hai câu: “Tạm được.”
Tiểu thư kí Tô Vũ mà nghe câu này chắc chắc sẽ tức điên lên cho coi.
Hà Mạnh Nhiên đưa chén cháo cho Trần Thiệu, cô cũng muốn tỏ ra thiện ý đút cậu ta, nhưng nhìn cậu ta da mặt mỏng, nếu mà cô đút chắc chắn hắn ta sau này sẽ ngại mà xa cách với cô.
Ukm, theo đuổi tiểu thỏ nhà mình phải áp dụng chiến thuật từ tốn thôi.
Hà Mạnh Nhiên đã quyết định một chuyện đại sự cả đời, vô cùng, vô cùng quan trọng.
Phải lấy tiểu thỏ này về nhà.
Tiểu thỏ, sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu.
“Ngon không?” Trần Thiệu gật đầu vài cái.
Đây là chén cháo ngon nhất mà cậu từng ăn, hạt gạo thơm thơm, thịt bò vẫn giữ được mùi vị của nó, rau củ cũng không quá nhừ.
Từ ngày hôm qua đến giờ cũng chưa có cái gì vô bụng, cộng thêm gặp biến cố, mệt nhọc hết một đêm, bây giờ có chén cháo nóng, làm cho cậu ấm bụng lên rất nhiều, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn chút ít.
Ăn xong chén cháo, Trần Thiệu xuống: “Hôm qua tới giờ tôi đã phiền cô rồi, tôi còn có chuyện phải làm, còn về tiền bệnh viện tôi sẽ trả dần sau, có thể hay không?”
Nghe cậu ta nói xong, Hà Mạnh Nhiên mặc không đổi sắc, ấn Trần Thiệu ngồi xuống giường: “Bậy giờ cậu còn đang bị bệnh, bác sĩ nói còn phải ở đây mấy ngày nữa.”
“Nhưng mà mẹ tôi còn đang ở viện không ai chăm sóc, tôi còn phải đi làm thêm,…” Trần Thiệu toan đứng dậy.
Hà Mạnh Nhiên nhấn Trần Thiệu ngồi xuống một lần nữa, sức lực của cô không lớn, nhưng vì Trần Thiệu còn yếu, nên dễ dàng đẩy ngã “Ngoan!” Hà Mạnh Nhiên đột nhiên nhíu mày, nói lớn.
Trần Thiệu im lặng ngồi trên giường không nhút nhích, thấy sắc mặt của cô, Trần Thiệu có hơi bị hoảng.
(Lười: anh này có tướng sợ vợ.)
Hà Mạnh Nhiên quay người đi qua sopha, khi trở lại đã cầm trong tay một sắp giấy tờ, đưa qua cho Trần Thiệu coi.
“Đây là hợp đồng và một số điều kiện cậu xem rồi hãy nói, nếu không hài lòng, có thể nói với tôi.”
“Đây…”
“Đây là bản hợp đồng làm việc của cậu, công việc của cậu là làm trợ lí đời sống giúp tôi, tương tự như làm quản gia, nhiệm vụ là lo toan công việc nhà; mua đồ ăn, vật dụng mọi thứ;nấu ăn ngày 2 bữa: sáng, chiều; giặt đồ, chăm sóc cây cỏ,…lương tháng có thể bàn lại, tiền hoa hồng cũng sẽ có, có thể bảo hiểm lao động nếu như cậu sảy ra tai nạn. Vì hiện tại tôi cũng khá bận nên không thường xuyên ở nhà, cho nên… để thuận tiện cho công việc nên cậu sẽ chuyển tới nhà tôi ở.” Hà Mạnh Nhiên liếc mắt nhìn Trần Thiệu: “Thấy được không?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!