29 (yêu mãi)- Mạnh Bà - Chương 4: Vào ở
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


29 (yêu mãi)- Mạnh Bà


Chương 4: Vào ở


Chương 4: Vào ở
Từ sau khi kí hợp đồng tới nay đã qua 1 tuần, Trần Thiệu cũng xuất viện, 1 tuần này cậu cố gắng sắp xếp mọi việc ổn thỏa, thật ra cậu cũng chẳng có sắp xếp gì nhiều, từ việc nhà, làm thêm, tới mẹ của cậu, ở bệnh viện cũng có người giúp cậu sắp xếp.
Tới bản thân của cậu cũng không hiểu tại sao cô ấy giúp cậu nhiều như thế!
Trần Thiệu người, quan sát môi trường xung quanh, nơi cậu sẽ gắn bó trong một thời gian tới.
“Đồ của cậu Thiệu tôi đã dọn vào phòng rồi.” Ngừng một chút, thư kí Tô Vũ lấy ra một tờ: “Đây là toàn bộ công việc và mật khẩu cửa nhà, tôi đã có ghi chú cho cậu rồi.”
Hắn cũng thật không hiểu, tại sao? Tổng tài nhà mình có thể tin tưởng cậu ta như vậy?
Không lẽ…
Trợn mắt.
Không, không …thể nào?
Tô Vũ trợn mắt nhìn Trần Thiệu, không dám tin vào kết quả mình vừa suy đoán.
Thư kí cười gian xảo, ánh mắt nhìn Trần Thiệu đầy ẩn ý.
Đây có thể chính là phu quân tương lai của tổng tài đấy nha.
Thư kí xoa xoa tay, miệng mở rộng hết cỡ cười: “Tôi sẽ đưa cậu đi xem môi trường xung quanh.”
Trần Thiệu nhìn thư kí cười mờ ám, thì rất nghi hoặc, nhưng cậu cũng không để ý nhiều.
“Được.”
Thư kí Tô Vũ đưa Trần Thiệu vòng xung quanh vườn.
Căn biệt thự loại nhỏ, nằm trong khu vườn không phải là quá lớn nhưng khiến người ta có cảm giác lãnh lẽo, xung quanh thảm thực vật xanh ươm, có các loại đại thụ to lớn, còn có rất nhiều cây ăn quả như táo, cam, xoài,…
Khi Trần Thiệu nhìn thấy những cây ăn trái này thì rất kích động.
Cậu không thích hoa cỏ, duy chỉ có cây ăn quả là cậu thích nhất, lúc ở với mẹ, cậu không có cơ hội trồng chúng, nếu có thể, rất muốn trồng thêm một ít dâu và nho,…
Nghĩ tới thôi, là đã cảm thấy rất vui vẻ.
Nơi đó sẽ có thêm một cái xích đu, nơi này để một cái ghế dựa, chổ đó để một bộ bàn đá, chỗ kia nữa sẽ để…
“Reng….reng…”
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
Chừng một lúc sau Thư kí quay lại: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi làm, đây là thẻ tổng kêu tôi đưa cho cậu, mật khẩu là XXX, nếu cậu thích thứ gì có thể tùy ý mua.”
“Trong nhà này chỗ nào cậu cũng có thể tới, nhưng thư phòng thì cậu không được vào.”
Trần Thiệu cầm thẻ trong tay, cười ngượng: cô đúng là không sợ cậu sẽ đem bán căn nhà này đi hay sao?
Cậu nhập mật khẩu cửa nhà đi vào nhà, vừa mở cửa ra cậu đã rất ngạc nhiên.
Bên trong chỉ có một từ để hình dung.
Trống.
Cả căn nhà đều dùng trang thiết bị thông minh tự động, có màu chủ đạo là trắng đen, các bước tường được làm từ kính trong suốt, có thể nhìn thấy cả phòng khách, phòng ăn và các phòng khác.
Nguyên căn phòng không lấy một vật trang trí hay dư thừa nào. Từ phòng khách, có một bộ ghế sopha, kế bên là kệ sách nhỏ, tivi, đồng hồ treo tường, còn có một cái ghế xích đu, ngồi trên đó có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài thông qua cửa kính. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả.
Trần Thiệu đi vào bếp, phòng bếp cũng thế chỉ loe ngoe vài món đồ, vài gói mì ăn liền, tủ lạnh chỉ toàn nước lọc.
Không biết cô ấy có phải con gái không nữa.
Cậu cười bất đắc dĩ.
Trần Thiệu bước vào thang máy đi lên tầng một, chỗ này là có 2 phòng ngủ và một thư phòng, phòng của cậu kế bên phòng của cô.
Đừng hỏi vì sao cậu biết đó là phòng cậu, chính là, trên cửa phòng có ghi rõ tên của người ở.
Khi cậu nghĩ đến mỗi ngày thức giấc, mở cửa ra nhìn thấy cô thì cậu bất giác cười.
Mở cửa phòng cậu ra, thì vẻ mặt của Trần Thiệu có chút cứng nhắc.
Căn phòng này tràn ngập…màu hồng.
Gối, chăn, rèm, bàn, tủ,…toàn bộ đều màu hồng.
Cậu có chút không tin, đưa tay sờ vào bức tường, ngửi có mùi sơn mới, vật dụng đều rất đầy đủ, còn đều là đồ mới hết.
Những thứ này là do cô làm sao?

Trần Thiệu đem đồ đạc trong phòng sắp xếp gọn gàn, sau đó đi xem các căn phòng khác, khi đến phòng của cô, cậu có chút tò mò, dù gì cô cũng không có cấm cậu vào.
Phòng ngủ của cô rất giống phong cách của các phòng khác, nó cũng rất giống bản tính của cô, vừa đơn giản vừa nghiêm túc, khi nhìn thấy cách sắp xếp đồ dùng trong nhà, hắn đã nhận ra một phần tính cách của cô.
Cô không thích quá nhiều đồ vật dư thừa trong nhà, cô thích màu trắng đen, không thích sự phức tạp, đều la cần thiết mới làm…cũng rất…
Chu đáo.
Nhớ đến căn phòng lúc nãy, thì mặt cậu có chút đỏ,, con tim cũng nhộn nhịp theo.
Trần Thiệu lắc lắc đầu để không nghĩ lung tung.
Cậu biết, mình không xứng với cô, cậu nợ cô quá nhiều, cậu thề sẽ làm mọi chuyện để trả ơn cho cô, dù là chuyện gì…
[Ting…ting…] tin nhắn điện thoại vang lên.
[Cậu giúp tôi trang trí và mua đồ cần thiết về nhà, mọi chuyện tùy ý cậu. Tôi bận quá, cũng không có thời gian để làm, khoảng 3 ngày nữa tôi về, đợi tôi.]
Khi Trần Thiệu nhìn thấy hai từ cuối, trái tim đã dần bình lặng, bỗng chốc đạp nhanh như muốn nổ tung.
Cậu bị làm sao thế này?
Đợi cô…
Cô sắp về rồi!
Cậu sẽ tạo cho cô một ngạc nhiên.

Trần Thiệu tung tăng chạy đông, chạy tây trong trung tâm thương mại.
Nhân viên nữ trong trung tâm nháo nhào, khi thấy một người vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy.
Một người như thế ai mà không thích cho được chứ.
Nguyên một buổi sáng, Trần Thiệu chỉ đi mua sắp, những thứ cần mua quá nhiều, hắn còn phải lựa chọn những thứ vật dụng đúng như cô thích.
Thật ra cậu cũng không biết cô thích gì, cậu chỉ suy đoán qua một vài việc thôi.
Cậu nhìn vào số tài khoản đã tiêu xài mà đau lòng.
Trần Thiệu nhờ người giúp chuyển đồ về nhà, khoảng tới chiều mới tới.
Nhân lúc đồ dùng chưa chuyển đến, Trần Thiệu đi chợ và mua được rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhìn đống đồ ăn, cậu híp mắt cười hạnh phúc, bất cứ lúc nào cô về, đều cũng có thể ăn rồi.
Không biết cô thích ăn gì nhỉ?
“Alo…cậu Trần Thiệu đấy à.”
“Tiểu thư đấy à? Cô ấy không đặc biệt thích thứ gì cả, bình thường cô ấy ăn rất qua loa, nếu là cậu nấu thì, món nào cô ấy cũng sẽ thích cả.”
Trần Thiệu bên kia: là ý gì chứ?
Hehe, làm thư kí tổng tài, nên trung thành và báo cáo đầy đủ mọi chuyện nhỉ?!
“Alo, tổng tài, hôm nay cậu ấy…”
“Thế à…” Nghe giọng bên kia có chút vui vẻ.
“Còn có chuyện gì thì cứ báo cáo lại…hoa hồng tháng này sẽ tăng thêm.”
“Báo cáo lại mọi việc là chức trách của thư kí, tổng tài không cần khách sáo.”
“Vậy sao? Vậy thì tôi thu hồi lại.”
“Tổng tài ơi…đừng mà.”
Mạnh Nhiên ngồi trong phòng làm việc, trên môi nở một nụ cười, mắt nhìn vào máy tính bảng đang chiếu cảnh một chàng trai đang bận rộn làm việc nhà.
Trước khi đi, cô đã nhờ người lắp camera, đây là dạng camera tân tiếng nhất, do công ty cô chế tạo đặc biệt.
Trần Thiệu sẽ không thể nhận ra được, những thứ này đâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN