29 (yêu mãi)- Mạnh Bà
Chương 5: Động lòng
Chương 5: Động lòng
Đêm, trăng sáng vành vạnh, bất giác Trần Thiệu đưa tay ôm gối ngồi trên sopha phòng khách.
Ngày mai, cô ấy về rồi.
Không biết bây giờ cô ấy đang làm gì?
Cậu đưa tay sờ lên ngực.
Thật, mong chờ.
…
“Hắc …xì…”
Hà Mạnh Nhiên rùng mình, khịt khịt mũi,: “Lạnh quá đi…”
Cũng không biết cậu ta giờ đang làm gì nữa, có nhớ cô không?
Cô mỗi ngày nhìn thấy cậu ta hăn hái làm việc, lâu lâu còn ngăm nga vài câu, những lúc đó.
Cô nhớ nụ cười của cậu
Cô hận, không trở về ngay lập tức.
…
[Tít…tít…tít…cạch…]
Hà Mạnh Nhiên đi vào nhà, tính đưa tay lên bật đèn, nhưng nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế xích đu*, ánh trăng rọi sáng vào khuôn mặt hao gầy quen thuộc, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Có vẻ ngủ rất say.
Hà Mạnh Nhiên khẽ bật cười.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chàng trai, đưa tay nhẹ nhàng vuốt gò má cậu ta, thấy cậu ta nhíu mi, lấy tay gãi gãi lên gò má,…cô bậc cười thành tiếng.
Cô cúi người xuống, toan bế cậu ta về phòng, nhưng vừa chạm vào, liền thấy một đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Nghe tiếng nói khe khẽ của cậu ta,: “Lại là mơ.”
Mơ.
Cậu ta mơ gì chứ?
Mơ thấy mình sao?
Trong lòng Hà Mạnh Nhiên có thứ gì đó cào nhẹ, có chút khẩn trương, nhiều hơn là vui vẻ.
Chàng trai như nhận thấy mặt đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, khẽ mở mắt, khi nhìn thấy có một gương mặt phóng to gần ngay trước mắt, chàng trai trợn mắt to, có vẻ không dám tin.
“Cô, cô, cô…”
Hà Mạnh Nhiên nhìn dáng vẻ ngốc manh của Trần Thiệu có chút buồn cười, cô đưa tay lên nhéo nhéo gương mặt mới có chút thịt ấy.
Cảm xúc thật tốt, nhéo thêm cái nữa.
“Sao nào? Tôi về, cậu không vui sao?”
“Không, không có.” Nói xong Trần Thiệu gương mặt đỏ bừng, mắt không dám nhìn thẳng.
Thật đáng yêu.
“Cô về…, xin lỗi, tiểu thư về lúc nào thế?” Trần Thiệu vẻ mặt bối rối, như mình làm sai điều gì.
Hà Mạnh Nhiên thoáng nhíu mày.
Chuyện này không gấp gáp được, phải từ từ, dùng nước ấm nấu ếch con.
Trần Thiệu có chút khẩn trương, thấp thỏm hỏi: “Tiểu thư đối bụng chưa? Tôi đi làm đồ ăn cho cô nhé?”
Hà Mạnh Nhiên soa soa bụng,: “Được!”
Thật ra là do cô tranh thủ dồn công việc của một tuần lại, làm ngày làm đêm, để…
Hà Mạnh Nhiên nhìn Trần Thiệu, nhìn tới lúc Trần Thiệu cảm thấy mất tự nhiên.
“Tiểu Thư còn có chuyện gì nữa sao?”
“À, không, cậu đi làm đi.”
Hà Mạnh Nhiên đi lên lầu thay một cái áo thun đen rộng ra, lúc xuống nhà bếp nhìn chàng trai đang bận rộn làm việc, trên mặt không dấu được niềm vui.
Trần Thiệu quay lại nhìn cô mĩm cười: “Tiểu thư đợi một chút là có ăn rồi.”
Hà Mạnh Nhiên đặt tay lên ngực.
Nếu được như thế này mãi…thì tốt quá!
Không! Không thể có nếu như.
Mà là chắc chắn thế!
“Làm xong rồi, mời tiểu thư dùng bữa.”
Hà Mạnh Nhiên nhìn một bàn đầy màu sắc trên bàn, có hơi ngỡ ngàng.
Trần Thiệu nhìn biểu hiện của cô, ngại ngùng trả lời: “Thật ra tôi không biết chắc chắn chừng nào tiểu thư về, cũng không biết tiểu thư thích ăn gì? Cho nên ngày nào tôi cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn mới, không biết cô có thích không?” Trần Thiệu mang vẻ mặt mong đợi, chờ cô trả lời.
Hà Mạnh Nhiên gắp một miếng sườn, được phủ một màu nâu óng ánh, lên ăn thử: chua chua, ngọt ngọt, còn thêm vị cay của ớt.
Rất ngon.
Nhưng vị nào đó dối lòng,: “Cũng tạm được.”
Trần Thiệu đôi mắt sáng rỡ: cô ấy khen mình.
(Lười: Tội A Thiệu quá, sao mà khờ quá vậy? Sau nỳ chắc bị A Nhiên ức hiếp cho coi.)
“Cậu cũng ngồi xuống ăn chung với tôi đi, tôi không thích bỏ đồ thừa.”
(Lười: Dối trá, dối trá…)
“Chuyện này…”
“Hửm…sao nào? Cậu không thích ngồi chung với tôi sao?”
Mặt Trần Thiệu đỏ bừng, vội lắc đầu lia lịag: “Không phải!!!”
“Không phải thì ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Ngày mai cũng không cần phiền phức, cứ nấu hai phần và ăn chung với tôi đi.”
“Như vậy thì sẽ đỡ phiền phức.”
“Ân.” Cậu gật đầu,: “Được.”
Lúc đang ăn hai người không ai nói chuyện với ai, cả hai đều im lặng ăn cơm, lúc đầu Trần Thiêu còn mất tự nhiên, nhưng về sau đỡ hơn.
Mạnh Nhiên buông đũa xuống, đem chén dơ bỏ vào bồn rửa.
“Tiểu thư cứ để đó tôi làm cho.”
“Không sao, tôi tự làm được.”
“Ở nhà này cầu khôn cần câu nệ, đối với tôi thứ đó rất đáng ghét, bình thường là được rồi.”
“Ân, được.” Hiển nhiên điều này là cậu rất vui.
Như vậy, sẽ có cảm giác không còn cảm giác xa cách nữa.
Thật tốt quá.
Trần Thiệu gôm chén đũa dơ lại, tự nhiên vấp phải chân ghế, người cậu ngã về sao, cứ ngỡ sẽ xong đời, nhưng lúc đó, có một dáng người xông lại, đỡ lấy cậu.
“Xoảng…rầm…” Trần Thiệu trố mắt, hoảng sợ, vội bật dậy.
“A…tôi xin lỗi, xin lỗi…tôi không cố ý…tôi, tôi…sẽ…” những tưởng cô sẽ khiển trách cậu, không ngờ lời nói đầu tiên lại là,: “Cậu có sao không? Có bị thương ở chỗ nào không, sao lại bất cẩn vậy, nếu có chuyện gì rồi sao?”
“Tôi, tôi không sao?”
“Không sao thì tốt.”
“Để tôi đi dọn lại.”
“Để tôi phụ.”
“Không sao, cô đứng lên đi, nguy hiểm lắm.”
“Để tôi giúp.”
…
“Ngủ ngon.”
Cô ấy chúc mình ngủ ngon.
“Ân, cô cũng ngủ ngon.”
Sau khi Trần Thiệu về phòng ngủ.
Cậu nhảy lên giường, lăn qua lăn lại.
Lúc nãy, cảm xúc mềm mềm ấy…
Nhớ tới đây, Trần Thiệu mặt đỏ như tôm luộc.
Nhớ lại lúc té, cô ấy đỡ được cậu, đúng lúc mặt của cậu úp vào ngực của cô.
Cảm xúc mềm mềm đó, thì ra…. thì ra cô ấy có sở thích không mặt áo ngực ở nhà.
Ôi…
Cậu nghĩ bậy gì thế này.
Không…không được nghĩ bậy bạ a…
…
Sáng sớm, ánh nắng tinh mơ xua tan đi bóng đêm lạnh lẽo, cùng sương mờ.
Trong bếp, tiếng “Cạch, cạch….”của dao thớt, tiếng “Xèo, Xèo…” của đồ ăn được nấu, tiếng nước chảy vang lên, tạo ra âm thanh vui tai. Mùi đồ ăn loan tỏa một mùi thơm nức mũi, ngửi một cái là ruột gan cồn cào.
Trần Thiệu bận rộn qua lại, nấu đồ ăn, hơi nóng của đồ ăn phả lên làm gương mặt cậu nhàn nhạt màu đỏ, trên trán có vài giọt mồ hôi.
Hình ảnh đó là một mĩ cảnh khó nói lên lời, nó như tạo thêm một phần sức sống cho căn nhà lạnh lẽo này.
Trần Thiệu dọn xong món cuối cùng lên bàn, một bàn ăn đầy đủ sắc hương vị được bày lên.
Canh cải thảo cuộn cá, gỏi đu đủ thịt bò áp chảo, sườn và đậu hủ kho thơm, gà chiên sa tế sốt mayonnaise, cơm nấu đậu, bánh bao nhân trái cây, cùng sữa chua trái cây tráng miệng.
Hôm nay cậu nấu nhiều món, để mừng ngày cô quay về, không biết cô ấy sẽ thích không nữa?
Đã 7 giời rồi, sao cô ấy còn chưa dậy nữa.
Trần Thiệu đứng trước cửa phòng hồi lâu, cậu đang rối rắm, có nên đi gọi cô dây không?
Cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm , gõ vài cái trên cửa.
“Cô Mạnh Nhiên, tôi làm cơm xong rồi, cô có muốn dùng bữa không?”
Cậu nhớ hôm qua cô có nói “Cô không thích sự câu nệ” nên hôm nay, cậu cố ý thay đổi cách nói chuyện một chút, không biết đúng ý cô không nữa.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu liền gõ thêm vài cái nữa, đến lúc cậu nghĩ rằng sẽ không ai trả lời, thì cửa phòng mở ra.
Đập vào mắt Trần Thiệu trước tiên là đôi dép màu đen bao lấy bàn chân nhỏ nhắn, đi lên là đôi chân dài, trắng nõn nà,…
Sau đó cậu ngước lên, một cô gái lấy tay vò đầu có chút rối, đôi mắt mơ màng, nhìn vào hư không. Áo thun đen xốc xếch lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh tinh tế….
Bùm…
Não của cậu như nổ tung.
Kèm theo triệu chứng máu dồn lên não là cả gương mặt đỏ như gấc.
Thật là…
Bất giác Trần Thiệu đưa tay lên chạm lấy mũi, mắt không dám nhìn thẳng, cúi gầm xuống đất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!