Thiên
Chương 91: Ai Là Tiên Ngân Dao
Phía ngoài Trịnh Mộ đã đứng từ lúc nào khi trong thấy Vũ Thiên, vẻ mặt hắn liền trở nên tươi cười rồi khách khí nói nhỏ nhẹ có vẻ hắn cũng không để ý tới việc Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đã được bị trói:
– Cậu theo ta ra ngoài, Phiêu Lăng gia chủ cùng với mấy vị đồng môn gì đó của cậu nếu lại tiến vào trong đây thì ngục tù này ắt loạn!
Vũ Thiên gãi đầu nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của Trịnh Mộ thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu như đồng ý rồi ra dấu cho Trịnh Mộ đi trước hắn tiến theo sau
Phía trong cánh cửa lớn, “Ngục Tù” nhốt tu nguyên giả
– Tiên Đông, trong người tiểu tử này đang bị phong ấn một luồng nguyên lực!
Nam tử đối diện với Tiên Đông râu bạc nhìn lão mà mặt hiện chút nghi hoặc hỏi, Tiên Đông gật đầu nhìn hắn
– Của thú tộc, yêu thú này rất mạnh, chỉ là luồng nguyên lực này lại không nhiều nhưng cũng đủ để giúp tiểu tử đó tiến tới cảnh giới Tượng chỉ là … ta sợ tiểu tử đó không thể nào chuyển hóa luồng nguyên lực này được vì nguyên lực thú tộc sử dụng cùng chúng ta lại không hề giống nhau cho nên ta nghĩ yêu thú đó đang giúp tiểu tử đó chuyển hóa từ từ
Tiên Đông râu bạc vuốt râu hơi ngừng khá lâu rồi nói tiếp, nam tử đối diện chỉ gật đầu vì chính hắn cũng không hiểu rõ lắm luồng nguyên lực thú tộc đó mạnh yếu thế nào mà chỉ cảm nhận được luồng nguyên lực từ Vũ Thiên tản ra xung quanh nên đợi Vũ Thiên vừa vào không bao lâu đã rời đi thì liền hỏi
– Tiên Đông, ngươi lại quên một điều kiện nữa khi mà những dân giả nào dùng Nghịch Thiên Tuyền đã tiến vào tu nguyên thì tính cách của người đó cũng sẽ thay đổi theo hướng ngược lại với tích cách trước đó
Nam tử đối diện lại không để ý nhưng lại nói một câu khác liên quan tới Nghịch Thiên Tuyền khiến cho Tiên Đông râu bạc nhìn nam tử mà cười cười gật đầu:
– Nhất thời ta quên, không nghĩ Tử Đế ngươi cũng vẫn để ý tới mấy cái loại Nghịch Thiên Tuyền này, ài … Tử Đế, ngươi đã ở đây cùng ta lâu như vậy rồi, đã gần mười năm không có ý định rời đi sao!
– Tiên Đông, ta được thuê để diệt lão nếu chưa xong thì sao rời đi được, với lại Tiên Đông lão quên tôn chỉ của Thần Vong Sát chúng ta rồi sao!
Nam tử đối diện Tiên Đông râu bạc được lão gọi tên là Tử Đế chỉ trầm mặc một lát rồi mới dùng ánh mắt lạnh cực độ nhìn Tiên Đông râu bạc trả lời khiến Tiên Đông râu bạc bộ râu phải run lên cùng cặp mắt già nua đã được che chắn chút ít bởi lông mày rậm dài hơi lay nhìn Tử Đế mắt hé mở trầm giọng:
– Tôn chỉ của Thần Vong Sát, Tử Đế ngươi không sợ cái danh hiệu Tử Thần Vương của ngươi sẽ không còn nếu ngươi cứ ở nơi này!
– Tiên Đông, nếu chưa diệt được lão thì sao ta có thể rời đi, nếu lão không rời khỏi nơi này vậy thì ta cũng sẽ ở nơi này đợi lão!
Tử Thần Vương Tử Đế tuy đã nhắm mắt lại nhưng vẫn trả lời Tiên Đông râu bạc, nhưng Tiên Đông râu bạc chỉ gật đầu đáp trả có vẻ như chính lão cũng đã không còn để ý tới:
– Vậy thì ngươi cứ ở đây cùng ta, đợi tới ngày nguyên lực của ta và ngươi cùng tiêu tán!
Tử Thần Vương Tử Đế nét mặt hơi giật nhưng lại không nói thêm gì mà cùng Tiên Đông râu bạc im lặng trong nhất thời
Nơi lối vào ngục tù, sâu vào trong lối vào một khoảng ngắn hai người một thú đang dần tiến ra, chính là Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đang theo sau Trịnh Mộ mà tiến ra ngoài ngục tù này
Vũ Thiên nhìn ánh sáng phía ngoài chiếu vào, nơi lối vào ngục tù chỉ một ít mà trong lòng lại không biết được chuyện gì đang đợi hắn phía ngoài, nhưng lúc này trong lòng hắn lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của Tiên Đông râu bạc mà quay phắt mặt nhìn Tiểu Bạch đang hưng phấn khi sắp ra khỏi nơi ngục tù này:
– Tiểu Bạch, ta thấy đệ chẳng có gì đặc biệt cả, sao Tiên lão lại nói đệ đặc biệt nhỉ!
– Hả, Thiên ca, đệ, đệ có nói mình đặc biệt bao giờ đâu!
Tiểu Bạch vốn dĩ đang phấn khởi trong lòng vì sắp rời khỏi nơi tối tăm mà nó chán ghét, đột nhiên nghe Vũ Thiên nói vậy khiến nó không khỏi mắt hổ hơi đỏ chút, đầu gục xuống mà lấy chân trước chạm nhẹ mũi rồi trả lời trong giọng lí nhí của nó
Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch rồi lại chạm nhẹ đầu nó khiến Tiểu Bạch vốn vẫn đang gục đầu đã ngẩn đầu lên nhìn hắn rồi lại áp cái mũi mình vào mặt hắn ngay một bên má chẳng biết là nó có ý gì nhưng Vũ Thiên lại không hỏi mà đã gần tiến ra khỏi ngục tù theo sau Trịnh Mộ nơi hắn đã tiến vào
Phía sau trong ngục tù nơi giam giữ tu nguyên giả
– Tiểu tử đó đã rời khỏi ngục … nó!
Giọng của Tiên Đông râu bạc đã tiếp vang lên khi người mà lão nói chính là Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch
Nhưng có vẻ lão đã thấy được điều gì đó khiến cho câu nói ngắt quãng rồi ngừng ngay chữ “nó” rõ to khắp phòng giam này
Nơi Tiên Đông lão giả y phục của lão đang không ngừng lung lay cùng giường đá đang run rắc mà phát ra tiếng kêu nhỏ nhưng chỉ mất vài phút nơi Tiên Đông râu bạc đã yên lặng trở lại mặc dù giọng của lão thì lại đang phát ra trong những cảm xúc khác nhau cùng những giọt nước từ khóe mắt già nua của lão đang nhỏ xuống làm ướt đẫm bộ râu cùng đôi lông mày rậm trắng bạc che chắn đi gương mặt của lão
“Là Ngân Dao”
“15 năm qua nó vẫn còn sống”
“Nhưng vì sao nó không dùng cái tên Tiên Ngân Dao mà ta đã đặt cho nó”
“Vì sao nó lại dùng cái tên khác”
Mấy tên tu nguyên giả đang bị nhốt chung trong những khung sắt khác nhìn Tiên Đông râu bạc mà trợn mắt muốn lòi ra có chút không tin khi trong thấy lão giả đã ở đây cùng bọn họ rất lâu đột nhiên bật nước mắt giàn giụa cùng giọng nói già lão cứ vọng vào tai bọn họ mặc dù những câu nói đó bọn họ lại chẳng hiểu gì
Nhưng có vẻ như vẫn còn một người biết Tiên Đông râu bạc đang nói gì, Tử Thần Vương Tử Đế nét mặt đã trầm lại đôi mắt đang nhắm của hắn đã giật liên hồi, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, hắn lại nhìn Tiên Đông râu bạc nhưng lại không làm phiền mà chỉ im lặng, không lên tiếng mà chỉ nhìn lão vẫn đang tự nói trong lòng nhưng lại phát ra thành tiếng
“Ta cứ nghĩ Tiên gia chỉ còn mình ta nhưng bây giờ thì đã có thêm nó “Dao Nhi”, ta có lỗi với cha mẹ con, ta có lỗi với con, chính ta đã khiến Tiên gia bị diệt vong”
“Ta phải rời khỏi nơi này, ta đã không chỉ còn một mình vì đã có thêm nó, ta nhất định phải rời khỏi nơi này, ta có nên gặp nó bây giờ không, nhưng nó sẽ không nhận ra ta … ta … không nên gặp nó lúc này … có lẽ là vậy … là vậy”
Giọng nói Tiên Đông râu bạc nhỏ dần rồi im bặt nơi lão ngồi khoanh chân không còn tiếng động Tử Thần Vương Tử Đế nhìn cánh cửa lớn đã khép lại từ lâu rồi lại nhìn Tiên Đông râu bạc đã không còn tiếng nói phát ra mà thở dài trong lòng
Tử Thần Vương Tử Đế mắt nhìn phía trên nơi trần ngục tù là một bức tường mà trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong ánh mắt hắn
Phòng giam đặt biệt này lại khôi phục lại sự yên lặng như cũ
Trước lối vào nhà tù này, nơi cái bàn cùng cái ghế mà Trịnh Mộ đã gác chân lên ngủ gật
Phiêu Lăng gia chủ, Phiêu Hải Liêm, Phiêu Vân Lan cùng năm người Tống Tân đã đứng ở nơi này từ lúc nào, năm người Tống Tân sắc mặt đều nhìn nhau pha chút ý lạnh mà nhìn chằm chằm ba người Phiêu gia khiến cho Phiêu Lăng gia chủ sắc mặt khẩn trương lẫn lo lắng
“Tống Tân, Hoàng Phong, Phù Hiểu, Nghệ Tuyết, Phương …?”
– Hả, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng bị Huyền Lang Động đó truyền tống tới đây sao!
Vũ Thiên gọi tên năm người nhưng chưa gọi dứt thì Tiểu Bạch đã hét lên từ trên vai hắn mà bay nhanh về tới cạnh Phương Nguyệt mà đun đưa trước mặt nàng không để ý tới Vũ Thiên cùng Trịnh Mộ đang tới gần cũng như ánh mắt Phiêu Lăng gia chủ, Phiêu Vân Lan, Phiêu Hải Liêm đều thay đổi hẳn
Phương Nguyệt lại mỉm cười, nàng nhìn nó mà hỏi “Tiểu Bạch sao đệ và Thiên ca của đệ lại bị truyền tống tới nơi này”
Tiểu Bạch vẻ mặt mù mờ lắc đầu liên tục trả lời nàng “đệ làm sao biết được, tại cái Huyền Lang Động chứ bộ”
– Vũ Thiên, sao đệ lại ở trong ngục tù này chẳng lẽ đám Phiêu gia tộc này lại bắt nhốt đệ vào đây sao!
Tống Tân nhìn Tiểu Bạch mà lắc đầu rồi lại nhìn Vũ Thiên đã trời gần mà hỏi nhưng cũng khiến Phiêu Lăng gia chủ phải chân hơi run chút mà khẩn trương trong lòng nhìn Vũ Thiên nói nhanh
“Vũ Thiên tiểu hữu, ta thật bất đắc dĩ khi mà cậu lại muốn vào trong đó nên ta cũng đành chịu để cậu vào, mong tiểu hữu thông cảm mà bỏ qua cho”
Vũ Thiên vẻ mặt như không tin khi nghe Phiêu Lăng gia chủ nói nhưng hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại đến Phiêu Hải Liêm đánh tay Phiêu Vân Lan kế cạnh vẫn đang khó chấp nhận khiến nàng giật mình mà hướng Vũ Thiên gọi nhưng lại không thốt nên lời:
– Vũ Thiên, huynh …!
Nhưng Phiêu Vân Lan chưa nói hết câu thì đã bị Tiểu Bạch hét to mà át tất cả mọi người khi nó đã bay đến trước mặt Phiêu Lăng gia chủ, giọng của nó cùng với Vũ Thiên liền vang lên cùng lúc nhưng Vũ Thiên lại hướng tới năm người Tống Tân
– Tống Tân sư huynh sao năm người lại ở đây, chẳng lẽ năm người cũng bị Huyền Lang Động truyền tống tới đây sao!
– Cái thứ nước của Tiểu Bạch đâu, mau trả đây!
Phiêu Lăng gia chủ nét mặt không yên còn năm người Tống Tân cũng ngạc nhiên không kém vì không biết Tiểu Bạch đang hỏi gì
Nhưng Tống Tân lại nhìn sắc trời mà hướng Vũ Thiên nói nhanh như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này “chưởng môn biết đệ bị truyền tống tới nơi này nên để ta tới đưa đệ về môn phái nhưng không nghĩ là bốn người bọn họ lại lén phén theo sau”
Phiêu Hải Liêm lại đánh tay Phiêu Lăng gia chủ nói nhỏ “Phiêu Lăng, huynh còn không định trả Nghịch Thiên Tuyền Thủy cho hắn nữa sao, chẵng lẽ định đợi đám trưởng lão của Thanh Phong Phái tới thì mới chịu giao trả sao”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!