Thiên
Chương 120: “Băng Nguyên”
– Hai người cứ đâm tới đâm lui như vậy cũng không có tác dụng gì!
Tống Tân cũng đã tiếp một câu trong kỳ quặc với thế công của hai nàng chỉ là sáu đệ tử còn lại chỉ biết căng mắt mà nhìn Mật Linh vì không nghĩ Mật Linh lại mạnh như vậy, chỉ là
– Cô ta đâu mất rồi!
Nghệ Tuyết, Phù Hiểu đã đồng loạt nói khi nhìn vào trong kết giới vì không còn thấy Mật Linh đâu, mà chỉ có mình Phương Nguyệt cũng đã chuyển sang băng thể từ lúc nào đang nhìn quanh mình mà đề phòng ai đó
– Chẳng lẽ Mật Linh sang Phong thể!
Hoàng Phong sau một hồi cũng ngớ ra liền nhớ lại Tiêu Ngọc lúc trước cũng như vậy nên liền nói nhanh như trả lời Nghệ Tuyết, Phù Hiểu rồi lại cùng mà nhìn vào trong kết giới khi mà
Phương Nguyệt đang thay đổi cùng mấy chữ nhỏ đã được nàng thốt ra “hóa rồng” khi nhìn quanh nơi mặt kết giới nàng đang đứng giữa cũng là lúc toàn thân băng thể của Phương Nguyệt đã thay đổi thành rồng băng trong nhanh chóng
Phương Nguyệt lại chớp chớp mắt rồng, thân rồng băng uốn lượn, bốn chân liền đạp bước trên không trung mắt rồng xinh đảo liên tục trong kết giới cùng xoay liên tục
Chỉ là trên không trung phía ngoài kết giới, Lý Dương chưởng môn cùng Vũ Phiến Lương môn chủ đã đồng loạt nói nơi đám trưởng lão nghe thấy:
“Cửu Biến”
“Đại Bàng”
Năm trưởng lão phía sau Lý Dương chưởng môn mắt cũng mở trừng trừng mà nhìn vào trong kết giới có chút khó tin, Lam Nguyệt trưởng lão phải lẩm bẩm mà than:
– Mật Linh lại hóa đại bàng!
Chỉ là phía trong Phương Nguyệt đã nhìn xuống mặt kết giới, mà mắt rồng chớp chớp cũng hiện rõ sự kinh nghi đến khó tin, chỉ là không đợi nàng kịp nói gì, một tiếng “roạt” đã vang, cùng với đó là ánh mắt như muốn trợn lên của mọi người phía ngoài khi nhìn Phương Nguyệt đã hóa thành rồng băng lúc này, đã bị cắt thành ba nữa đang rớt xuống mặt kết giới lại
Trong ánh nhìn của đám đệ tử nơi các lối vào nhìn tới, nhưng đám trưởng lão của một môn, một phái lại đều nhìn tới không trung trong kết giới bằng ánh mắt kinh sợ
“Đây là cửu biến sao”
Tống Tân cũng nhìn trong kết giới trên không trung mà lẩm bẩm như không tin, đối diện hắn chính là Nghêu Đồ cùng Tiêu Bân cũng đều như vậy mà đồng loạt nói:
“Lại còn hóa Đại Bàng”
Chỉ là giọng hơi khó chịu của Nghêu Đồ đã hướng Tiêu Bân mà hỏi nhỏ “Tiêu Bân ngươi cũng thấy rõ”
Tiêu Bân lại hơi nhìn hắn rồi lắc nhẹ đầu trong nét mặt trầm ngâm chút ít rồi mới trả lời “không nhìn rõ cho lắm, nhưng chắc là cửu biến rồi”
“Mật Linh, cô bé này đã tu tập thành Cửu Biến Đại Bàng”
Lý Dương chưởng môn nét mặt trầm ngâm mà nghiêm lại mắt nhìn trong cặp lông mày cũng giật nhanh, nhưng đối diện với lão chính là Vũ Phiến Lương môn chủ đã cười to mặc dù ánh mắt cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn bất ngờ đang hiện rõ: “cửu biến, trận này đã nắm phần thắng trong tay”
Chỉ là lúc này trong kết giới, Phương Nguyệt hóa rồng băng đã bị cắt thành ba nửa, nhưng hai nửa sau đều đã tiến nhập vào trong mặt nền kết giới chỉ còn lại đầu rồng băng là đang thu nhỏ lại tiếp đó chính là tuôn băng nguyên lực hình thành lại một con rồng băng khác nhưng lại nhỏ hơn rồng băng trước rất nhiều
Đầu rồng băng nhỏ liền ngẩn lên mà nhìn thẳng khoảng không trước mặt rồi lại há miệng rộng từ trong liền phun thẳng ra một luồng khí lạnh phả thẳng lên trên không trung hòa cùng tiếng rít đang áp xuống
Nhưng lại khiến cho ánh mắt mọi người phía ngoài cả kinh khi nhìn thấy đó là một con chim khổng lồ đã hiện ra trong lớp băng lạnh phủ lên mà hiện rõ khi không còn trong suốt
– Con gì mà to quá vậy!
Chỉ là nơi nóc đại điện, Tiểu Bạch đã đứng thẳng bốn chân hổ cùng ánh mắt đầy ngạc nhiên trong câu nói của nó khi mà trong thấy “Cửu Biến Đại Bàng” do Mật Linh dùng phong thể hóa thành to đùng đang trong kết giới bay trên không trung nhưng lúc này đầu đại bàng lại hướng xuống đầu rồng nhỏ của Phương Nguyệt hóa thành
Mặc dù lúc này đã bị phủ một lớp băng khiến nó như biến thành đại bàng băng, cùng phía trong kết giới Phương Nguyệt lúc này tuy vẫn đang hóa rồng băng nhưng chỉ là một rồng băng nhỏ
Đầu rồng băng nhỏ ngẩn lên nhìn đại bàng khổng lồ đã bị phủ một lớp băng trong giây lát thì liền tự nói “Cửu Biến trong Thập Nhị Biến, Mật Linh cậu thật mạnh” nàng vừa dứt lời thì đã lui toàn thân rồng về sau khi mà đầu đại bàng cùng hai cánh to đùng đã lây động mạnh lớp băng phủ lấy liền bị vỡ vụn thành từng mảnh mà rơi xuống mặt nền kết giới chìm vào trong
“Đại Bàng Phong” lại biến mất trước mặt mọi người phía ngoài kết giới đang quan sát nhưng lại khiến Phương Nguyệt kinh sợ mà toàn thân rồng băng lại xoay thành vòng tròn khí lạnh liền tuôn trào từ rồng băng của nàng mà sáu mặt kết giới đều bị đóng băng lại khiến cho mọi người phía ngoài không thể nhìn thấy gì
Chỉ là mấy chục giây qua đi lớp băng phủ lấy sáu mặt đã vỡ vụn mà tiến nhập vào trong kết giới nhưng hiện ra trước mặt mọi người đang quan đấu phía ngoài kết giới, chính là Phương Nguyệt đã khôi phục lại thân bình thường mà nằm ngửa trên mặt kết giới, hai tay lại giang thẳng ra trong mắt trợn trừng, nét mặt còn chút kinh hoảng mà hình vào
Mật Linh đang dùng thân đại bàng đè chặt lấy nàng khiến nàng không thể cử động mà nằm ngửa trong tư thế hơi khó coi tý cùng với một câu nói đã ập vào tai nàng khiến sắc mặt Phương Nguyệt phải thay đổi trong lo âu “Phương Nguyệt, trận này ta thắng”
Giọng Mật Linh rất to chính vì vậy mà mọi người nơi phía ngoài kết giới đều nghe thấy nhưng trong kết giới Phương Nguyệt lại cảm nhận được một luồng gió rất mạnh đang quét tới nàng khiến nàng bị thổi mạnh mà văng trên mặt kết giới hướng ra ngoài trong ánh nhìn kinh hoảng của Nghệ Tuyết cùng Phù Hiểu đã vang lên khi nhìn thấy:
“Nguyệt muội”
Cùng hai tay đã nắm chặt của Lam Nguyệt trưởng lão cùng sắc mặt khó coi lẫn bất ngờ của Vũ Thiên và bốn đệ tử chân truyền còn lại nhưng một giọng trẻ nhỏ trong trẻo đã vang to:
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ bị làm sao vậy”
Đó chính là giọng của Tiểu Bạch trên nóc đại điện vẫn nhìn tới mà liền gọi to khi trong thấy tình cảnh của Phương Nguyệt lúc này trong kết giới nhưng lại không thấy Mật Linh đâu vì nó không biết Mật Linh vẫn đang ở trạng thái Phong thể hóa Đại Bàng
Nhưng tiếng hét của Tiểu Bạch vừa dứt cũng là lúc biến cố đã xảy ra nơi Thanh Phong Phái chính là toàn bộ Thanh Phong Phái đều bị đóng băng, trong khi mọi người đang quan đấu cũng đều bị đóng băng mà thành tượng băng sống động với tư thế giữ nguyên
Nhưng nét mặt mọi người đều hiện lên biểu cảm như cũ mà in rõ trên mặt vì lúc nãy khi nhìn trong kết giới
Ánh mắt mọi người đang quan đấu, chỉ thấy Phương Nguyệt đang văng ra khỏi kết giới nơi hướng tới đệ tử hạch môn thì lúc đó trong tay phải nàng đã nắm lấy một thanh băng kiếm hình dạng kỳ quái nhưng khi mọi người còn chưa kịp hình rõ hình dạng nó như thế nào thì đã bị khí lạnh nhập thể đóng băng toàn thân trong một cái chớp mắt, nhanh không còn từ diễn tả
Mặc dù lúc này, toàn bộ Thanh Phong Phái đều đã bị đóng băng hoàn toàn trong một cái chớp mắt khi mà Phương Nguyệt hai tay nắm chặt chuôi kiếm của thanh băng kiếm hình thù kỳ quái cắm mũi kiếm xuống mặt nền kết giới liền khiến nàng ngừng lại nhưng cũng khiến cho toàn bộ Thanh Phong Phái đóng băng theo
Ngay cả Mật Linh đang hóa Đại Bàng đứng nơi mặt kết giới cũng bị đóng băng trong hình dáng đại bàng khổng lồ, các mặt kết giới hộp mộc cũng đã bị đóng băng mà vỡ vụn ngoại trừ mặt nền kết giới mộc đã thành băng vẫn còn nguyên
Và chỉ còn đúng Lý Dương chưởng môn cùng Vũ Phiến Lương môn chủ là đang chống đỡ khí lạnh cực độ đang lan nhanh khắp toàn thân hai người mặc dù hai người đã đánh tan nó nhưng chỉ được chục giây lát thì nó lại tiếp tục tiến tới mà bao phủ lấy
Nhưng rất nhanh Lý Dương chưởng môn cùng Vũ Phiến Lương môn chủ đã thất kinh cùng rời khỏi ghế mộc mà nhanh chóng xuất hiện ở phía dưới nơi mỗi năm chiếc ghế của năm vị trưởng cũng đã bị đóng băng đang rớt xuống mà liền cùng lúc nâng hai tay lên cao quá đầu cùng tạo ra một mặt kính mộc và hỏa đón đỡ
Vũ Phiến Lương môn chủ nét mặt vẫn còn kinh sợ mà ngẩn đầu nhìn mặt kính hỏa nơi năm chiếc ghế, năm vị trưởng lão của môn cũng đã thành tượng băng đã ngừng rớt xuống mà bớt hoảng trong ánh mắt lại chuyển tới thanh băng kiếm hình thù kỳ dị đang được Phương Nguyệt đã gần ra khỏi mặt nền kết giới đang khom người ngồi trong tư thế hai tay nắm chuôi kiếm mà lẩm bẩm trong thân hỏa vẫn run:
– Băng Nguyên, không phải nó đang nằm trong tay lão Đông râu bạc sao!
– Băng Nguyên, Tiên gia diệt, chỉ còn Tiên Đông râu bạc, nhưng sao nó lại nằm trong tay Phương Nguyệt!
Lý Dương chưởng môn lúc này cũng giống như Vũ Phiến Lương môn chủ, hai tay cũng đang chống đỡ năm vị trưởng lão phía trên mặt kính mộc mà cũng lẩm bẩm trong thân mộc còn mang theo chút khó tin
Nhưng hai người lại đồng loạt mà tiếp một câu “Băng Nguyên, cảnh giới thấp, không thể sử dụng được nó, không hiểu sao” nhưng lại ngừng lại
Trong lo lắng vì khí lạnh cực độ đang dần trấn áp nguyên lực của hai người khiến Vũ Phiến Lương môn chủ cùng Lý Dương chưởng môn phải ngừng nói mà chống đỡ, chỉ là Lý Dương chưởng môn đã phải ngẩn đầu nhìn lên nơi một giọng nói đã phát ra trong không tin lẫn tự trách của chính Lam Nguyệt trưởng lão đang ở thân thủy thể mà hai tay đang nắm chặt
– Băng Nguyên, Tiên gia bị diệt cũng vì nó, và chính con, Ngân Dao đã phải theo ta tới nơi này!
“Diệc lão”
Nhưng câu tiếp theo của Lam Nguyệt trương lão đã khiến cho Lý Dương chưởng môn hơi chấn động mà nhìn tới nơi Phương Nguyệt
Đã trong thấy, Diệc lão đứng đối diến gần ngay thanh băng kiếm hình dạng kỳ dị mà ba người gọi nó là “Băng Nguyên” từ lúc nào
Chỉ là Diệc lão lại không để ý tới ánh mắt của ba người mà sắc mặt nghiêm trọng đến đáng sợ nhưng toàn thân Diệc lão lúc này lại bao quanh là ánh sáng ngũ sắc đan xen nhau vòng quanh từ chân tới đầu, cùng hai tay lại nhấc chồng lên nhau tỏa ra ngũ sắc, cũng chính là ngũ sắc nguyên lực gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mà ấn vào đầu chuôi kiếm cùng một chữ rồi tiếp một chữ trong không to nhưng cũng không nhỏ:
“Phong”
Hidden Content Hidden Content Hidden Content
Chữ “Phong” của Diệc lão vừa dứt, Lý Dương chưởng môn, Vũ Phiến Lương môn chủ cùng Lam Nguyệt trưởng lão chỉ thấy ánh sáng ngũ sắc nơi hai tay đang chồng chất lên nhau lòng bàn tay của Diệc lão đang ấn vào đầu chuôi kiếm liền ánh sáng ngũ sắc liền vòng quanh thanh Băng Nguyên từ đầu chuôi kiếm tới mũi kiếm đã cắm vào mặt nền kết giới đã hóa băng, nhưng thật sự khiến cho ba người kinh sợ chính là băng đang bao phủ toàn bộ Thanh Phong Phái đang thu lại trong từng chục giây một
Thời gian trôi qua không lâu, Thanh Phong Phái cũng đã khôi phục lại như cũ trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt trong Thanh Phong Phái, ngoại trừ Lý Dương chưởng môn, Vũ Phiến Lương môn chủ và Lam Nguyệt trưởng lão vẫn đang nhìn Diệc lão tiếp một chữ
“Khóa”
Đã vang lên cùng với giọng của Vũ Phiến Lương môn chủ mang theo chút bất ngờ đã hiện ra mặt: “là lão già lúc nãy” chỉ là rất nhanh đã trợn mắt cùng Lý Dương chưởng môn và Lam Nguyệt trưởng lão đang nói hai chữ “Diệc lão” nhưng Lý Dương chưởng môn đã thêm vài chữ “lại mạnh như vậy”
Theo chữ “Khóa” của Diệc lão âm vang khắp toàn trường khiến cho mọi ánh mắt đều nhìn tới Diệc lão khi mà hai tay chồng lên nhau đang ấn vào đầu chuôi kiếm đã cách một khoảng trong ánh sáng ngũ sắc vẫn đang vòng quanh Băng Nguyên nhưng khi chữ “Khóa” vừa dứt thì ánh sáng ngũ sắc đã tiến nhập vào trong Băng Nguyên theo thế vẫn vòng quanh mà ẩn vào
Cùng với ánh mắt đang không hiểu gì của tất cả mọi người đang nhìn tới Diệc lão đã nắm lấy Băng Nguyên vào tay trong ánh mắt ngơ ngác của Phương Nguyệt đang nửa quỳ nửa ngồi hai tay vẫn giơ thẳng như đang nắm lấy Băng Nguyên mà nhìn lên Diệc lão trong thẫn thờ như mọi người
Chỉ là Diệc lão đã lên tiếng “cất vào đi, không nên dùng nó khi mà cảnh giới còn thấp” khiến cho Phương Nguyệt gật đầu ậm ự ra âm thanh nhưng không thành chữ rồi lại nắm lấy Băng Nguyên lúc này như tảng băng bình thường mà thu vào trong giới chỉ của mình khi nhìn tới cái gật đầu của Diệc lão trong im lặng cùng ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều đệ tử đang nhìn tới thân ảnh Diệc lão đang nhòa đi
Trong giọng lẩm bẩm của Vũ Phiến Lương môn chủ có vẻ không tin cho lắm “lão già này, cảnh giới có lẽ là ngang với đại huynh” nhưng dứt câu lẩm bẩm trong lòng lại có chút run lên như khó chấp nhận nhưng rồi lại nhìn tới Phương Nguyệt mà cười to dường như cũng đã không còn để ý tới Diệc lão đã rời đi đâu mà hướng Lý Dương chưởng môn khi mà tất cả đều đã đứng nơi mặt đất trong lớn tiếng hỏi:
– Lý Dương, không nghĩ là Băng Nguyên lại đang ở trong phái lão!
Chỉ là câu nói của Vũ Phiến Lương môn chủ vừa dứt lại khiến cho Lý Dương chưởng môn cùng năm vị trưởng lão toàn thân đều run lên nhìn tới trong nét mặt đều khác nhau nơi mỗi vị
Nhưng Vũ Phiến Lương môn chủ đã tiếp một câu trong ánh mắt đang nhìn tới Mật Linh cũng đang ngơ ngác vì nàng cũng giống như đám đệ tử hạch môn, chân truyền cũng như đám đệ tử nơi các lối vào đang thật sự không biết chuyện gì vừa xảy ra lúc nãy
Khiến cho tất cả đệ tử đều phải bỡ ngỡ nhìn nhau như muốn tìm câu trả lời nhưng đã phải nhìn tới Vũ Phiến Lương môn chủ khi hướng Lý Dương chưởng môn nói:
– Lý Dương, trận này coi như chúng ta thua, Thanh Phong Phái các ngươi thắng!
Giọng Vũ Phiến Lương môn chủ rõ to chính vì vậy mà khắp Thanh Phong Phái đại điện rộng lớn đều nghe thấy nhưng lần này lại đến lượt Lý Dương chưởng môn cùng năm vị trưởng lão nhìn nhau mà không thốt nên lời vì không hiểu tại sao Vũ Phiến Lương môn chủ lại tự động nhận thua khi mà Mật Linh vẫn chưa bị đánh văng ra khỏi kết giới
Và càng khiến cho đám trưởng lão đứng gần, sau Vũ Phiến Lương môn chủ cũng một phen khó hiểu với môn chủ chỉ là lại không ai hỏi gì mà chỉ đang nghĩ tới hai chữ Băng Nguyên cùng với hình dáng của thanh băng kiếm lúc nãy Phương Nguyệt cất vào
Nhưng lại tiếp một phen khó hiểu khi mà Vũ Phiến Lương môn chủ đã tiếp lời đề nghị trong cười âm trầm:
– Lý Dương, còn một trận cuối hãy để sớm mai sẽ đấu tiếp, không biết ý chưởng môn thế nào!
Lý Dương chưởng môn hơi nhướng mày nhưng rồi lại gật nhẹ đầu trầm giọng “nếu vậy thì sớm mai chúng ta sẽ tiếp trận đấu cuối cũng là trận quyết định thắng, thua hay hòa” trong giọng cười tươi nhưng đầy nham hiểm của Vũ Phiến Lương môn chủ đã hướng đám trưởng lão cùng đệ tử quét một lần như biểu thị ý rồi không đợi ai hỏi gì liền quay lại nơi các dãy phòng gần Thanh Phong Các mới hôm qua bọn họ còn ở đó
Để lại năm vị trưởng lão có chút bất ngờ nhưng cũng liền bước theo trong ánh mắt nhìn nhau cùng đám đệ tử hạch môn cũng chỉ có thể bước theo sau trong cái phẩy phẩy tay của Chu Hương cùng Diệp Vy hướng
Mật Linh đang đứng trên mặt đất nơi mặt nền kết giới đã bị hút mất khi toàn bộ băng bao phủ Thanh Phong Phái bị thu lại và vẻ mặt nàng lúc này cũng có chút ngơ ngác không biết nên làm thế nào nhưng rồi cũng đành tiến nhanh tới đám đệ tử hạch môn sau khi đã hướng mắt tới Phương Nguyệt mà cười trong ẩn ý khi Phương Nguyệt cũng đang nhìn tới
Để lại năm vị trưởng lão ngoại trừ Lam Nguyệt trưởng lão đồng loạt nhìn Lý Dương chưởng môn hỏi gấp “chưởng môn, chuyện này là sao” khiến cho Lý Dương chưởng môn sắc mặt đang trầm trọng nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ rời đi mà xoay người nhìn bốn trưởng lão lắc nhẹ đầu rồi hướng đám đệ tử chân truyền phía sau mà phất phất tay:
– Sớm mai, tập trung ở nơi này!
Khiến đám đệ tử chân truyền chỉ biết bảy mặt nhìn nhau mà gật đầu rồi cùng nhìn tới Phương Nguyệt vẫn đang ngơ ngác nhưng chỉ có Phù Hiểu cùng Nghệ Tuyết là chạy tới cạnh nàng vẫn đứng chỗ cũ rồi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi đại điện trong những câu hỏi gì đó
Tống Tân hơi châu mày nhìn bốn đệ tử còn lại nói nhỏ “ngày mai, chúng ta sẽ tới xem trận đấu cuối” rồi liền tách ra mà hướng tới nơi các lối vào đại điện trong sự ồn ào của các đệ tử đang không hiểu chuyện gì nhưng cũng liền nhanh chóng quay lại các viên trong xì xầm
Để lại, Vũ Thiên nhìn quanh khoảng trống đại điện đã vắng lặng trong bầu trời đã dần tối khi mà trưởng lão cùng chưởng môn và Diệc lão có vẻ cũng đã tiến vào trong đại điện khi mà cái phất tay của Lý Dương chưởng môn lúc nãy hướng mấy đệ tử bọn họ
Vũ Thiên lại nhìn tới nóc đại điện chỉ là hắn lại có chút bất ngờ vì không thấy Tiểu Bạch đâu, hắn định tiến tới nhưng lại có hai tiếng gọi to tên hắn đã vọng tới khiến Vũ Thiên phải nhìn tới rồi lại bất chợt tiến tới gần nơi hai giọng đã vọng ra đó chính là Ngữ Hải cùng Thùy Phong vẫn đứng cạnh mamút thú
Vũ Thiên vừa tới cũng đã nghe thấy giọng ca thán của Thùy Phong cùng Ngữ Hải và những cái dặm chân của mamút thú cùng cái vòi của nó đã quấn tay hắn:
– Vũ Thiên, ta không nghĩ là trận đấu của đệ lúc nãy lại thi triển giữ dội như vậy!
Chỉ là Vũ Thiên lại lắc lắc đầu tới cạnh vỗ vỗ mamút thú rồi ngoái đầu lại nhìn nóc đại điện lần nữa: “chẳng lẽ Tiểu Bạch đã bay …” nhưng hắn lại bỏ lẫn câu nói mà hướng Thùy Phong cùng Ngữ Hải “hai vị sư huynh chúng ta quay lại Dược Viên, sớm mai tới xem trận cuối cùng”
Nhưng trong đại điện lúc này, chỉ có đúng ba người đó chính là Lý Dương chưởng môn, Lam Nguyệt trưởng lão cùng với Diệc lão còn bốn vị trưởng lão còn lại không biết đã đi đâu
Chỉ là sắc mặt của Lý Dương chưởng môn cùng Lam Nguyệt trưởng lão là ngưng trọng còn Diệc lão vẫn bình thản trong mắt nhắm
Chỉ là chẳng mất bao lâu, giọng của Lý Dương chưởng môn có chút khó hiểu lẫn nghi ngờ đã hướng Lam Nguyệt trưởng lão vẻ mặt vẫn còn đang thẫn thờ không dám tin mà hỏi trong cái giật mình của chính Lam Nguyệt trưởng lão:
– Lam Nguyệt trưởng lão, Băng Nguyên đó sao lại ở trong tay Phương Nguyệt, không phải nó thuộc về Tiên gia sao, từ khi Tiên gia bị diệt tộc thì nó cũng mất tích!
Lam Nguyệt trưởng lão vẻ mặt hơi chút ngơ ngác mà nhìn Lý Dương chưởng môn mà lắc đầu không tự chủ nhưng rồi lại gật đầu trong mỗi tay đang nắm chặt thân hơi run cùng vẻ mặt đang phân vân trong khó xử hồi lâu
– Lam Nguyệt, chẳng lẽ Phương Nguyệt có liên quan gì tới Tiên gia sao!
Lý Dương chưởng môn lại hỏi tiếp trong vẻ mặt hoảng sợ đến ngơ ngác của Lam Nguyệt trưởng lão nhìn tới trong cái gật đầu như xác nhận của nàng mà giọng có chút đứt không dứt nhanh mà ngừng:
– Phương Nguyệt, nó …
Trước đó không bao lâu, nơi các dãy phòng gần Thanh Phong Các
Trong căn phòng của Vũ Phiến Lương môn chủ lúc trước, sáu bóng hình lơ lửng trên không chỉ có sắc mặt của Vũ Phiến Lương môn chủ là ngưng trọng, một ngọc giản đang đặt lên trán khiến cho đám trưởng lão đang khoanh chân vòng quanh như lúc trước đều phải nhìn lão mà không hiểu lão đang làm gì
Nhưng rất nhanh Vũ Phiến Lương môn chủ đã rút ngọc giản mà đặt trên lòng bàn tay ánh mắt mở nhìn một lượt năm vị trưởng lão một lúc rồi mới lên tiếng hướng một trưởng lão nói:
– Ngọ Nàm trưởng lão, trưởng lão mang ngọc giản này về cho Chất đại huynh giúp ta, ngày mai chúng ta sẽ quay lại sau!
Ngọ Nàm trưởng lão tuy gật đầu mà nắm lấy ngọc giản trong tay nhưng lại có chút thắc mắc nên liền hỏi:
– Môn chủ, việc này là sao ta quay về môn trước vậy còn các vị vẫn ở nơi này sao!
Vũ Phiến Lương môn chủ lại hiện lên vẻ cười cười ẩn chút hung ác cùng hiểm hiểm mà như nói rõ ý định của mình cho đám trưởng lão khiến mấy lão không khỏi run thân mà hoảng sợ:
“Băng Nguyên đang nằm trong tay nữ tử tên Phương Nguyệt kia, ta muốn lấy nó vào trong tay mình, nghe nói chúng ẩn chứa bí mật của tu nguyên giới thứ mà tu nguyên giả đều muốn biết nhưng lại không thể biết”
“Cho nên các vị cũng nên chuẩn bị đi, ta sẽ diệt Thanh Phong Phái để chiếm lấy Băng Nguyên cũng như sẽ không còn ai tranh giành Thành Vị Thanh với chúng ta nữa”
Nhưng lại khiến năm trưởng lão còn lại sắc mặt đều kinh sợ, trong lòng ẩn chút lo lắng lẫn kinh nghi khi Vũ Phiến Lương môn chủ dứt lời, Liễu Như trưởng lão sắc mặt lưu chuyển ánh mắt hơi có chút không tin:
– Môn chủ, người có nói quá không đó, môn chúng ta chỉ sợ chưa chắc đủ sức để mà diệt được Thanh Phong Phái đã tồn tại hơn chúng ta rất nhiều năm!
Bốn trưởng lão còn lại gật đầu rất mạnh như đồng ý, chỉ là Vũ Phiến Lương môn chủ cũng không để ý mà hướng Ngọ Nàm trưởng lão phất phất tay:
– Các vị không cần phải lo ta tự có cách, Ngọ Nàm trưởng lão, trưởng lão cũng nên quay lại sơn môn đưa ngọc giản cho Chất đại huynh giúp ta, bốn người cũng nên về phòng của mình đi, sớm mai là trận cuối cùng dù thắng hay bại cũng không còn quan trọng nữa!
Ngọ Nàm trưởng lão chỉ còn biết gật đầu mà tiến ra khỏi căn phòng cất ngọc giản vào Túi Trữ Vật rồi bay lên rời khỏi Thanh Phong Phái trong đêm
Nhưng trong đại điện lúc này, mấy chữ nhỏ đã được Diệc lão vốn mắt đang nhắm đã mở ra mà nheo lại thốt ra trong hai chữ liên tiếp ba lần
– Tai họa, tai họa, tai họa!
Khiến cho Lam Nguyệt trưởng lão đã nhìn tới mà càng giật mình hơn nữa trong câu hỏi của Lý Dương chưởng môn khi nhìn Diệc lão lông mày đang nhướng rồi giãn bộ râu đã gần bạc cũng đã run nhẹ mà hỏi:
– Diệc lão, tai họa mà người nói chẳng lẽ đến từ Băng Nguyên …… nhưng cũng đúng thôi!
Diệc lão lại nhìn Lý Dương chưởng môn nét mặt đã nhăn lại càng nhăn hơn nữa mà như đồng ý với hai chữ “tai họa” của mình mà khẽ cười nói tiếp, mặc dù câu này cũng không ẩn chứa điều tốt gì:
– Băng Nguyên mà tiểu nữ Ngân Dao đang giữ chính là do hệ năng lượng đã hình thành được khí sư tu nguyên giả chế tạo thành hình kiếm, những tu nguyên giả nào nắm giữ Băng hệ trong hệ Hiếm rất là muốn nắm giữ nó
– Diệc lão, Phương Nguyệt nó
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!