Thiên - Quyển 3 - Chương 161: Kẻ bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thiên


Quyển 3 - Chương 161: Kẻ bắt cóc



Nhưng hắn lại không nói rõ ràng, ngoài mấy câu như vậy thôi. Thu lấy Trái Nguyên không nhìn kỹ hình dáng nó như thế nào, hắn chỉ cất đi vào chiếc nhẫn, Đế Dơi thoáng cái liền bay lên không, cùng lúc Bân Huyền rời khỏi nơi đấu khí. Để lại Vũ Thiên nhìn Trái Nguyên một hồi, rất lâu, hắn chỉ thấy trái này không được bình thường, không tròn, hơi méo, với một chút sần sùi, mềm là đặc trưng khi Vũ Thiên bóp lấy. Màu sắc thì rất lạ, có cả cuốn lá.

– Lạ mắt!

Hắn khẽ nó. Không tính ăn liền lúc này, lại thu cất vào trong chiếc nhẫn đã chứa đầy vật phẩm của hắn.

– Ngươi không tính tha ta sao!

Hàn Nguyệt Yên bất chợt lên tiếng, nói khẽ như năn nỉ với Vũ Thiên một câu. Hắn lại nhìn cô ta, lắc đầu. Lại nhìn tới đám trung niên Đế Trì đã trở lại năm thân ảnh vòng tròn, hắn lại yên lặng rời đi, bắt theo vẻ Hàn Nguyệt Yên. Rời xa nơi đấu khí, đám đông đang vây quanh mà bước đi nơi một con đường rộng cùng Hàn Nguyệt Yên với vẻ mặt đang lạ lẫm thất thường, con rắn vẫn đang quấn chặt cô ta, tới trước lối vào một khách sạn.

Vũ Thiên lại lấy thẻ và lên lầu, với sắc mặt không mấy lạc quan của nhân viên nơi này khi nhìn Vũ Thiên, Hàn Nguyệt Yên thấy kinh dị ở sau hắn.

– Lầu mười hai, phòng hai lẻ một! (L12,P201)

Đã ở bên trong căn phòng này, Vũ Thiên lại đi thẳng vào phòng tắm, để lại Tiểu Bạch, Xà Xà trơn mắt với Hàn Nguyệt Yên.

– Hai tiểu yêu!

– Thiên ca! Tỷ ấy là ai!

Đồng loạt hét lên, Xà Xà hóa bé gái đã nhăn mặt, Tiểu Bạch hóa bé trai bệu má đáng yêu. Hắn thì lại đang ở trong phòng tắm, hắn thì lại im lặng, bước ra trong một bộ quần áo mới. Hắn há hốc miệng nhỏ nhìn Hàn Nguyệt Yên đang chớp chớp mắt, chỉ lấy tay trước mặt, trống lốc không thấy ai. Lúc này, hắn mới nhận ra, căn phòng toàn bộ chỉ còn lại hắn và Hàn Nguyệt Yên. Khẽ gọi:

– Tiểu Bạch! Xà Xà!

– Chúng mới đứng đây, hai đứa bé, tự dưng biến mất trước mặt ta!

Hàn Nguyệt Yên liền ấp úng trả lời Vũ Thiên, chính nét mặt nàng cũng đang khó hiểu mà hiện rõ trên mặt. Nét mặt hắn liền hiện lên chút tức giận, im lặng một hồi lâu không nói, lại nằm dài lên chiếc giường mà nhắm mắt, rõ đã ngủ. Nhưng đối với Hàn Nguyệt Yên đã thu lại rắn băng đang trói cô ta, ánh mắt cô ta lại khác lạ nhìn Vũ Thiên đã ngủ, miệng hắn, môi đã mấp máy:

– Cô đi đi!

– Hai đứa bé, lúc nãy, ta cũng không rõ!

Hàn Nguyệt Yên đã ngặm chặt môi, phủi phủi lấy vệt áo, vuốt nhẹ tóc một cái, nhìn lấy Vũ Thiên một lần từ trên xuống dưới, trong lòng ngẫm nghĩ việc hắn bắt mình về đây. Nhưng lại không suy nghĩ nhiều, Hàn Nguyệt Yên lại nhanh tay mở cửa phòng, liền hướng sân thượng chạy lên, khuất dần nơi thang máy.

– Hai đứa đâu mất rồi!

Vũ Thiên trong căn phòng lẩm bẩm thành câu từ hắn mà vang lên. Yên lặng lại bao trùm trong nhiều giờ liền, hắn mới bắt đầu mở rộng sự nhìn thấy ra khỏi Đế thành. Hắn đang tìm kiếm Tiểu Bạch, Xà Xà nhưng lại không thấy, trong đầu những suy nghĩ khác thường hiện ra “đâu rồi, sao tự dưng lại biến mất, liên hệ giữa mình và Tiểu Bạch lại không cảm nhận được”.

Hai tay hắn nắm chặt lại, đè nén lên nệm trên giường, thân khẽ run, đầu lắc liên hồi trong như bị điện giật.

– Thấy rồi!

Vũ Thiên chợt mở miệng nói trong bật dậy, lại liền hét lên nhỏ “mất rồi” hắn lại liền rời khỏi khách sạn khi đã qua được một đêm. Rời khỏi toàn bộ thành phố của Đế gia. Hướng bắc lúc này tại không trung, bất ngờ hiện ra một nam thanh niên trẻ tuổi tuấn tú lẫn tiêu sái đang túm chặt lấy hai đứa bé, hẳn là Tiểu Bạch, Xà Xà đang nhõn nhẹo la ó, than vãn:

– Chú là ai, Tiểu Bạch, Xà Xà không biết!

– Thiên ca đâu rồi, mau thả Tiểu Bạch, Xà Xà ra!

Tiểu Bạch gầm gừ, cố ngoái đầu lên nhìn nam thanh niên này nói, hắn lại trả lời hai đứa bé bằng giọng mừng rỡ:

– Không phải ta đã nói rồi sao Tuyết Lĩnh Á chính là tên của ta!

– Chú tính làm gì với Tiểu Bạch, Xà Xà đây!

Tiểu Bạch lại dò hỏi, khi mà Xà Xà vẻ mặt đang chút sợ, Tuyết Lĩnh Á lại hù dọa bọn nó:

– Đem hai đứa về nấu cao!

Tiểu Bạch thì tỏ vẻ không để ý nhưng trong lòng thì lại đang hét lớn với Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á thì lại nói lại:

– Vào rừng chơi một chút, không chịu sao!

Nhưng lần này, Tiểu Bạch, Xà Xà lại không nói gì, hai đứa đang cố nhìn mặt nhau:

– Không biết tên Vũ Thiên kia, hắn thế nào, có đang đuổi theo ta không!

Tuyết Lĩnh Á tỏ vẻ đoán ý, hắn lại không ngừng lại khi bay trên mây, có chút bất ngờ là hắn lại biết tên Vũ Thiên, thẳng hướng rừng rậm rộng lớn không thấy điểm dừng mà bay tới. Từ trên đám mây hạ xuống, Tuyết Lĩnh Á liền đi trong rừng rậm, dẫn theo Tiểu Bạch, Xà Xà đang cựa quậy muốn giãy dụa khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn, với xung quanh chỉ toàn cây cối rậm rạp.

Bước chân rất nhanh của Tuyết Lĩnh Á, không hề bị đám cây cối làm cho chậm lại bước chân, không biết một ngày đêm đã trôi qua, trong khu rừng rậm này ánh nắng chợt len lỏi, chiếu xuống, Tuyết Lĩnh Á bước chân đã ngừng lại, trong một hướng đi thẳng của hắn.

Lúc này, Tiểu Bạch, Xà Xà đã tròn xoe mắt nhìn trước, không đổi ngạc nhiên hét lớn:

– Nơi này là chỗ nào!

– Sao đông người quá vậy!

Giọng nói từ hai đứa, trước sau vang lên hai bên tai Tuyết Lĩnh Á đã cười mỉm, siết hơi chặt tay Tiểu Bạch, Xà Xà lại hít một hơi đi vào trong bụi cây rậm rạp rẽ ra, xuất hiện trước lối vào một hang động.

Hình thành nơi này là một dãy núi, không theo hàng lối bởi những ngọn núi. Để Tiểu Bạch, Xà Xà xuống mặt đất nhưng vẫn nắm chặt tay hai đứa, Tuyết Lĩnh Á liền bước đi nơi lối mòn rẽ vào hang động thấp thoáng thấy bóng người.

Mặt đất bên trong những dãy núi này lại được dùng làm trồng trọt và chăn nuôi bởi những con người sống bên trong những động phủ được xây dựng bên trong ngọn núi đã khoét lộ tạo thành động phủ.

Rời khỏi lối nhỏ, dẫn vào nơi sống đông đúc này đứng trước một động phủ lối vào một ngọn núi, Tiểu Bạch, Xà Xà chỉ có thể, tròn mắt hơi sợ nhìn người dân nơi đây nhìn hai đứa nó, đi cạnh Tuyết Lĩnh Á gật đầu với những người nơi đây đã rồi bước vào trong.

– Nơi này là chỗ ở của ta. Cũng là chỗ cư ngụ của tộc ta!

Tuyết Lĩnh Á khẽ nói với hắn, liền tiến vào trong động phủ rộng lớn, được tạo thành trong ngọn núi này. Chỉ một vài người đi lại bên trong động phủ được tạo thành mấy căn phòng này. Chính tại căn phòng khách, chính giữa lối vào, chạm khắc vài chỗ không mấy tinh xảo nhưng vẫn tôn lên vẻ cổ xưa cho những nơi này.

Không ai nghĩ, bên trong những dãy núi này lại được tạo thành những căn nhà, phòng ốc hay là lầu các để ở, sinh hoạt. Bất chợt tiếng nói vang lên từ một trung niên đã tầm năm mươi không mấy nghiêm sắc mặt, Tiểu Bạch, Xà Xà nép phía sau Tuyết Lĩnh Á nghe nói:

– Lĩnh Á! Ngươi về rồi sao!

– Tộc trưởng, tôi chỉ mới vừa về!

Tuyết Lĩnh Á khẽ gật đầu hơi nhìn tới trung niên này mà nói một câu. Nhưng lại lộ ra thân phận của người này, lại là tộc trưởng.

– Hai đứa bé này!

Từ trong hai căn phòng khác lại đi ra một vài người, nam nữ đều có, đa số đã là phụ nữ, liền nghe thấy vị tộc trưởng này đã hỏi Tuyết Lĩnh Á:

– Tuyệt chủng Hổ tộc và Rắn tộc thành viên!

– Cháu không nên làm vậy!

Chỉ tay vào Tiểu Bạch, Xà Xà nhìn hai đứa, giọng liền chút không tự chủ được, trầm giọng hẳn ra nhưng lại rõ ràng vào tai mấy người đứng trong, vẻ mặt vị tộc trưởng liền la hoảng. Làm cho Tiểu Bạch, Xà Xà có chút hoảng sợ, tự nói:

– Tiểu Bạch, Xà Xà không có làm gì cả!

– Trong Rừng Sinh Linh tuy đông thú tộc chúng ta sinh sống nhưng chắc hẳn không có Hổ tộc. Chỉ là truyền thuyết, hai đứa bé này sao có thể!

Liền đi tới gần Tiểu Bạch, Xà Xà nhìn kỹ hai đứa, nhìn Tuyết Lĩnh Á đang chắc chắn vẻ mặt. Tiểu Bạch tỏ vẻ khó hiểu giọng nó đã:

– Mấy người muốn gì, Thiên ca của Tiểu Bạch đâu!

Chỉ có vậy, Xà Xà gật đầu lia lịa. Tuyết Lĩnh Á lại nắm chặt tay hai đứa như thay thế Vũ Thiên lúc này đang run. Tiểu Bạch còn chút mạnh mẽ, chứ Xà Xà đã ẩn đỏ đôi mắt.

– Lĩnh Á! Ngươi muốn làm gì với chúng!

Tộc trưởng này lại hỏi Tuyết Lĩnh Á đang trầm mặc. Để lại ánh mắt những người xung quanh nhìn theo vị tộc trưởng bước đi ra ngoài:

– Ta đi tìm hiểu chút đã!

– Tôi cũng về chỗ ở!

Tuyết Lĩnh Á liền dắt Tiểu Bạch, Xà Xà rời khỏi nơi này, trong giọng nói quanh quẩn đâu đây:

– Cáo Vành Tộc! Im lặng cũng đã quá lâu rồi!

Tại nơi này, chính là Rừng Sinh Linh, thuộc về Thú tộc và Thụ tộc. Nơi Lục địa Nguyên Thiên này, rừng Sinh Linh cũng là nơi nguy hiểm nhất đối với Nhân tộc khi các tu nguyên giả tiến vào.

Tại đây, mảnh đất này, chính là lãnh thổ của Tộc Cáo Vành cư ngụ, Tuyết Lĩnh Á bắt theo Tiểu Bạch, Xà Xà cũng đang ở tại chỗ này, nơi tộc hắn. Rất nhiều động phủ được tạo tại nơi những dãy núi này, đông đúc người lui tới, khó hiểu chút là Tộc Cáo Vành, chính là loài cáo trong Thú tộc. Cáo ở đây có tận bốn chân, lông mượt mà, đuôi khá dài, cặp mắt cực kỳ lém lỉnh, chúng rất tinh ranh, gian xảo trong tính cách.

Nhưng lúc này, tại nơi đây lại là loài cáo đã hóa hình người nhưng chỉ số ít trong khi Cáo hình thú lại không ít, đặc biệt là trẻ nhỏ.

Không để ý đông đúc người nơi này tụ tập trước mảnh đất trồng trọt, chăn nuôi thành từng nhóm cười nói. Tuyết Lĩnh Á đã dẫn Tiểu Bạch, Xà Xà đứng tại một ngọn núi, nơi đỉnh đồi ngắm nhìn bầu trời rộng lớn, trong lòng hắn lại khẽ chút lo lắng.

– Không biết vì điều gì ta lại lo sợ. Nơi sinh sống của Nhân tộc ngày càng phát triển, còn Thú tộc chúng ta thì lại chậm hẳn.

Hắn Tuyết Lĩnh Á tự nói với chính mình, nhưng lại để Tiểu Bạch, Xà Xà nghe thấy chúng lại đứng sát cạnh nhau.

– Tiểu Bạch, đệ có biết mình là tộc nhân của Hổ tộc trong truyền thuyết!

Lại ngồi xổm nhìn Tiểu Bạch trong hai tay lại để lên vai nó, cặp mắt chân thành nói thật, lại khiến Tiểu Bạch mắt khẽ động, lí lắc nói:

– Tiểu Bạch! Không biết gì hết!

– Vũ Thiên hắn đối với đệ là gì!

Lại nghĩ tới Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á liền hỏi Tiểu Bạch bởi mối quan hệ với hắn mà tạo chút tò mò, không phải mà là muốn biết.

– Chú hỏi Thiên ca sao, huynh ấy là Thiên ca của đệ!

Tiểu Bạch gãi đầu, liền ôm lấy cánh tay Xà Xà mà nói với Tuyết Lĩnh Á như chắc chắn rằng:

– Thiên ca sẽ mau tới đón đệ và Xà Xà. Chú không được bắt đệ và Xà Xà, Thiên ca sẽ hỏi tội đó!

Ngạc nhiên trên mặt, khẽ cười lớn nhìn hai đứa, xoa đầu không ngừng lại liền trả lời nhẹ nhàng khi nhìn ánh mắt hai đứa qua lại:

– Nơi này rất hung hiểm, Thiên ca của hai đứa nếu bay vào đây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!

Nói đến Vũ Thiên hắn cũng đã rời khỏi Đế gia tất cả thành phố, một hướng bắc bay thẳng tới rừng Sinh Linh, thinh không đám mây, hắn liền đứng đây. Trong đầu hắn, cảm nhận nơi Tiểu Bạch lại bị cắt đứt, mà nhăn vầng trán thầm than:

– Tiểu Bạch, Xà Xà không có chuyện gì chứ!

Hắn lại bay đi, tiến sâu vào nơi không trung của rừng Sinh Linh, nhưng lại không biết rằng mình đang bị chú ý bởi một bóng ảnh sải cánh to lớn trên cao nhìn tới.

Chính là một con chim khổng tước cực kỳ to lớn, lông vũ bóng mượt, hai cánh như tàng nhánh cây xòe rộng, vỗ một cái, gió mạnh làm xáo trộn không khí xung quanh.

Cặp mắt tinh anh của nó lại nhìn Vũ Thiên từ trên, bay sát hắn mà không rời, tại thinh không giọng nói như từ nó mà phát ra:

– Nuốt tên này tẩm bổ, thân thể ta sẽ mạnh thêm!

Là giọng một nam tử, mõm khé há từ chim khổng tước lại tiếp cái suy nghĩ:

– Nhưng nhìn hắn, tên tu nguyên giả này, thật khó xơi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN