Linh Giới - Người thừa kế trở về
Chương 5
“Chúng ta đã thua sao?”
Ninh Mặc nhìn thẳng vào mắt Diệp Tư Thần, chỉ thấy đôi mắt tím lóe lên ánh sáng kì lạ.
“Không, trận chiến thực sự vẫn chưa kết thúc.”
………………………
Cố An Nhiên cảnh giác bước từng bước trong màn sương mù dày đặc. Cô đã men theo con đường nhỏ trong khu rừng này hơn hai giờ đồng hồ nhưng vẫn không thấy đích đến. Mỗi viên gạch đều giống nhau, thậm chí mỗi chiếc lá đều giống nhau. Giống như là…
“Mê trận.”
Cố An Nhiên mở mắt ra, quả nhiên sương mù đã tan đi hết, không xa phía trước là một hồ nước xanh biếc, dưới ánh mặt trời tán ra bảy sắc cầu vồng rực rỡ xinh đẹp.
“Lại đây, Tiểu Nhiên.”
Cố An Nhiên lùi lại một bước, đè chặt hô hấp. Là ai đang gọi cô?
“Tiểu Nhiên, tĩnh tâm lại. Dùng ý niệm nhìn vạn vật, con sẽ thấy được ta.”
Cố An Nhiên hít sâu một hơi. Quả thật cô đang mất bình tĩnh. Bất kì ai đối mặt với những thứ ngoài nhận thức này đều muốn mất bình tĩnh. Nhưng càng kì lạ hơn là cô không có chút kháng cự với giọng nói kia. Thật ấm áp, thật an toàn, giống như là… cái ôm ấm áp của mẹ khi còn bé.
Cố An Nhiên siết chặt tay. Dù sao cũng đã chết, cô còn sợ gì nữa.
Hàng mi cong khẽ khép lại. Cố An Nhiên tuyệt nhiên không thấy một khắc kia sinh mệnh lực xanh biếc bao phủ lấy người cô, truyền thẳng vào kết giới giữa hồ, bắt đầu phá bỏ tấm chắn trong suốt.
“Con ta… Cuối cùng con cũng đã trở lại…”
Người phụ nữ xinh đẹp bước vội về phía trước, khẽ vòng tay ôm Cố An Nhiên vào lòng. Cố An Nhiên ngẩn người tựa vào vai bà, cô không hiểu cảm xúc này là gì, hơi thở người này thân thuộc đến vậy, cũng bi thương đến vậy.
“Bà… là ai?”
Người phụ nữ áp bàn tay lên mặt Cố An Nhiên, đôi mắt xanh lá trong vắt dịu dàng nhìn cô.
“Tiểu Nhiên, ta là mẹ con.”
Đồng tử Cố An Nhiên khẽ co rụt. “Không thể nào…”
Arnord – Nguyên Diệp nhẹ nhàng vuốt tóc con gái. Khóe mắt đỏ lên. Quả nhiên linh hồn con bé vẫn bị tổn thương. Cuối cùng nó vẫn không trở về nguyên vẹn được. Nhẹ nhàng tựa trán vào trán Cố An Nhiên, Arnord – Nguyên Diệp lẳng lặng xâm nhập vào thức hải con gái.
Hoang tàn. Nguyên Diệp sững sờ nhìn bầu trời xám xịt bao phủ mảnh đất cằn cỗi vô tận trước mắt. Đây là thức hải của tiểu Nhiên? Không … Không thể nào… Sinh mệnh lực xanh biếc mất điên cuồng bao phủ mặt đất. Arnord – Nguyên Diệp tuyệt vọng tìm kiếm sự sống trong thức hải.
“Không cần tìm nữa.”
Bóng lưng gầy yếu chợt khựng lại “Vu Y?”
Người mang mặt nạ bạc trầm mặc nhìn con ngươi xanh lá đang dần nhiễm đỏ, thật lâu sau mới phát ra âm thanh khàn khàn.
“Ta đã đợi ngày này rất lâu, Nguyên Diệp, từ rất lâu về trước…”
Vu Y nhàn nhạt nhìn bầu trời xám xịt. Hoa văn cổ xưa trên áo choàng không ngừng lưu động.
“Vạn vật có sinh ra cũng sẽ mất đi, thời đại huy hoàng nào rồi cũng sẽ kết thúc. Muốn đi ngược lại vận mệnh, phải đem đại giới ra đánh đổi. Là người đứng đầu Tư Tế điện, ta không thể đứng nhìn Lam Tinh bị hủy hoại.”
“Ngươi đã biết trước về trận chiến?”
Linh lực cuồng bạo đè ép khiến không gian trở nên méo mó. Arnord – Nguyên Diệp run rẩy giơ tay lên, ngàn vạn mũi tên che trời lấp đất sẵn sàng đợi lệnh.
“Đúng vậy.”
“Tiểu Nhiên từ đầu đã bị định sẵn làm vật hy sinh?”
“Thứ lỗi cho ta, Nguyên Diệp. Ta không còn sự chọn lựa nào khác.”
Vu Y vỗ trượng ngọc xuống đất. Linh lực trắng bạc lấy Ngọc Thời gian làm tâm, lan tỏa thành từng vòng bao trùm thức hải.
……………..
“Vu Y? Người tìm ta có việc?”
Cố An Nhiên thu linh lực lại, tiểu bạch hồ lúc lắc cái chân đã được chữa lành, vui vẻ vờn quanh chân cô.
“Ừ, ta có chuyện muốn nói với con…”
……..
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!