Mạt Thế Nữ Vương Comeback! - Chương 1: Cổ mộ kỳ quái.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Mạt Thế Nữ Vương Comeback!


Chương 1: Cổ mộ kỳ quái.


Đã 20 ngày kể từ khi mạt thế ập xuống.

20 ngày trước, hơn một nửa nhân loại đột nhiên ngất đi không hiểu lý do, trong 1 tuần có vài người rải rác tỉnh lại, vào ngày thứ 7, tất cả điều tỉnh lại, nhưng khoảng một giờ sau, những người vừa mới tỉnh đó, hoá thành tang thi, xác sống thối rữa.

Con người lâm vào tình trạng hỗn loạn, bất an, nhốn nháo cả lên.

Mới ngày đầu tiên người còn sống bị tang thi ăn hoặc hoá tang thi đã lên đến vạn người.

Các siêu thị thì bị người cướp đến sạch banh, tuy nhiên lấy đi chưa được vài bước thì đã chết rồi.

Người mạnh mới có thể sống sót, người yếu thì trốn trong nhà, chờ sự giúp đỡ từ nhà nước.

Trong vài ngày tới, con người lục đục phát hiện ra dị năng, nhưng người sở hữu dị năng rất ít, lại còn yếu nữa. Con người xuất hiện dị năng, tang thi cũng bắt đầu tiến hóa từ những trận mưa axit máu.

***

Tí tách, tí tách… rào rào rào.

Cơn mưa bất ngờ ập xuống bao phủ thị trấn nhỏ.

Trên đường nhỏ cũng không xem là chật hẹp lắm, nhưng mà chỉ đủ cho một chiếc xe con đi qua và một làn viền cho người đi bộ.

Lúc này trên đường xuất hiện vài người đang chạy như điên trên đường, phía sau là một đám tang thi tầm khoảng 10 con. Áo quần của những người này ướt đẫm máu, hẳn là họ đã giết không ít tang thi trong trấn này.

“Hoắc Kiến ca ca, bên kia có ngôi chùa! Chúng ta mau qua đó tránh cơn mưa này đi, nếu em đoán không sai, thì lát nữa sẽ chuyển thành mưa axit máu đấy.” Một cô gái lên tiếng nói. Cô gái này có khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng mà thứ trên tay chẳng đáng yêu chút nào, là một cái búa vừa to vừa thô, lại rất nặng, cây búa nhiễm đầy máu tang thi và chất não của chúng, bốc mùi tanh tưởi khó ngửi.

Còn người được gọi là Hoắc Kiến ca, là một nam nhân tuấn tú, lạnh lùng, có đôi mắt chim ưng xinh đẹp lại khí phách, trên tay của hắn lóe ra từng tia chớp nhỏ, nhưng mà lực lượng lại không nhỏ, anh chàng này còn rất trẻ tuổi, tầm khoảng 20.

Hắn là người mạnh nhất trong đám người, có lẽ hắn là người chỉ huy của đám người này.

“Được, chúng ta qua đó. Tiểu Ly, em đi trước dò đường đưa mọi người qua đó, anh ở sau xử lí đám tang thi này.” Hoắc Kiến gật đầu lạnh lùng nói với cô gái đáng yêu đó.

“Được, anh nhớ cẩn thận một chút. Mọi người theo tôi.” Tiểu Ly gật đầu, nhanh chóng nói.

Trong nhóm có 8 người nhưng chỉ có cô , Hoắc Kiến ca ca, và Tân Mạnh Khiêm là có được dị năng, còn lại là người thường, nhưng lực chiến đấu không tồi, nói chung lại, người có thể sống sót đến nay ở thời mạt thế đã được coi là không tầm thường rồi, còn một phần khác, chính là con nhà giàu, hay là con cháu thế gia.

“Tiểu Ly, anh ở lại hỗ trợ Hoắc Kiến, em đi trước đi.” Tân Mạnh Khiêm hướng Tiểu Ly hô lên.

Tiểu Ly suy nghĩ một chút rồi đồng ý, một mình anh Hoắc Kiến ở lại, cô cũng không yên tâm lắm, chi bằng để hai người ở lại hỗ trợ lẫn nhau.

Tiểu Ly nhanh chóng dẫn đám người vào ngôi chùa tránh mưa, phía trong ngôi chùa chẳng có con tang thi nào lởn vởn quanh đây, hơn nữa ở đây rất kỳ lạ, dù đã qua 20 ngày từ khi mạt thế bắt đầu, nhưng ở đây vẫn có hương khói nghi ngút, dường như mỗi ngày đều có người dâng hương không ngừng. Còn được quét dọn rất sạch sẽ, trang trí cũng là những đồ vật quý giá, đặt biệt là, ở đây không thờ Phật hay gì gì đó, mà là thờ một thanh kiếm đen xì xì xấu xí, nhưng nếu đánh giá kỹ, thì nó tỏa ra khí thế kinh người, lưỡi gươm sắt bén, có thể chém sắt như bùn, những họa tiết vừa mới nhìn qua cứ ngỡ là xấu, nhưng mà lại tinh xảo hết mức, được khắc xuống như tấm phù đồ sộ hùng vĩ.

“Hình như ở đây có người, mọi người đừng động bậy vào những thứ kỳ quái, chúng ta ở đây ngồi đợi Hoắc Kiến ca ca và Tân Mạnh Khiêm.” Tiểu Ly trầm giọng nói.

“Có sao đâu chứ, chỉ là một ngôi chùa thờ một cây kiếm cùn mà thôi, mà nếu có người đi chăng nữa, chúng ta đông người hơn sợ gì chứ.” Một cô gái sắc mặt trầm trầm nói, ánh mắt ghen ghét mà nhìn Tiểu Ly.

“Hạ Vương Tầm, tôi nói cho cô biết, cô đừng ỷ vào cô là bạn gái của Tân Mạnh Khiêm thì muốn làm gì thì làm! Ở đây là do tôi quản, cô bắt buộc phải nghe theo.” Tiểu Ly cũng không tức giận, mà chỉ dùng giọng uy hiếp nói.

“Hừ, cô đang khoe khoang rằng bản thân có dị năng chứ gì, có dị năng thì muốn làm gì thì làm à? Bọn tôi cũng không phải là đầy tớ của cô, vật tư bọn tôi cực khổ kiếm, mà cô là ăn nhiều nhất, bọn tôi chỉ ăn được của dư từ cô, cô đã lo gì được cho bọn tôi hay chưa? Hay là chỉ biết ngồi đó rồi ra lệnh cho bọn tôi, còn cô thì đi quyến rũ anh Hoắc Kiến?” Hạ Vương Tầm hừ lạnh nói, cô ta vẫn luôn nhấn mạnh hai chữ ‘bọn tôi’ nhằm lôi kéo mọi người vào cuộc.

Trong đám người, điều cấm kỵ nhất chính là cái kiểu khoe dị năng, mà nay Hạ Vương Tầm lôi cái việc này ra, khiến cho mọi người một trận khó chịu.

“Tôi không có! Tôi đây là muốn tốt cho mọi người mà thôi.” Tiểu Ly nhíu mày lại, trầm giọng nói.

“Hừ! Cô tưởng bọn tôi sẽ tin cô chắc? Cô đây là muốn đi thu thập vật tư một vòng sau đó cất dấu đi làm của riêng, sau đó mới để chúng tôi đi tìm vật tư quanh chùa này chứ gì?! Cô tham lam quá rồi đấy.” Hạ Vương Tâm khinh bỉ nói.

Nghe vậy mọi người liền tức giận, ai ai cũng đứng về phía Hạ Vương Tầm, nhìn Tiểu Ly với ánh mắt bất hảo.

“Mấy người! Được, tùy mấy người, mấy người mà có mệnh hệ gì, tôi cũng sẽ mặc kệ sống chết của mấy người.” Tiểu Ly tức giận nói, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, khôi phục lại dị năng.

“Hừ, cần cô bảo vệ chắc! Mọi người chúng ta đi thôi, tìm cái gì đó bỏ bụng trước đi.” Hạ Vương Tầm hừ lạnh nói, mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý.

Tiếng bước chân ngày càng xa, rồi biến mất, lúc này Tiểu Ly mở mắt ra, nhìn theo phương hướng đám người biến mất.

“Một lũ ngu ngốc.” Tiểu Ly lạnh lùng nói, sau đó cô đứng dậy đi đến trước mặt thanh kiếm đen trên bàn thờ.

“Mặc Minh kiếm… món đồ tốt, đáng tiếc… thứ này sau này chính là của nữ chính, theo cốt truyện, nữ chính một tuần sau nữa sẽ đến đây và đạt được thanh kiếm này, sau đó một đường mạnh lên thẳng tốc, đúng là văn mạt thế nữ cường mà.

Tuy nhiên, tôi mới là nữ chính chân chính! Thứ này đáng lẽ là thuộc về tôi mới đúng.

Có lẽ đến đây mọi người đã đoán ra sự việc.

Tôi Phong Nguyệt Ly, là nữ chính nguyên bản của truyện này và cũng là một kẻ xuyên sách, tôi xuyên vào sách mạt thế nữ phụ, nữ phụ kia cũng là người xuyên sách, xuyên vào vai nữ phụ, chỉ khác nhau rằng là, tôi là sinh viên đại học bình thường, còn người kia là sát thủ.

Mẹ kiếp! Thế này cô làm sao để sống tiếp đây, cô là nữ chính đóng vai nữ phụ trong truyện nữ phụ. Mà nữ phụ muốn nghịch tập thì đối tượng để nghịch tập chính là cô chứ còn ai vào đây nữa!!!

Rầm!

Sàn nhà run lên dữ dội khiến cho Phong Nguyệt Ly mất đi cân bằng, tay của cô nhanh chóng tóm lấy thanh kiếm để giữ thăng bằng, nhưng không ngờ nền nhà sụp xuống, khiến cho cả người Phong Nguyệt Ly và thanh kiếm rơi xuống cái hố đen ngòm không thấy đáy.

“Á á á!!!” Phong Nguyệt Ly chỉ kịp hô lên.

Mịa! Đám cẩu đồ vật Hạ Vương Tầm lại làm cái quần què gì rồi???

Nằm mà cũng bị dính đạn thiết kiếm “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN