Mạt Thế Nữ Vương Comeback! - Chương 3: Nam nhân dễ thương.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Mạt Thế Nữ Vương Comeback!


Chương 3: Nam nhân dễ thương.


Đế Linh Nguyệt trầm mặc ngồi xổm trong bầy tang thi đang ngồi xổm, tạo thành một tập thể vô cùng kỳ lạ, may mắn rằng trên con đường này chỉ có tang thi và không có một bóng người nào.

“Kỳ lạ, tại sao bọn mi lại thối đến như vậy cơ chứ? Đã thối mà còn dám bu lại đây, các ngươi tưởng là ta đồng loại nên muốn làm gì thì làm ư? Lầm rồi nhé, ta có thể giết sạch bọn mi đấy.” Đế Linh Nguyệt mặt lạnh nói.

“Gào!!!” Một con tang thi ngẩng mặt lên nhìn Đế Linh Nguyệt, vui vẻ gào lên. Mùi hôi thối tanh tưởi ập thẳng vào mặt Đế Linh Nguyệt.

“… Cẩu đồ vật.” Đế Linh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn tang thi nọ, âm lãnh âm thanh vang lên.

Tang thi nọ nhụt chí rụt đầu lại, ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu.

Đế Linh Nguyệt thái dương khẽ giật giật, nhịn không được đứng phắt dậy, chỉ vào đám tang thi lạnh giọng nói “Cấm đi theo ta.”

Nói xong Đế Linh Nguyệt liền rời đi, đi chẳng mấy bước nàng cúi người xuống nhìn, một góc long bào của nàng dính phải chất nhầy của tang thi.

CẨU! ĐỒ! VẬT!!!

Đế Linh Nguyệt tức giận, nhặt lấy gần đó cành cây khô, tiến lên đập nát đầu sọ của tất cả tang thi có mặt ở đây.

Những con tang thi ở đây còn chưa hiểu cái tình huống gì đang xảy ra thì đã bị một cái que cây tát cho vỡ sọ.

Không phải chứ! Chúng ta là đồng loại đấy!!!

Đế Linh Nguyệt mà điên lên thì đến nàng cũng phải sợ hãi, đến khi nàng bình tĩnh lại mọi thứ xung quanh nàng chỉ còn lại xác và xác.

“…” Đế Linh Nguyệt nhìn cái que cây trên tay cô, vẻ mặt cực kỳ vô tội, nàng không có cố ý a.

Cảm nhận được một đạo ánh mắt đang nhìn mình Đế Linh Nguyệt mặt đanh lại, tay khẽ nắm chặt cái que cây trên tay mình, bình tĩnh thu lại sau lưng, một luồng lửa nhỏ thiêu đốt nó thành tro.

Đế Linh Nguyệt đưa mắt nhìn chủ nhân của ánh mắt đang nhìn mình.

Là một nam nhân có dung mạo rất xinh đẹp, lại rất dễ thương, vừa nhìn là thích. Nhưng mà biểu cảm của hắn rất không hợp với dung nhan của hắn, lạnh băng băng a.

Có thể nói, được Đế Linh Nguyệt khen là xinh đẹp chứng tỏ người đó chính là đẹp trong đẹp, là một dạng đẹp đến nỗi gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, khuynh nước khuynh thành, soái ca hiếm có. Dù sao thì thẩm mỹ của Đế Linh Nguyệt rất cao.

Nam nhân và Đế Linh Nguyệt hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn nhau chẳng có ai dám rời mắt đi trước, như thể ai rời mắt đi trước chính là kẻ thua cuộc.

“…” Còn không mau rời mắt đi, còn nhìn nữa ta moi mắt ngươi bây giờ!

“…” Cô gái này bị gì à? Nhìn hắn nãy giờ, ánh mắt của nàng dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, hắn biết là hắn lớn lên rất đẹp mắt, nhưng mà mới gặp nhau lần đầu đã dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vẫn là lần đầu tiên.

Nam nhân nhìn xác tang thi nằm nghênh ngang bên cạnh Đế Linh Nguyệt, hai tay cứ nắm lại, mở ra, cứ như vậy lặp lại nhiều lần.

Cuối cùng nam nhân quyết định, đi đến trước mặt Đế Linh Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

Đế Linh Nguyệt cũng nhìn hắn chằm chằm.

Tưởng chắc mình ngươi có thể nhìn chằm chằm thôi chắc! Ta cũng có thể!

Nhưng là… Đế Linh Nguyệt đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu suy nghĩ.

Đế Linh Nguyệt a! Ngươi ngủ lâu quá, đến não cũng bị teo lại luôn rồi à? Sao cứ hành động y như trẻ con vậy chứ???

Aaaaa!!! Mất mặt quá!!!

“Cô giết bọn chúng?” Nam nhân lạnh lùng hỏi.

Đế Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó đó nói “Là do bọn chúng làm bẩn y phục của ta.”

Ta không cố ý a!

“Xin lỗi, phá nhà của cô.” Nam nhân cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói.

“…” Đế Linh Nguyệt mặt ngơ ra.

Hắn làm sao có thể phá nhà của nàng được? Nhìn hắn yếu như con gà ốm thế này cơ mà! Hơn nữa còn là tự tới thú nhận nữa chứ! Có quỷ!!!

“Sau này theo tôi.” Nam nhân lạnh lùng nói.

“Cẩu đồ vật mới muốn theo ngươi.” Đế Linh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn hung ác nói.

Nam nhân từ trong túi áo lấy ra một chiếc kẹo que đưa cho Đế Linh Nguyệt.

“…”

Ngươi đừng tưởng như vậy có thể mê hoặc ta! Ta đã chết! Muốn mê hoặc ta cần phải hai cây trở lên.

Đế Linh Nguyệt thật ra là một người mê đồ ngọt, rất thích đồ ngọt.

“Không lấy?” Nam nhân hỏi, sau đó thu lại cây kẹo.

“…” Tên này! Muốn mê hoặc ta cần phải hai cây trở lên a!

“Diệp Hàn Vân.” Nam nhân nói, sau đó quay người rời đi.

Không theo thì thôi, làm như hắn muốn mang cô theo lắm á, cô cùng lắm chỉ rất xinh đẹp dễ nhìn mà thôi. Nhìn ngốc như vậy, trong thời này rất dễ bị người khác lừa.

Đúng vậy, trong mắt của Diệp Hàn Vân, Đế Linh Nguyệt là một cô nàng ngốc nghếch a.

Đế Linh Nguyệt nhìn về hướng Diệp Hàn Vân rời đi, đôi môi khẽ mím, ánh mắt chần chừ, sau đó đứng dậy chạy đi theo hắn.

Nàng tuyệt đối không phải vì kẹo mê hoặc! Nàng chỉ muốn đi cướp kẹo thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN