Phán Thần Hệ Thống
Chương 16: Thẩm án
Nghỉ ngơi một ngày ôn chuyện với cha mẹ, lại thêm uống một vài ly cùng cha, ngày hôm sau Trần Dương liền bắt đầu bắt tay phụ giúp dọn dẹp trong ngoài.
Chà rửa bàn ghế, bàn thờ. Những thứ hỏng hóc đều được Trần Dương tận tình chăm sóc sửa chữa.
Mắt thấy chỉ còn ba ngày nữa là đến tết, Trần Dương đã dọn dẹp nhà cửa xong từ hôm qua. Công việc còn lại là của cha mẹ hắn bày biện trong ngoài.
Hiện giờ, Trần Dương mang theo gương mặt nhăn nhó bất đắc dĩ cùng mẹ ngồi trong xe taxi.
– Tiểu Dương, lát nữa con nhớ cư xử cho tốt. Người này là bạn thân của mẹ, con đừng làm mất mặt ta a!
– Mẹ, con biết rồi!
Trần Dương cười khổ gật đầu.
Trên đường từ nhà đi đến đây, đây là lần gật đầu thứ sáu rồi. Nội dung đều chỉ có một, đó chính là dặn dò Trần Dương không được manh động, dù đồng ý hay không thì cũng phải ở đó cho đến cuối cùng.
Mà sở dĩ có chuyện như vậy chính là vì đây không phải lần đầu Trần Dương đi với mẹ hắn, mà trong mấy ngày qua, tổng cộng Trần Dương đã gặp qua hai cô gái rồi.
Mà lần nào, Trần Dương cũng tìm cơ hội chuồn trước. Làm cho Lương Thuần Yến rất là tức giận.
Hôm nay là đi xem mắt con gái một người bạn đồng nghiệp của bà, cho nên ngay từ đầu đã căn dặn rất kỹ càng.
Trần Dương thấy thái độ của mẹ mình như vậy thì cũng âm thầm thở dài, hôm nay hắn cũng không thể trốn nữa, nếu không nhất định lão nhân gia sẽ thực sự nổi giận lên mất. Đến khi đó thì dưới cơn giận của bà, dù uy lực không như thiên kiếp lôi đình thì cũng không khác nhau là mấy. Mà kẻ độ kiếp là Trần Dương thì cầm chắc thân tàn ma dại.
Điểm hẹn xem mắt hôm nay là một cái nhà hàng giản dị cách nhà Trần Dương chừng mười phút đi taxi.
Trần Dương hôm nay cố ý mặc một áo thun quần jean, đi giày thể thao. Phối hợp với gương mặt tuấn lãng của hắn thì cũng xem như có chút khí chất bất phàm.
Thông qua lời nói của mẹ mình, Trần Dương đã biết trước bạn của bà tên là Vũ Như Lan, còn đối tượng xem mắt của Trần Dương tên là Vi Nhã Đình.
Ngồi trên xe, mẹ hắn luôn mồm kể về cô gái kia nào là hiền thục nết na, dịu dàng hiếu thảo, hơn nữa nghe đâu còn là một nhân viên công vụ của Nam Kinh.
Mặc dù là nhân viên công vụ bình thường, nhưng chỉ cần gắn với hai chữ Nam Kinh thì lập tức giá trị của nàng được nâng cao hơn rất nhiều.
Bác tài xế là một người quen của mẹ Trần Dương, cho nên sau khi chạy tới nơi liền dặn dò hai người cứ thoải mái, còn bác ấy sẽ chờ bên ngoài.
Lương Thuần Yến dẫn theo Trần Dương lẽo đẽo theo sau đi vào trong nhà hàng.
Sau khi bước vào, Lương Thuần Yến liền nhìn quanh rồi bước đến một góc.
Trần Dương đảo mắt nhìn thì thấy nơi này đã có hai người ngồi.
Lương Thuần Yến thấy hai người kia thì nhanh chóng bước tới chào hỏi. Cô gái bên kia cũng khom người chào Lương Thuần Yến làm cho bà cười vui vẻ.
Trần Dương nhìn thấy vậy cũng bước tới gần, cúi đầu chào:
– Cháu là Trần Dương, bác gái ngài khoẻ!
Vũ Như Lan hơi nheo mắt đánh giá Trần Dương một chút, liền gật đầu cười:
– Chào cháu, tiểu Dương nhà ta mới đây cũng đã trưởng thành rồi!
Lương Thuần Yến nghe vậy liền cười theo phụ hoạ:
– Bạn đừng nói thế, thằng nhóc này vẫn còn chưa hiểu chuyện lắm đâu, còn phải học hỏi nhiều!
Trần Dương nghe vậy thì âm thầm giơ ngón tay cái. Lương Thuần Yến nói câu này chẳng khác nào rào trước nói với cho Vũ Như Lan rằng Trần Dương hắn hôm nay có hành động gì đó thì cũng là do ‘bồng bột’ mà thôi.
Vũ Như Lan nghe vậy thì phì cười, chỉ chỉ Lương Thuần Yến. Hai người làm bạn với nhau mấy chục năm, làm sao không hiểu ý nhau chứ.
Lúc này, cô gái bên cạnh Vũ Như Lan mới cười nhìn Trần Dương chìa tay ra nói:
– Chào anh, em là Vi Nhã Đình! Hiện đang công tác tại Tỉnh đoàn Nam Kinh.
– Chào em, anh là Trần Dương!
Trần Dương cũng chìa tay ra nắm nhẹ bàn tay của Vi Nhã Đình rồi rút lại ngay. Cái cảm giác không xương mềm mại kia làm Trần Dương chợt nhớ đến cô nàng tự kỷ em họ của Trương Thái tên là Thi Mạn khi trước.
Tuy nhiên, khoảnh khắc chạm tay đó Trần Dương bỗng cảm thấy một tia cổ quái. Nhưng Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ do ấn tượng của tiểu Mạn làm cho Trần Dương có ấn tượng quá sâu.
Cũng vì chuyện khi đó mà bây giờ Trần Dương đối với các cô gái có sự mẫn cảm nhất định, không quá nhiệt tình, không quá lạnh nhạt, vậy mới là vương đạo.
Sở dĩ có thái độ này một phần cũng là nhờ em gái Trần Tiểu Mi đã đào tạo cho Trần Dương một khoá.
Theo đó, khi gặp con gái lần đầu, nếu như ngươi quá nhiệt tình, nàng sẽ cho là ngươi háo sắc, ấn tượng sẽ kém đến cùng cực. Nhưng nếu như ngươi quá lạnh lùng, nàng sẽ cho ngươi là máu lạnh, là loại giả điên khiên đồ cúng hoặc là loại người không biết thưởng thức sắc đẹp, ấn tượng so với loại đầu tiên càng kém hơn rất nhiều.
Ngoài ra, Trần Tiểu Mi còn chỉ cho Trần Dương vô số kinh nghiệm khác mà bản thân nàng đúc kết ra được.
Khi Trần Dương hỏi tới thì nàng bảo là thông qua những cô bạn mà đúc kết ra được. Hơn nữa những cô nàng này còn đúc kết lại thành một quyển sách gọi là ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’ gì đó.
Trần Dương nghe xong thì tháo mồ hôi, nhưng cũng vội vàng gật đầu đồng ý.
Trong lòng Trần Dương, quyển Ngọc Nữ Tâm Kinh nọ chắc chắn đọc vào sẽ giúp cho người ta thoát thai hoán cốt. Nhất là những cô gái nhẹ dạ cả tin ngây thơ thì càng nên đọc. Ít nhất, như Trần Tiểu Mi em gái Trần Dương hiện giờ, nàng đã luyện thành một đôi Kim tinh hoả nhãn rồi, khó lòng con sói nào có thể giơ nanh vuốt ra được.
Quay trở lại lúc này, bốn người đều đã an toạ.
Thức ăn cũng lần lượt được dọn ra.
Qua câu chuyện, có thể thấy nội dung xoay quanh việc công tác của cô gái Vi Nhã Đình. Đối với việc này, vị bác gái Vũ Như Lan dường như có vô tận linh lực, nói mãi không ngừng.
Trần Dương thấy vậy thì cũng không có trách gì, cha mẹ tự hào về con cái là chuyện đương nhiên.
Mà mẹ của Trần Dương cũng rất chú ý lắng nghe, đôi mắt sáng thỉnh thoảng đánh giá Vi Nhã Đình.
Thông qua biểu hiện và ánh mắt của bà, Trần Dương trong lòng thầm kêu không ổn. Có đến bảy tám phần là mẹ hắn đã chấm cô gái này rồi.
Thông qua cách nói chuyện và ứng xử, Trần Dương nhìn rõ ràng cô gái này là loại tâm cao khí ngạo, tầm mắt rất cao.
Có đến tám phần là Vi Nhã Đình bị Vũ Như Lan ép buộc đến đây. Cho nên ánh mắt của nàng mặc dù khách khí thân thiện, nhưng cái vẻ lạnh nhạt và xa cách đó thì Trần Dương vẫn cảm nhận được.
Không có việc gì làm, Trần Dương liền thử dùng Pháp nhãn nhìn hai người một chút.
Không ngoài ý muốn, Vũ Như Lan là một thiện nhân cấp hai. Tương đương với mẹ của Trần Dương.
Trần Dương phán đoán, những người làm nghề dạy học lâu năm như mẹ hắn thì đều tích được công đức rất nhiều.
Không hiểu sao, mỗi khi mở pháp nhãn gặp được thiện nhân thì tâm trạng của Trần Dương đều có chút cảm giác vui vẻ.
Nhưng khi nhìn tới Vi Nhã Đình thì ánh mắt Trần Dương lập tức âm trầm.
Người bình thường không thể nào phát giác, nhưng làm sao có thể loại khỏi Pháp nhãn của hắn được.
Bởi vì lúc này, sau lưng của Vi Nhã Đình đang có một cô gái mờ ảo mặc đồ đỏ đứng đó. Cô gái này gương mặt trắng bệch, hai bên mép lại có hai cái răng nanh trắng hếu, ánh mắt đỏ ngầu.
Thông thường, ma quỷ vốn mặc định sợ ánh sáng, nhất là ban ngày đều là trốn tránh không hiện thân.
Tuy nhiên, một khi hiện thân thì đều thuộc vào dạng quỷ quái, năng lực vượt xa so với hồn ma thông thường. Mà nhìn cách ăn mặc của bóng quỷ này, chắc chắn là trước khi chết mặc đồ đỏ làm cho khi chết liền có xác suất cao trở thành nữ quỷ.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán. Mà khi Pháp nhãn quét xong, Trần Dương liền biết được thì ra nữ quỷ này là một con quỷ phụ thể chuyên phụ vào cơ thể của các cô gái để hút lấy khí nguyên âm nhằm nâng cao tu vi.
Cũng không phải cô gái nào cũng có khả năng bị loại quỷ này tìm tới, mà thông thường chỉ có những người tâm tính không đủ, lăng nhăng khắp nơi, dần dần làm cho bản thân càng ngày càng bị dục vọng chiếm lĩnh thì mới tạo cơ hội cho con quỷ này nhập thân.
Đây đều là thông tin Trần Dương biết được khi sử dụng Pháp nhãn nhìn con nữ quỷ này.
Mà con nữ quỷ kia hình như cũng có vẻ giật mình khi thấy ánh mắt Trần Dương chăm chăm nhìn tới.
Nó tuy giật mình, nhưng bản tính hung hăng liền hả cái họng đỏ lòm, lưỡi rớt xuống một bên, da dẻ trên mặt cũng trôi xuống như muốn hù doạ cho Trần Dương sợ hãi.
Trần Dương thấy vậy thì tức giận, ánh mắt lăng lệ, trong lòng mắng:
– Làm càn!
Vừa lúc đó, cả người không nhịn được toả ra một chút uy áp của tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Con quỷ cảm nhận được một chút uy áp này gương mặt liền hiện lên vẻ giật mình, nhưng ngay sau đó, nó càng hung ác hơn, mắt đỏ ngầu dùng hai tay chọc trực tiếp vào người Vi Nhã Đình.
Vi Nhã Đình vốn đang mỉm cười nghe Lương Thuần Yến và mẹ nàng nói chuyện, đột nhiên toàn bộ cơ thể cảm thấy lạnh lẽo, nhất là phía sau lưng như có một trận băng hàn ùn ùn kéo tới.
Nàng không nhịn được run lên một cái, đồng thời cảm thấy ớn lạnh chóng mặt, gương mặt tái xanh.
Lương Thuần Yến đang nói chuyện với Vũ Như Lan, bỗng nhiên nhìn thấy Vi Nhã Đình gương mặt tái xanh liền hốt hoảng kêu:
– Đình nhi, con không sao chứ?
Vi Nhã Đình cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, nhưng ngay sau đó liền ngoẹo đầu sang một bên ngất xỉu.
Trần Dương tức giận đứng dậy, trong lòng ngay lập tức động niệm:
‘Thẩm Án!’
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!