Phán Thần Hệ Thống
Chương 49: Ước hẹn
– Nô bộc? Xin lỗi hai vị, ta không có hứng thú với chuyện này.
Trần Dương tạm thời dừng tay, nhưng tay nhanh chóng điểm mấy cái phong ấn lại tu vi toàn thân hai người rồi mới thả ra.
Hai người cảm thấy tu vi toàn thân bị một loại lực lượng phong bế thì hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Chu Nhân cắn răng bước lên nói:
– Đạo hữu, việc này là do lỗi của ta, nếu muốn chém muốn giết tuỳ ngươi. Nhưng đại ca ta không có liên quan đến việc này, huynh ấy chỉ vì muốn tìm cách chữa trị cho con gái mình nên mới bất đắc dĩ theo ta mà thôi.
Chu Đức nghe vậy thì gắt giọng với Chu Nhân:
– Nhị đệ, chớ nói nhảm. Vị đạo hữu đây tu vi cao thâm, sao có thể để ý đến những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Chuyện này ta cũng có phần, tốt nhất là để người tự quyết định, ngươi còn lảm nhảm nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Trần Dương nhìn hai huynh đệ này vậy mà quay sang cãi nhau trước mặt hắn, nhất thời buồn bực nói:
– Hai vị. Chuyện hôm nay có thể là hiểu lầm, nhưng sát cơ vừa rồi của hai người không phải là giả. Như vậy đi, hai vị chỉ cần trả lời ta mấy câu hỏi là được. Hai vị thấy sao?
– Đạo hữu, ngươi nói thật sao?
Chu Nhân không dám tin tưởng hỏi lại.
– Thế nào? Chẳng lẽ hai vị còn có ý tưởng gì khác?
Trần Dương lạnh lùng phát ra uy áp của Luyện Khí Hậu Kỳ, gương mặt có chút mất hứng hỏi lại.
– Không dám, không dám. Đạo hữu cứ việc hỏi, những gì chúng ta biết nhất định nói hết, tuyệt không giấu giếm!
Chu Nhân cũng là người ăn ngay nói thẳng, lớn tiếng vỗ ngực đảm bảo nói.
– Được rồi, vậy tạm thời hai vị chờ tại đây. Ta đi vào trong chữa trị cho tiểu tử kia đã.
Trần Dương cười cười liếc qua hai người, nói xong liền quay lưng đi thẳng vào trong, không có động tác gì khác.
Chu Đức và Chu Nhân lại lần nữa nhìn nhau.
Hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau, tựa như hiểu đối phương đang nghĩ đến điều gì vậy.
Cuối cùng, Chu Đức chậm rãi lắc đầu cười khổ, đi đến tìm một tảng đá có chút sạch sẽ ngồi xuống thất thần.
Chu Nhân thấy vậy thì sau khi cắn răng do dự một hồi, cuối cùng cũng thở dài đi đến bên cạnh Chu Đức ngồi xuống.
Chu Nhân mấy lần há miệng muốn nói cái gì, cuối cùng nhịn không được nói:
– Đại ca…
Nhưng lời vừa thốt ra lập tức bị Chu Đức khoát tay ngăn lại, lắc đầu nói:
– Không được!
Chu Nhân nghe vậy thì thần sắc liền ảm đạm…
Tạm gác lại chuyện của hai vị huynh đệ này.
Hiện giờ, Trần Dương trong hang động đang cấp tốc bào chế thuốc trị thương.
Bởi vì vết thương của con chồn này thực sự quá nặng, hầu như lục phủ ngũ tạng đều tổn thương nặng nề. Hiện giờ nếu dùng đan dược trân quý cho nó thì chẳng những không thể cứu chữa mà càng làm cho nó vì không thể hấp thu đan dược bạo thể mà chết.
Vậy cho nên Trần Dương áp dụng phương pháp đơn giản nhất là trong uống ngoài thoa.
Một phần dược liệu được bào chế dưới dạng bột, một phần khác được bào chế dưới dạng thuốc nước rồi cho nó uống từng chút một. Làm như vậy có thể giúp cho tiểu thú chậm rãi hồi phục lại các chức năng của cơ thể, không bị sốc thuốc.
Trần Dương bào chế thuốc, đồng thời quan sát tình trạng của con thú nhỏ.
Hiện giờ mặc dù nó hơi thở yếu ớt nhưng nhờ có chín châm của Trần Dương mà tạm thời duy trì sinh cơ.
Còn con rùa thì sớm đã bò qua một bên yên lặng rúc đầu vào trong mai nằm ngủ.
Trần Dương trong động bận rộn bào chế thì bên ngoài hai huynh đệ Chu gia cũng yên lặng chờ đợi.
Qua hai ngày, rốt cuộc thân ảnh của Trần Dương cũng đi ra.
Sau khi nhìn thấy hai người Chu Nhân va Chu Đức vẫn ngồi đó chờ thì Trần Dương mỉm cười đi tới. Hắn nhìn hai người nói:
– Hai vị, tiểu tử kia vết thương có chút nặng, cho nên thời gian trị liệu cũng lâu hơn một tý. Hiện giờ chúng ta đã có thể nói chuyện rồi.
Nói xong, Trần Dương nhẹ nhàng đi qua một bên.
Hai người thấy vậy liền nhìn nhau một cái rồi cắn răng đi theo.
Trần Dương đi đến một tảng đá ngồi xuống, sau đó chậm rãi hỏi:
– Thiên Sơn tiểu hội là cái gì?
Chu Đức nghe câu hỏi này thì ngẩn ra, vội vàng đáp:
– Đạo hữu, chắc rằng ngươi là một khổ tu sĩ nên mới không biết. Nói cho ngươi biết cũng không có gì. Thiên Sơn tiểu hội vốn là một cái giao dịch hội nho nhỏ do các đồng đạo tán tu và gia tộc tu chân khai mở mười năm một lần. Mục đích là muốn trao đổi một chút vật phẩm cần thiết và thuận tiện kết giao thêm bằng hữu.
Chu Đức nói xong, quan sát sắc mặt Trần Dương trước sau vẫn trầm như nước bèn cắn răng tiến lên một bước, móc ra một cái lệnh bài từ trong ngực ra, nói:
– Đây là lệnh bài tham gia. Chỉ cần đến thời gian, trên lệnh bài tự động có linh khí dẫn dắt đến nơi tổ chức Thiên Sơn tiểu hội.
Trần Dương cũng không có nói gì thêm mà cầm lấy lệnh bài, nhìn qua một cái rồi hỏi:
– Nói vậy là cái tiểu hội này cũng không phải là cố định ở một nơi nào?
– Đúng là như vậy. Bởi vì thời đại hiện nay tai mắt người thường quá nhiều, cái tiểu hội này thỉnh thoảng lại có một số tiền bối dẫn theo tiểu bối phàm nhân đến mở mang tầm mắt, cho nên địa điểm cũng không cố định nơi nào, phòng tránh trường hợp để lộ quá mức trước mặt phàm nhân. Dù sao đây cũng là tối kị của tu chân giới chúng ta.
Chu Nhân lần này lên tiếng giải thích.
Trần Dương nghe vậy thì hỏi:
– Còn bao nhiêu ngày nữa thì tiểu hội này diễn ra?
– Theo ta tính toán thì còn khoảng mười ngày nữa. Đạo hữu chỉ cần giữ lệnh bài này thì có thể trực tiếp đến nơi đó.
Chu Đức cẩn thận nói.
Trần Dương thâm ý liếc nhìn Chu Đức rồi vẫy tay thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, lãnh đạm nói:
– Hai người lần này đến Thiên Sơn tiểu hội xem ra cũng có chút mục đích. Nói đi, lệnh bài này ta cũng không muốn cướp đoạt, nếu không ngại cứ nói ra, nếu ta có thể giúp thì sẽ giúp.
Chu Đức nghe lời này thì ánh mắt loé lên tia hi vọng.
– Đạo hữu, ta có một đứa con gái. Từ nhỏ đã phát hiện ra có linh căn tu tiên, nhưng đến năm tám tuổi thì đột nhiên linh căn này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là kinh mạch dần dần bị hàn khí chiếm lấy. Ban đầu ta còn tưởng bị trúng độc nên dùng linh lực bản thân để duy trì. Nhưng càng lớn thì hàn khí càng phát tác dữ dội. Ta nghe nói Thiên Sơn tiểu hội lần này có thể có người bán ra một phần Hoả Xà Huyết nên muốn tới thử vận may…
Trần Dương nghe xong thì chau mài trầm ngâm.
Chu Đức vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Trần Dương, thấy vẻ mặt của hắn thì trong lòng trầm xuống, có vẻ bất an.
Cuối cùng, Trần Dương thở dài, chậm rãi nói ra:
– Trong tay ta quả thật không có Hoả Xà Huyết, nhưng theo ta nghĩ, bệnh tình con ngươi cho dù có tìm được Hoả Xà Huyết cũng chưa chắc có thể trị hết được.
– Đạo hữu nói vậy chẳng lẽ…
Chu Đức run lên, hỏi.
Trần Dương sắp xếp lại câu từ một chút, đáp:
– Có phải con gái ngươi ngày thì khoẻ mạnh bình thường, nhưng đêm xuống canh ba đột nhiên hàn khí phát tác, huyết mạch như muốn đóng băng, cả người đau đớn khó có thể tưởng tượng, nhưng không ngất đi mà thần trí cực kỳ tỉnh táo. Dạng tình trạng này, càng theo số tuổi lớn thì chu kỳ phát tác ngày càng nhanh. Nếu đến trước năm mười tám tuổi không tìm ra cách thì nhất định huyết mạch toàn bộ đóng băng mà tử vong. Có đúng vậy hay không?
Chu Đức và Chu Nhân nghe xong thì liền kinh hãi, lùi lại mấy bước mới lần nữa đánh giá lại Trần Dương từ trên xuống dưới, cuối cùng nhịn không được cùng nhau quỳ xuống, hành lễ nói:
– Xin tiền bối ra tay cứu giúp!
Trong lòng hai người bọn họ lúc này tất nhiên đem hình ảnh Trần Dương đổi thành một vị thế ngoại cao nhân. Chỉ có tiền bối cao nhân mới có kiến thức sâu rộng, vừa nghe một vài chi tiết liền có thể nói ra rõ ràng những chi tiết mà thậm chí chính họ phải vất vả lắm mới nghe ngóng được.
Trần Dương thấy dáng vẻ này của bọn họ thì thở dài, phất tay nâng hai người dậy, nói:
– Nói thật, loại tình trạng của con gái hai người không phải là bệnh, mà là một loại thể chất cực kỳ hiếm thấy. Nếu như có thể đào tạo đúng cách, ngày sau tiền đồ tất không thể hạn lượng.
Trần Dương có chút hâm mộ nói.
Thực ra, còn một điều Trần Dương chưa nói, với loại thể chất kia của người con gái đó. Nếu quả thật đúng là loại thể chất mà Trần Dương đang nghĩ tới, thì người đó sau này khi đột phá Nguyên Anh Kỳ còn có thể có ưu thế cực kỳ lớn, hầu như không phải vất vả quá nhiều mà vẫn có khả năng cao kết thành Nguyên Anh. Bên cạnh đó, người có thể có loại thể chất này còn có khả năng trợ giúp người khác kết Anh, có thể nâng cao thêm mấy thành kết Anh thành công. Những thứ này Trần Dương biết được cũng là nhờ Trần Dương thông qua Thiên Đan Thủ, có giới thiệu một loại đan dược giúp chữa trị cho loại thể chất này, giúp cân bằng âm dương trong kinh mạch, tránh tình trạng bị hàn khí hành hạ.
Chu Đức như có điều hi vọng, liền nói:
– Tiền bối, xin ngài chỉ điểm.
– Chỉ điểm thì không dám, nhưng quả thật ta có một chút phương pháp. Tuy nhiên…
Trần Dương lời nói tới đây thì suy tư nhìn ra xa xa.
Chu Đức run lên:
– Tiền bối, chỉ cần vãn bối có thể ra sức, xin tiền bối cứ việc mở miệng.
– Việc đó để sau hãy nói. Như vậy đi, sau đợt Thiên Sơn tiểu hội, ta sẽ đến chỗ các ngươi xem trực tiếp tình trạng của nàng rồi mới tiếp tục bàn. Hiện giờ chỉ qua lời nói, ta cũng không thể nắm chắc hoàn toàn.
– Vâng, tiền bối suy xét chu toàn. Vãn bối đúng là có chút vội vàng, ngài trăm công nghìn việc…
Giọng nói Chu Đức có phần thất vọng.
Xem ra, trong lòng hắn đang cho rằng Trần Dương không có cách nên vì muốn giữ mặt mũi mà nói ra lý do thoái thác khéo vậy thôi.
Trần Dương cũng không vạch trần suy nghĩ của Chu Đức mà nhìn gã trầm ngâm rồi nhân cơ hội này dùng thần thức tiến vào Thương Khố.
Chỉ nháy mắt, thần thức Trần Dương liền trở lại cơ thể. Hiển nhiên là động tác rất nhanh.
Trần Dương vẩy tay một cái lấy ra một viên đan dược có màu đỏ sẫm, đưa tới trước mặt Chu Đức nói:
– Ngươi cầm lấy viên đan dược này, sau khi về tới nhà thì đợi lúc hàn khí vừa phát tác thì cho nàng uống, sau đó dùng linh lực trợ giúp nàng luyện hoá nó. Nó có thể giúp cho nàng trong ba tháng không bị hàn khí phát tác, vừa đủ thời gian cho ta chạy đến.
Chu Đức nghe vậy mừng rỡ tiếp nhận đan dược, ngửi qua một cái liền cảm nhận có một luồng nhiệt khí bốc lên, liền sung sướng lấy một cái bình ngọc ra cẩn thận cất vào. Sau đó Chu Đức cung kính để lại địa chỉ rồi thử hò hỏi:
– Không biết tiền bối tôn tính đại danh…
– Tạ họ Trần!
Trần Dương nói xong quay người đi vào trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!