Phán Thần Hệ Thống
Chương 107: Phùng quản sự
Chưởng môn Phạm La vuốt vuốt chòm râu nhìn Cao Bác:
– Sự việc khảo hạch ra Đoàn sư điệt là như thế nào?
Cao Bác nghe vậy thì biết cơ hội của mình đã tới, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện một phen. Dĩ nhiên cũng nhắc tới ‘sự hi sinh’ cao cả của Trần Dương lúc đó mới đả động đến hắn.
Phạm La cười mấy tiếng rồi nhìn Cao Bác nói:
– Cao quản sự, lần này ngươi lập được đại công. Mau đến Tàng Bảo Đường nhận thưởng!
Cao Bác nghe vậy thì thần tình hưng phấn, cung kính tạ ơn rồi mới lui ra.
Còn lại Trần Dương và Đoàn Minh.
Mà sự chú ý của đám người lúc này đều dành cho Đoàn Minh, còn Trần Dương cũng tương tự như một cái gân gà mà thôi.
Bởi vì thông qua câu chuyện, ai cũng biết tư chất của Trần Dương hết sức bình thường.
Thường nghe nói tới việc lá xanh làm nền cho hoa vàng nổi bật.
Hôm nay Trần Dương có dịp được làm một ngọn cỏ xanh, hơn nữa còn là xanh lè xanh lét, khiến cho bông hoa vàng Đoàn Minh càng thêm nổi bật chói mắt.
Nhất là ánh mắt mấy lão bất tử đang ngồi trên kia khi nhìn tới Đoàn Minh càng lập loè sáng chói.
Một thiếu niên một thân một mình băng rừng vượt núi, vượt qua bao nhiêu gian khổ không nói, mà nơi đây không có gì nắm chắc được nhận vào môn phái.
Phần tâm trí này, phần kiên định này đều thuộc loại tuyệt hảo!
Người như thế này, dù làm chơi cũng là ăn thật, tương lai chắc chắn sẽ càng thêm chói lọi hào quang. Ai có công dẫn tiến hắn thì sau này chắc chắn cũng được thơm lây, thậm chí còn vì nhận được một hảo đồ đệ mà một bước lên mây không chừng.
Bởi vậy mà tâm tư của mấy lão già này cuối cùng cũng theo đó ầm ầm chuyển động.
Phạm La cũng biết rõ điều này, vì vậy mà chỉ trong chớp mắt hắn liền mỉm cười hoà ái nói:
– Đoàn Minh, trường hợp của ngươi là trường hợp đặc biệt, các sư thúc sư bá chắc chắn không để cho ngươi thiệt thòi. Nhưng trước mắt, cũng nhờ có Trần Dương sư điệt mà chúng ta không bỏ sót một nhân tài.
Nói xong, lão ho một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn Trần Dương nói:
– Trần sư điệt, ngươi đã lập đại công. Vậy hiện tại ngươi có mong muốn gì hay không?
Trần Dương nhìn nụ cười ôn hoà của Phạm La thì trong lòng liền ngầm hiểu, người ta ngoài mặt đây là đang muốn chủ trì cho hắn kiếm chác, nhưng thực sự ý đồ bên trong là muốn hắn cút đi thật mau để bọn họ tiện xử lý Đoàn Minh này.
Dù sao, việc có một đệ tử nhỏ nhoi như Trần Dương ở đây mà cả đám xúm xít lại thì cũng quả thật có chút mất mặt.
Trần Dương nghĩ vậy thì liền cung kính đáp:
– Bẩm chưởng môn, đệ tử chỉ mong có thể như các sư huynh đệ khác, cùng bắt đầu từ thấp nhất để bồi dưỡng tâm tính. Ngoài ra không còn yêu cầu gì khác, kính xin chưởng môn thành toàn!
Phạm La nghe xong thì cười đáp ngay như sợ Trần Dương đổi ý:
– Đứa nhỏ này, ài, thôi được rồi, hiện tại cho ngươi đến ngoại môn rèn luyện. Với phần công lao này, bổn môn tặng cho ngươi một nghìn điểm cống hiến. Ngày ngươi chính thức bước vào Luyện Khí Kỳ thì có thể nhận lãnh. Lui ra đi.
– Đa tạ chưởng môn.
Trần Dương cung kính tạ ơn, sau đó lui ra bên ngoài.
Đối với sự sơ sài của Phạm La, Trần Dương cũng không có chút nào bất mãn mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đầu năm nay, lăn lộn trong xã hội thì việc giả heo ăn thịt hổ chính là trào lưu. Thực lực càng cao, càng nên ẩn nhẫn, càng nên tìm cách tránh xa việc thu hút sự chú ý của người khác!
Trần Dương sau khi đi ra đại điện thì liền thấy Cao Bác đứng chờ sẵn rồi, bèn bước tới cúi chào.
– Cao quản sự!
– Trần sư điệt, ta sẽ giúp ngươi làm thủ tục nhập môn. Những chuyện sau này dần dần ta sẽ nói cho sư điệt được rõ.
Cao Bác cười nói.
Trần Dương một đường đi theo Cao Bác quanh co qua mấy vòng, vừa đi vừa nghe Cao Bác giảng giải về một số điều cần chú ý bên trong tông môn.
– Trần Dương. Hiện giờ ngươi chưa bước vào Luyện Khí Kỳ nên sẽ đến một khu tập thể ở chung với những người mới nhập môn. Tại đây sẽ có các loại công việc lặt vặt để rèn luyện. Khi nào chính thức bước vào Luyện Khí Kỳ thì mới tính là ngoại môn đệ tử của phái ta.
– Đệ tử Nam Nhạc Phái, Hôi y là đệ tử ngoại môn, Bạch y là đệ tử nội môn, Kim y là đệ tử thân truyền của các vị chưởng môn hoặc trưởng lão. Dựa vào đây mà ngươi có thể nhận biết được thân phận mỗi người. Trong môn phái tuy nói cấm đánh giết gây sự, nhưng nếu ngươi mạo phạm người có tu vi cao hơn, thân phận cao hơn thì sẽ bị Chấp Pháp Đường trừng trị, nặng hơn nữa thì trực tiếp khai trừ tông môn. Rõ chưa?
– Đệ tử đã rõ!
Trần Dương nhẹ nhàng đáp. Ánh mắt thì quan sát chung quanh.
Nam Nhạc Phái không hổ là danh môn đại phái, người tới người lui vô cùng náo nhiệt, mà mặc dù đồng phục trên người đều giống nhau nhưng hiển nhiên đều có phục sức khác biệt.
Cao Bác dẫn Trần Dương đến một dãy nhà có mấy trăm căn phòng san sát nhau kéo dài thì phát cho hắn hai bộ quần áo, một cái lệnh bài rồi nói:
– Để ta dẫn ngươi đi gặp quản sự nơi này. Có việc gì thì cứ gặp hắn mà hỏi. Sau này cố gắng phấn đấu cho tốt, tu vi chỉ cần tiến vào Luyện Khí Kỳ thì có thể đến ngoại môn sinh sống. Hoàn cảnh bên đó tốt hơn chỗ này rất nhiều. Chuyện này là môn quy, mong Trần sư điệt cố gắng thông cảm.
Cao Bác nói ra mấy lời này rõ ràng đã không dễ dàng.
Trần Dương nghe vậy thì cũng biết tiến thoái, vội vàng ra vẻ thụ sủng nhược kinh đáp:
– Không dám, không dám. Cũng may có Cao quản sự giúp ta hiểu rõ rất nhiều chuyện, xin đa tạ đại nhân chiếu cố!
Cao Bác thấy vậy cười cười, đi vào bên trong một gian phòng.
Gian phòng này có một người đang nằm trên cái ghế thái sư vừa cầm một cái quạt phe phẩy. Bên cạnh hắn là một chén chè mát lạnh.
– Chà, trời nóng mà ăn chè lạnh thì không còn gì bằng. Phùng sư điệt quả thật biết hưởng thụ!
– Ủa, thì ra là Cao sư thúc. Không biết ngài đại giá quang lâm, không kịp nghênh tiếp, kính xin thứ lỗi!
Người nằm trên ghế thái sư kia vừa quay lại liền thấy Cao Bác đứng đó, nhất thời khuôn mặt tươi cười nịnh nọt khúm núm tiến tới nói.
– Hắc hắc, hôm nay ngẫu nhiên đi qua đây, vâng lệnh Chưởng môn sư thúc mang theo vị Trần sư điệt đến đây. Tiếp sau, thì là việc của Phùng sư điệt rồi, ngươi hãy làm thủ tục cho Trần sư điệt một chút. Ta có việc đi trước!
– Tất nhiên, tất nhiên, ngài đi mạnh khoẻ!
Cao Bác vỗ vỗ vai Trần Dương một cái rồi rời đi.
Khúm núm nhìn Cao Bác rời đi, ngay khi thân ảnh Cao Bác vừa khuất xa thì Phùng quản sự liền trở lại bộ dáng cao nhân, thong thả nói:
– Ngươi tên gì?
– Ta gọi Trần Dương!
– Ừm, Trần Dương, phòng số 105 là phòng của ngươi. Tạm thời đến đó sắp xếp một chút đi, ngày mai đến nơi này báo danh nhận công tác.
Phùng quản sự hất hàm nói, sau đó lại nằm xuống ghế thái sư lim dim mắt.
Nhìn thái độ này, Trần Dương cũng không để vào bụng mà lãnh đạm quay ra.
Hắn nhấc chân chậm rãi đi theo con đường lát sỏi nhỏ đi thẳng sâu vào trong.
Cuối cùng, Trần Dương nhìn thấy một gian phòng nhỏ có đánh số ‘105’ bên trên cửa.
Trần Dương thấy vậy liền bước vào.
Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có hai cái giường, hai cái ghế gỗ và một cái bàn. Ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nhìn một cái giường trong đó có chăn mền xộc xệch, Trần Dương liền suy đoán có người ở đó nhưng chắc đã ra ngoài.
Còn cái còn lại thì chăn mền xếp gọn để đó, không có dấu hiệu xáo trộn gì, hiển nhiên là dành cho Trần Dương hắn.
Trần Dương thấy bản thân lưu lạc tới mức này, liền thở dài một hơi, đặt hai bộ quần áo và cái lệnh bài lên bên cạnh đầu nằm rồi nằm xuống.
Nằm nằm một chút, Trần Dương không nhịn được tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Dù sao, trong lúc đến nơi này, Trần Dương chú ý thấy không có ai chung quanh, tiến vào Phán Thần Hệ Thống một chút cũng không vấn đề gì. Dù gì, thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống cũng gấp mười lần thời gian bên ngoài.
Vừa vào trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương liền đến Thương Khố đổi thêm mười viên Hạ phẩm linh thạch, đồng thời lấy nhẫn trữ vật mang vào tay rồi mới rời khỏi Phán Thần Hệ Thống.
Lúc này, Trần Dương nằm trên giường nhắm hờ hai mắt như đang ngủ, nhưng thật ra là đang sắp xếp lại hành trình lần này.
– Dù gì cũng đã nhập vào phái. Dù sao, nếu như tìm được một nơi an ổn tu luyện thì ở đâu cũng vậy. Nhưng sợ rằng ngày tháng sau này cũng không quá yên ổn được.
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền nhớ tới dáng vẻ của Phùng quản sự.
Dáng vẻ này chính là điển hình của việc hiếp yếu sợ mạnh. Sợ rằng Trần Dương không biểu hiện ra chút thực lực thì sẽ không thoát khỏi phiền phức.
– Trước mắt, cũng không nên quá mức kinh động, cần ẩn nhẫn ít lâu làm một người bình thường sau đó tìm một nơi nào đó thật hẻo lánh rồi an tĩnh tu luyện là được.
Vừa suy nghĩ, tay Trần Dương vừa thả ra một viên Hạ phẩm linh thạch trong hai bàn tay cẩn thận hấp thu.
Bởi vì đặc thù Tiên Thiên Kinh mà Trần Dương tu luyện là loại công pháp lấy ‘Đạo pháp tự nhiên’ làm chủ đạo, cho nên không quá mức khắt khe phải yêu cầu các loại pháp quyết này nọ. Chủ yếu là làm sao cho cơ thể thuận lợi nhất, thoải mái nhất là được.
Lúc này, Trần Dương trùm chăn, lặng lẽ nhắm hờ mắt như ngủ, nhưng trong hai tay là hai viên Hạ phẩm linh thạch liên tục loé sáng cung cấp linh lực cho hắn để phục hồi linh lực trong cơ thể.
Hấp thu nửa ngày, Trần Dương dưới sự vận chuyển điên cuồng cũng hấp thu hết sạch linh lực trong hai viên Hạ phẩm linh thạch, tu vi dần dần khôi phục đến Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong.
– Nơi này quá mức khó chịu, không thể nào bày Tụ linh trận để tăng tốc độ hấp thu. Nếu không trong vòng một ngày là có thể khôi phục trở lại Trúc Cơ Kỳ rồi! Xem ra cũng có thể dùng thời gian đến thay thế!
Trần Dương thở dài một tiếng, lần nữa xuất ra hai viên Hạ phẩm linh thạch yên lặng hấp thu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!