Phán Thần Hệ Thống
Chương 120: Sư đệ, ta phục ngươi
Nữ tử vốn thấy ánh mắt dò xét của Trần Dương, đang định mở miệng mắng hai câu, nhưng vừa nghe câu nói của Trần Dương liền ngồi dậy, hỏi dồn:
– Thú triều? Sao ngươi biết?
– Bẩm đường chủ, hơn nửa tháng trước ta…
Trần Dương nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hiển nhiên là đem những đoạn gay cấn của bản thân nói qua loa một chút, chủ yếu tập trung vào sự nguy hiểm của thú triều mà hắn chứng kiến nói ra.
Nữ đường chủ này sau khi nghe xong cũng rất dứt khoát đứng dậy nói:
– Ngươi đi theo ta!
Nói xong liền vội vàng bước đi về phía Đại Điện.
Trần Dương thấy vậy cũng cắn răng theo sau.
Nửa ngày sau, Trần Dương từ trong đại điện bước ra, khuôn mặt trầm như nước.
Vừa rồi, trước mặt Phạm chưởng môn và các vị trưởng lão, Trần Dương lần nữa kể lại tao ngộ gặp thú triều. Kết quả toàn bộ Đại điện đều lâm vào trầm tư.
Sau đó, Phạm chưởng môn cũng gọi toàn bộ những trưởng lão trong môn phái đến để thương thảo đối sách, đồng thời xác minh tin tức này.
Bọn họ đều là những lão già thành tinh, tất nhiên sẽ không tuỳ tiện tin lời của một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như Trần Dương. Nhưng Phạm La đối nhân xử thế vốn rất lão luyện, tại chỗ khen tặng Trần Dương hai câu, còn kêu hắn đến Bảo Khố tuỳ tiện chọn lựa một loại bảo vật và lĩnh một trăm Hạ phẩm linh thạch xem như phần thưởng.
Không nói đến việc tin tức rất nhanh sẽ được xác minh là sự thật.
Mà cái tin tức này nhờ Trần Dương đem về sớm, thì đám người cao tầng cũng sẽ làm ra được một ít chuẩn bị.
Đừng xem thường chút thời gian chuẩn bị này, nó có thể giúp cho Nam Nhạc Phái đỡ phải gánh chịu tổn thất nặng nề, đồng thời còn có thể từ bên trong trận hạo kiếp này mà trục lợi.
Chút phần thưởng của Trần Dương chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không tính là cái gì.
Trần Dương sau khi báo cáo xong thì xem như đã hoàn thành bổn phận.
Nói thật, thân là một Phán quan hay là một tu sĩ, Trần Dương trước sau vẫn không muốn trường hạo kiếp kia xảy ra. Trước không nói Nam Nhạc Phái sẽ cử ra vô số tu sĩ đến ngăn chặn, dẫn đến vô số thương vong, mà những thôn làng sinh sống bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch cũng nhanh chóng tan hoang mà thôi.
Bảo Khố của Nam Nhạc Phái là một toà lâu các riêng biệt được kiến tạo trên một ngọn núi cách xa các công trình khác.
Bởi đặc thù là căn cơ của toàn môn phái, nên nơi này mỗi giờ mỗi khắc đều có thủ vệ canh cửa.
Những thủ vệ này đều có tu vi từ Luyện Khí Trung Kỳ trở lên, tay cầm bảo kiếm sáng choang đi tới đi lui, ánh mắt như điện.
Trần Dương sau khi đến liền có một người đứng chờ sẵn, hình như đã được dặn dò trước.
Người này vừa thấy Trần Dương đi đến liền tiến lên nói:
– Trần sư đệ phải không? Ta là Vương Bảo, phó quản sự Bảo khố. Chưởng môn sư bá dặn dò ta chờ ngươi đã lâu.
– Đúng là đệ, Vương sư huynh vất vả!
Trần Dương nghe xong liền đáp lễ.
Vương Bảo thấy vậy cũng chỉ cười rồi dẫn Trần Dương đi vào.
Sau khi đi đến cửa Bảo Khố, Vương Bảo liền đưa cho Trần Dương một túi trữ vật loại cao cấp hơn cái của đệ tử ngoại môn, rồi nói:
– Đây là một trăm Hạ phẩm linh thạch, sư đệ kiểm tra lại đi.
– Ấy, cần gì kiểm tra chứ, đa tạ sư huynh.
Trần Dương nở nụ cười giả vờ hưng phấn cất túi trữ vật lại.
Vương Bảo bấy giờ mới nói:
– Phía bên trong có phân chia nhiều loại. Bình thường người không có phận sự là không được vào, nhưng hôm nay đệ lập đại công nên có một canh giờ vào bên trong chọn lựa. Tất cả đồ vật ở tầng một đệ đều có thể tự do chọn một món, sau đó dùng cái lệnh bài này mở ra cấm chế bên trên là có thể lấy. Nếu trong một canh giờ đệ chưa chọn xong thì đệ sẽ mặc định nhận được một món bảo vật trong này. Đệ hiểu rồi chứ?
Vương Bảo cũng rất ôn hoà giải thích và căn dặn Trần Dương mọi chuyện rồi mới đưa lệnh bài.
Trần Dương mừng rỡ cầm lấy lệnh bài, sau khi khách khí hai câu cảm ơn liền nhấc chân đi vào bên trong.
Bên trong Bảo khố này quả thực đúng là xứng danh với hai chữ ‘Bảo Khố’.
Đồ vật trong này có đủ loại từ công pháp cho đến binh khí, tài liệu…
Trần Dương vừa bước vào đã thấy hoa cả mắt.
Từng dãy đồ vật được xếp cạnh nhau kéo dài ra xa xa.
Để xem hết rồi chọn lựa, dùng nửa tháng chắc cũng chưa thế xem hết.
‘Xem ra, phần thưởng này cũng không tránh khỏi có chút keo kiệt.’
Trần Dương trong lòng hung ác nghĩ.
Thế nhưng Trần Dương quả thật có điểm nghĩ oan ức cho Phạm La chưởng môn nhân rồi.
Nhìn bề ngoài, Trần Dương chỉ là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ, lại là đệ tử mới nhập môn, sao có thể có cái bảo vật gì tốt? Theo lão thấy, trên người Trần Dương có cạo cũng cạo không ra thứ gì tốt, cho nên đặc cách cho vào Bảo Khố chọn lựa đã là rất không tồi rồi.
Nếu đem cơ hội này cho bất cứ gã đệ tử ngoại môn nào khác thì chẳng phải sẽ làm bọn họ nhảy cẫng lên vì sung sướng hay sao.
Cũng chỉ có Trần Dương loại quái thai này mới có thể xem phần thưởng này là keo kiệt.
Tuy nghĩ là nghĩ vậy, thế nhưng Trần Dương cũng nhanh chân đi tới khu vực tài liệu.
Hiện giờ, nếu nói Trần Dương thiếu thứ gì nhất thì chính là tài liệu.
Hắn đang ấp ủ luyện một thanh kiếm để bản thân thuận tay sử dụng, nhưng trù trừ do dự mãi mà chưa thể tiến hành. Một phần vì chưa tìm được tài liệu thích hợp, một phần vì chưa chọn được loại hình kiếm thật tốt.
Xác định làm một lần hưởng cả đời, Trần Dương đối với binh khí của mình cũng không dám qua loa chút nào.
Bước chân Trần Dương thật chậm rãi, nhìn qua một lượt.
Lúc này, Pháp nhãn của Trần Dương cũng không do dự được sử dụng ra.
‘Thiết Tinh Kim’
‘Bạch Sa Bì’
‘Hàm Xa Thạch’
…
Càng nhìn, Trần Dương càng nhíu mài buồn bực.
Nơi này toàn những tài liệu cấp thấp, hoặc có chút quý giá thì đều hỗn tạp hoặc chỉ có một khối nhỏ bằng ngón tay út.
Nhỏ như vậy thì luyện cọng lông a!
Trần Dương cảm thán ngắm nhìn một khối khoáng thạch nhỏ bằng cái móng tay. Loại tài liệu này cũng có chút quý giá, nhưng nhỏ thế này thì không phát huy được tác dụng gì.
Chắc hẳn đây là một cái gân gà, ăn không được, bỏ cũng không xong bị người ta mang đến nơi này.
Trần Dương bước chân càng ngày càng nhanh, lúc trước còn ôm tâm tư nhìn kỹ, nhưng thời gian mỗi khắc trôi qua thì hắn càng thêm sốt ruột.
Nhìn từng hàng khoáng thạch tài liệu lấp lánh đủ loại ánh sáng trên các dãy kệ, Trần Dương khoé miệng đắng chát.
Đột nhiên, Trần Dương phát hiện ở góc trong cùng có một tảng đá lớn chừng ba bốn người ôm nằm yên đó, xung quanh nó có bụi bặm bao phủ, thậm chí còn không có cả cấm chế bảo vệ, mạng nhện giăng đầy.
Nếu không phải Trần Dương buồn chán quan sát khắp nơi, thì chắc chắn cũng bỏ qua nó rồi.
– Có cổ quái!
Trần Dương ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới gần.
Vừa đến gần, Trần Dương liền không do dự vận chuyển Pháp nhãn nhìn vào bên trong.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một màu tím kỳ dị, Trần Dương ánh mắt kinh hãi, không nhịn được bật thốt:
– Tử Tinh Kim!
Lời vừa nói xong, Trần Dương liền hốt hoảng ngậm miệng, trái tim đã lâu không bị kích động thì giờ phút này đập thình thịch y như lần đầu tiên làm chuyện ấy vậy.
‘À, huynh đệ nghe giải thích một chút, lần đầu tiên làm chuyện ấy cũng không phải là chuyện ấy, mà là chuyện ấy đó mà. Đó là khi tiểu đệ đi hiến máu nhân đạo, nhìn cây kim đâm vào thịt mà cảm thấy ấn tượng khó phai a!’
Trần Dương trong lòng giải thích với lương tâm của mình một chút, sau đó ánh mắt mừng như điên lần nữa rơi xuống tảng đá.
Trần Dương cũng không tin nơi này còn thứ gì quý hơn khối đá đầy bụi này, bèn đem lệnh bài ấn lên phía trên nó một cái rồi thu vào túi trữ vật.
Lệnh bài này giống như một chiếc chìa khoá quản lý vật phẩm, mỗi khi có ai lấy hoặc đưa vật phẩm mới đến thì sẽ thông qua nó mà xếp loại, điều này cũng giúp cho những người quản lý dễ dàng kiểm kê tra tìm hơn.
Trần Dương tâm trạng sung sướng vui vẻ đi ra cửa, nhìn thấy Vương Bảo đang đứng một bên chờ đợi thì cười bước tới nói:
– Ta đã tìm được thứ như ý, đa tạ Vương sư huynh.
– Không có gì, hắc hắc, xem ra sư đệ thu hoạch không tệ a!
Vương Bảo cười cười nhận lại lệnh bài, theo ý thức kiểm tra thử.
Vừa đảo thần thức kiểm tra, sắc mặt Vương Bảo liền cổ quái nhìn Trần Dương:
– Sư đệ, ngươi chọn khối Thanh Mặc Thạch kia?
– Đúng vậy, sư huynh, có vấn đề gì sao?
Trần Dương vui vẻ cười cười.
Khối đá kia bề ngoài đúng là một khối Thanh Mặc Thạch. Mặc dù Thanh Mặc Thạch là tài liệu cấp thấp, chuyên dùng để pha trộn vào một chút pháp bảo làm tăng độ cứng rắn, nhưng tuỳ tiện bên ngoài đều có thể mua được với giá rẻ.
Một khối Thanh Mặc Thạch như Trần Dương vừa thu, nếu mua ở thị trường có thể mất từ hai đến năm Hạ phẩm linh thạch. Cũng có chút giá trị.
Nhưng những người vào trong Bảo khố, không thiếu những món quý giá hơn nhiều, sẽ không có kẻ nào mang một khối Thanh Mặc Thạch to như vậy từ Bảo Khố mang ra. Cho nên không biết bao nhiêu năm qua nó đã nằm yên nơi đó, không ai đụng tới, thậm chí nhìn cũng lười nhìn một cái.
Vương Bảo là quản sự tầng một, tất nhiên đối với đồ vật nơi này có chút nắm chắc. Khối Thanh Mặc Thạch kia tuyệt đối xếp hạng cuối trong danh sách giá trị của các loại tài liệu rồi. Thế nhưng vị sư đệ này không biết đầu óc bị ngâm nước hay sao mà lại chọn nó.
Nhất thời, Vương Bảo như thầy tu không sờ thấy tóc, nhìn Trần Dương hỏi:
– Sư đệ, bên trong chẳng lẽ không có món gì vừa ý hay sao?
Ý của Vương Bảo chính là Trần Dương chọn lựa không kịp nên mới tuỳ tiện chọn thứ này.
Không ngờ vừa hỏi xong liền nghe Trần Dương thong dong trả lời:
– Không phải, đệ thấy khối đá này lớn nhất, vậy liền chọn nó!
Ta ngất!
Vương Bảo cảm thấy trong cổ họng ngòn ngọt, vội vàng cưỡng ép nuốt ngụm máu buồn bực này xuống mà nhìn Trần Dương đang vui vẻ, cúi đầu thật sâu nói:
– Sư đệ, xin bái phục!
Nói xong, Vương Bảo xoay người đi luôn một nước không quay lại, hắn cảm thấy bản thân đã gặp đủ kích thích rồi, trái tim nhỏ bé không muốn chịu áp lực nữa.
Trần Dương thấy vậy thì cười sờ sờ mũi, quay lưng rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!