Khương Tư - 1: Chạm mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Khương Tư


1: Chạm mặt


Ta ra sức trét nhọ nồi lên mặt, những vật dụng hằng ngày cũng đem tới hốc cây gần đó giấu đi, đến lúc kiếm cơm rồi.

Hôm nay có hội Hoa Đăng a, quả là thời điểm tuyệt vời. Ta lần mò đến một tiệm bánh cuối thôn, không đông đúc như mong đợi nhưng đủ kẽ hở để thực hiện việc làm sai trái kia. Tim ta có chút đập nhanh, nghĩ đến chính mình làm chuyện phi nghĩa ta lại không ý thức được run rẩy nhưng không làm thì lấy gì đắp bụng đây?

Gật đầu quyết tâm, ta len lỏi qua đám bình dân đang chen chúc, tay nhanh chóng thó vài cái màn thầu, sau đó mau lẹ đi ra. Chưa kịp đắc ý sau lưng đã truyền đến tiếng thét của một phụ nhân: “Có thấy gì không, thằng hành khất kia vừa trộm mất màn thầu!”

Ta khẽ chửi đổng, chạy trốn vào dòng người đi lễ. Mất một khắc mới có thể ra đến chỗ giấu đồ, nói văn hoa thì đây chính là ngôi nhà ấm cúng của ta, nói thẳng thừng thì đây là hốc cây bị trời đánh a, vậy là ta nghiễm nhiên có chốn nhỏ để chui ra chui vào, cũng xem như may mắn. Nơi này cách xa thôn, cho dù ta có cầm hết đống màn thầu đứng ăn cũng không có người quản thúc, cái này còn gọi là lợi ích của việc không bị ai biết đến sự tồn tại của mình.

Ta cầm màn thầu nóng hổi vừa thó được, vui vẻ đưa lên miệng cắn, quả nhiên vừa ấm vừa ngọt, không uổng công ta bôi tro lên mặt.

“Tìm thấy rồi, tiểu hỗn đản trộm đồ”

Ta giật mình vội giấu màn thầu ra sau lưng, mắt dò xét kẻ vừa lên tiếng. Là một cô nương, hơn hết tuổi không lớn hơn ta là bao, nàng vận một thân bạch y đơn giản, đầu búi lọn cao cố định trâm gỗ. Khuôn mặt vô cùng thanh tú. Ta biết, trong tích tắc ấy, tim ta nhanh hơn một nhịp đập.

“Ngươi nói ai là hỗn đản? Trộm đồ? Ta trộm thứ gì?” Đáp lại nàng bằng giọng đanh thép nhưng chỉ ta mới biết chính mình đang sợ hãi cực độ. Không ngờ có người bám theo đến khi rời khỏi, còn không chút tiếng động để ta phát hiện.

“Còn có thể già mồm như vậy a. Tiểu hỗn đản, sắc mặt ngươi trắng bệch rồi! Ta vốn không thích quản chuyện bao đồng nhưng nhìn thấy ngươi khá thuận mắt nên đến chào hỏi…” Nói đoạn nàng tiến đến ngồi cạnh ta, khuôn mặt tươi cười nhìn vào màn thầu ta giấu trong y phục: “…không cần ngại ngùng, ngươi cứ việc ăn, màn thầu của ai không nói, chỉ cần là đồ của bà bà độc miệng kia, ta liền vui vẻ tán thưởng”.

Ta bán tín bán nghi nhưng vẫn nhanh chóng đem đồ ăn nhét vào miệng. Mặc kệ nàng ta là người thế nào, để ta xử lí hết đống màn thầu này, lại lau tay rửa mặt, thay xong một bộ y phục, khi đó cho dù có nhìn thấy màn thầu vương lại cũng không thể kết tội ta. Vì sao? Nói không kiêu ngạo là giả nhưng ta thật sự nhìn vô cùng đẹp mắt, dù sao cũng từng được gắn mác đại thiếu gia đầy danh vọng kia mà. Nghĩ đến đây, trong miệng bất giác trở nên đắng chát, ngay cả màn thầu cũng nuốt không trôi…

“Này, ngươi ngẩn người cái gì? Còn không mau ăn ta sẽ đưa ngươi đến tận cửa quan, để ngươi nếm mùi song sắt.” Nàng ngưng trọng nhìn ta, trong giọng nói cùng ánh mắt chứa bao nhiêu thâm trầm. Ta đột nhiên dấy lên sợ hãi, trực tiếp đem hết một cái màn thầu một hơi nuốt xuống.

Nàng tròn mắt nhìn ta, sau liền ôm bụng cười lớn làm ta khó hiểu một phen.

“Ngươi thật dễ lừa, ta chỉ đùa vui mà ngươi đã sợ đến thế rồi. Làm sao ngươi lăn lộn được với nghề này thế?”

Dường như nhận thấy vẻ đề phòng của ta, nàng đưa tay áp lên mặt ta, rất ấm, giống màn thầu vậy, lại vô cùng mềm mại.

“Không cần sợ hãi, chuyện trong lòng nếu không nói ra sẽ biến thành tâm bệnh, thứ này giống như hạt mầm gieo vào tim ngươi, để nó càng phát triển, nhân sinh quan của ngươi sẽ ngày càng biến thái dị dạng. Ta với ngươi lại không có quan hệ gì, có thể sau đêm nay liền trở thành người dưng, sao không mạnh dạn một lần?”.

Nhìn ánh mắt cương nghị của nàng, ta biết nàng là đang thật lòng. Thở một hơi dài, ta bắt đầu kể chuyện xưa, nói về vị đại thiếu gia nọ, có phụ thân làm quan trấn giữ một vùng…

Đó là thời điểm vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Những tưởng mộng cảnh kéo dài, hóa ra sớm muộn cũng phải tỉnh dậy, đối mặt với hiện thực tàn khốc kia, ta khi đó – một tiểu hài tử lên ba chưa thấu sự đời, trơ mắt nhìn cả gia tộc từng người bị lạm sát. Mà mạng nhỏ này của ta cũng do đại thúc thân cận của phụ thân dùng tính mệnh đổi lấy. Sau, ta theo một ông lão, ngày ngày ăn xin, làm một kẻ nương nhờ người khác, ta biết rất mất mặt, nhưng chỉ cần để kéo dài sinh mạng này, ta tuyệt đối có thể làm.

Khi đó là ngày đầu Đông, vì xảy ra xung đột với một công tử hào phú, ông lão cưu mang ta liền bị đánh đến hơi tàn. Ta chỉ kịp đắp cho ông nấm mồ đơn sơ rồi bỏ đến vùng khác kiếm sống, cứ thế bình an đến hiện tại.

Nhìn qua nàng, đã thấy lệ vương đầy mắt, lần đầu tiên ta cảm thấy bối rối, chân tay luống cuống muốn lau cho nàng nhưng nhận ra y phục lấm lem, tay cũng không sạch nên chỉ đành an ủi nàng. Thật không hiểu, chuyện đời ta, sao nàng có thể khóc thê lương như thế…

“Mệnh ngươi lại bi ai vậy. Ta cảm thấy ngươi tuy làm vài chuyện không hợp tình hợp lí, chung quy vẫn do hoàn cảnh ép buộc. Nếu không chê, ngươi về ở cùng ta đi?”

Ta khó hiểu, nhiều hơn là kích động, nàng muốn thu nhận ta, có người muốn thu nhận ta, có người muốn kề cạnh ta…

Ánh mắt hoan hỉ lại nhanh chóng được ta áp xuống: “Ta từ nhỏ đã là nghiệt chủng, thân cận với ai đều hại người đó, có lẽ cô nương vẫn là rời đi thì hơn…”

Nàng đứng bật dậy, khi đó ta liền cười trào phúng, khuôn mặt biểu tình như một lẽ dĩ nhiên, ngờ đâu nàng lại ôn hòa hướng đến ta hữu thủ: “Chỉ cần là người ta muốn thu nạp thì ngay cả Diêm La cũng không ép được ta bỏ, nghiệt chủng cái gì đó của ngươi ta không để vào mắt, ta chỉ cần ngươi cho ta một cái gật đầu, từ sau trở đi, ngươi là người của ta”.

Thừa nhận rằng chính mình đã xuôi lòng rồi, ta nắm lấy hữu thủ ấm áp của nàng đứng dậy, không quên bồi thêm: ” Ta là Ngôn Tú, còn ngươi?”

Nàng dường như có chút khựng lại, sau liền tươi cười xoay đi, tà áo theo gió khẽ lay động, vén lên lọn tóc đang nhảy múa, giọng nàng tựa tiếng chuông đinh đang truyền đến:

“Khương Tư”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN