Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác - Rời đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
457


Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác


Rời đi



Mới đây thôi thì trời đã hửng sáng, ánh mặt trời chiếu rọi lấp ló qua cửa sổ. Trong căn phòng phía sau hậu viện Lục gia trang, Ngọc Thiên bắt đầu vươn vai tỉnh dậy. Con mắt anh mở to ra, vì trước mặt là một thiếu nữ toàn thân lõa thể đang nằm trên giường con mắt mở to nhìn vào hắn, thiếu nữ ấy không ai khác chính là Tiểu Hoa. Dù nửa thân dưới được chăn che phủ nhưng vẫn nhìn thấy nửa trên là thân hình trắng nõn đầy đặn, bầu vú căng tròn, khuôn mặt trái xoan đang nhìn Ngọc Thiên như nhìn một con thú nuôi sắp bị ăn thịt. Ngọc Thiên biết Tiểu Hoa đã tỉnh, trong đầu hắn vẫn còn kí ức về truyện đêm qua, nên cảm thấy sợ hãi lo lắng miệng ấp úng:

– Hoa muội, thật sự đêm qua ta….ta…

Người con gái ấy trao hắn một nụ hôn nồng thắm, trên mặt Tiểu Hoa không có vẻ gì là giận hờn Ngọc Thiên cả. Ngọc Thiên bất ngờ bị nữ nhân hôn nên cũng theo bản năng hôn lại. Đầu lưỡi hai người như hai con rắn quấn vào nhau. Lưỡi của Tiểu Hoa rời khỏi miệng của Ngọc Thiên rồi mắt nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai lãng tử của hắn hỏi nhỏ:

– Hôm qua nếu không có huynh cứu muội thì muội đã không còn trong trắng nữa rồi. Muội yêu huynh nên mới đồng ý trao thân cho huynh. Huynh đừng tự trách bản thân nữa. Huynh có chấp nhận muội làm vợ huynh không ?

Lời này nói ra làm cho Ngọc Thiên trong lòng phấn khích, tự biết bản thân đã thu thập thêm được một mỹ nhân nữa nên vừa vui vừa mừng.

“Liệu nàng có chấp nhận chuyện của ta và Tiểu Ngọc hay không”. – Ngọc Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói với Tiểu Hoa:

– Nếu ta đồng ý cưới muội thì muội có đồng ý tha thứ cho ta một chuyện được không ?

– Muội đã là thê tử của huynh, nếu huynh chấp nhận muội dù lỗi của huynh có lớn thế nào muội cũng bằng lòng tha thứ cho huynh. – Tiểu Hoa đáp.

Ngọc Thiên nghe thế thì không còn dấu diếm đành kể cho Tiểu Hoa chuyện quan hệ của mình với Tiêu Ngọc. Tiểu Hoa nghe xong khuôn mặt từ vui vẻ đến kinh ngac rồi lại lo lắng. Một lúc sau Tiểu Hoa nhíu mày nở nụ cười ác quỷ về phía Ngọc Thiên:

– Thì ra phu quân của ta sớm đã thịt mất con nhà người ta rồi hèn chi có tật là phải… Sắc lang.

Nói rồi Tiểu Hoa lại hướng về phía Ngọc Thiên mà trả lời:

– Chuyện huynh có ai đó ngoài muội, muội đã dự định sẽ có chuyện này. Ai bảo phu quân của muội đẹp trai phong lưu lãng tử làm chi. Chỉ là mong huynh đừng bỏ mặc muội là muội cảm thấy mãn nguyện rồi. Muội sẽ coi Tiểu Ngọc như chị em tốt và sẽ chăm sóc cho muội ấy.

Ngọc Thiên nghe thấy nàng đồng ý thì trở lên vui vẻ lạ thường vòng tay qua eo nàng ôm vào lòng mình rồi lên tiếng:

– Mà hình như nàng nói sai một việc thì phải.

– Việc gì? – Tiểu Hoa ngơ ngác hỏi.

– Ta không cứu muội thì muội sẽ mất đi sự trong trắng mà ta cứu muội thì muội vẫn mất sự trong trắng đấy thôi.

Lời này hắn nói ra làm Tiểu Hoa khuôn mặt đỏ ửng nhắm vào vai hắn đánh mạnh thầm mắng đáng ghét.

Đột nhiên trước cửa phòng Ngọc Thiên có tiếng rơi của một chiếc chậu sắt. Ngọc Thiên và Tiểu Hoa nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy bên ngoài là Tiểu Ngọc đang đứng chằm chằm nhìn vào hai người. Thì ra Tiểu Ngọc nhân lúc sáng sớm đã mang nước sang để cho Ngọc Thiên rửa mặt nào ngờ bắt gặp sự việc trên. Ngọc Thiên nhìn thấy thế thì trong lòng lo lắng sợ hãi lao đến ôm Tiểu Ngọc vào lòng nói nhỏ:

– Thê tử, ta vẫn yêu nàng, nàng không hận ta chứ.

Ngọc Thiên biết rõ đây là thời phong kiến cổ hủ lạc hậu lên cũng nắm rõ là thời này đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường nên chỉ an ủi qua loa mong cho Tiểu Ngọc sẽ chấp nhận mọi chuyện.

Nào ngờ sự việc không giống như hắn nghĩ, Tiểu Hoa lập tức thoát khỏi vòng tay của Ngọc Thiên lao đến dưới giường khấu đầu với Tiểu Hoa:

– Tiểu thư, là nô tỳ đáng chết đã yêu người đàn ông của người mong tiểu thư trách phạt.

Tiểu Hoa thấy thế khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú, miệng mỉm cười về phía Tiểu Ngọc nói nhỏ:

– Nha hoàn ngốc, ta sao lỡ phạt em chứ. Từ giờ y vẫn sẽ là chồng của em nhưng cũng sẽ là chồng của ta. Liệu em có chấp nhận một người chị em như ta chăng ?

– Muội chỉ sợ tiểu thơ không chấp nhận muội mà thôi.

Hai người nhìn nhau cười hì hì. Câu nói của tiểu thư làm Tiểu Ngọc như mừng rỡ nhìn về phía Ngọc Thiên nở nụ cười tươi như hoa rồi bỗng nàng lấy tay che mặt tỏ vẻ lúng túng:

– Công tử, cái đó…cái đó của chàng sao lại thò ra thế kia.

Ngọc Thiên bất giác nhìn xuống dưới hạ thể mình thì phát hoảng, thì ra lúc chạy từ trên giường xuống hắn vẫn toàn thân lõa thể. Ngọc Thiên vội vàng mặc lại quần áo rồi ngồi xuống bàn uống một tách trà, Tiểu Hoa thấy thế cũng mặc lại đồ rồi ngồi xuống bắt chuyện với hắn. Lúc này Tiểu Ngọc đã chạy ra ngoài chuẩn bị chiếc chậu khác mang vào.Tiểu Hoa nói với Ngọc Thiên:

– Muội phải đi báo với phụ thân về chuyện của tên cầm thú Dương Thiết, huynh hãy ở đây chờ muội lát muội sẽ đến thăm huynh.

– Ừ. Nhớ phải cẩn thận. – Ngọc Thiên đáp.

Tiểu Ngọc mang nước vào cho Ngọc Thiên rửa mặt, Ngọc Thiên sau khi rửa xong lại nhằm vào má Tiểu Ngọc hôn một cái làm nàng giật mình. Ngọc Thiên bế Tiểu Ngọc đặt lên giường mình rồi đè lên nàng mà hôn từ mặt rồi đến cổ. Hai tai Ngọc Thiên mò mẫm sờ hai bầu vú căng tròn của Tiểu Ngọc làm nàng rên lên khe khẽ.

– Giỏi nhề, nhân cơ hội không có ta ở đây là ăn vụng à. – Tiểu Hoa đang đứng bên cạnh hai người từ lúc nào.

– Thế còn chuyện của Dương Thiết muội đã làm xong chưa. – Ngọc Thiên buông Tiểu Ngọc ra đánh trống lảng.

– Tên cẩu tặc đó đã trốn thoát ra khỏi Lục gia trang từ lúc nào rồi, cha đã cho người đi điều tra tung tích của hắn. – Tiểu Hoa đáp.

Ngọc Thiên nhìn về phía của Tiểu Ngọc cất tiếng:

– Tiểu Ngọc, ta có chuyện cần nói với Tiểu Hoa, muội ra ngoài trước đi.

– Vâng thưa tướng công.- Tiểu Ngọc đáp rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lúc này Ngọc Thiên bắt đầu nói:

– Tiểu Hoa, muội có biết võ công không ?

– Cái này thì muội không giỏi nhưng ngự kiếm phi thiên với điều tiết linh lực thì muội có biết đôi chút.

– Cái gì, muội biết ngự kiếm phi thiên, đó có phải là cưỡi kiếm bay không ?

– Đúng đó, huynh chẳng lẽ không biết về nó ?

– Ta từ xa tới nên không hiểu rõ nơi đây, muội có thể cho ta biết về nơi đây được không ?

– Chắc huynh biết về nội công chứ chưa biết về linh lực phải không ?

– Vậy muội giải thích giúp ta với. – Ngọc Thiên háo hức hỏi, hắn không ngờ mình lại đến thế giới sử dụng linh lực và phép thuật.

Tiểu Hoa khuôn mặt tỏ vẻ uyên bác chỉ dẫn:

– Như huynh đã biết nội công là khí ngự tại cơ thể, có thể phóng xuất với cường lực mạnh yếu tùy vào người luyện công. Nội công vốn dĩ chỉ là khí nhờ việc đả thông kinh mạch trong cơ thể, vốn dĩ khí không có màu, chỉ là gió. Còn linh lực là khí lực dựa vào việc dẫn tinh nhập mệnh mà thành. Người luyện nội công phải dùng tâm cảm nhận tinh quang tìm ra sao chiếu mệnh của mình để biết mình thuộc mệnh nào. Thông thường có 7 loại mệnh: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,âm,dương. Người bình thường có thể có 1 hoặc 2 trong 5 mệnh ngũ hành nhưng việc người có mệnh âm dương thì trong vạn người chỉ có một, mà người đó không chỉ có một trong hai mệnh âm, dương mà còn sở hữu hai trong năm mệnh ngũ hành. Linh lực giống như sự tiến hóa của khí vậy. Khi dùng được linh lực khí sẽ có màu tùy vào mệnh của người đó. Ví dụ, Hỏa: đỏ, Kim: vàng, Mộc: xanh, Thủy:lam, Thổ: nâu. Riêng mệnh âm và dương muội chưa từng được gặp nên không biết.

Ngọc thiên sau khi nghe lời giải thích của Tiểu Hoa trong lòng có vẻ trở nên phấn khích.Bèn hỏi tiếp:

– Nếu ta muốn học linh lực thì phải làm thế nào ?

– Mỗi năm kì thi tuyển của các môn phái sẽ diễn ra, Ngọc Sơn môn thì ở phía bắc thu đệ tử mệnh Hỏa, kim chuyên về dùng khí tăng ngoại công. Nam Thiên môn ở phía nam thu đệ tử hệ Mộc, Thổ chuyên về phòng thủ và trận pháp của họ vô cùng lợi hại. Cuối cùng là môn phái mạnh nhất và cũng là môn phái ít đệ tử nhất. Thiên Hoa môn là trên núi Thiên Hoa phía Tây quanh năm chỉ chọn ra nhân tài. Một năm có khoảng một vạn người đăng kí nhưng chỉ có một trăm người được nhận. Thiên Hoa môn thu nhận đệ tử mệnh thủy thiên về tăng cường khí để nâng cao tốc độ ra đòn né tránh. Còn một môn phái khác là Hỏa Long Đường phía đông thu nhận tất cả các mệnh, đó là tà giáo chỉ có những kẻ theo ma đạo mới đặt chân tới. Muội đã giải thích toàn bộ cho huynh rồi, huynh hiểu rồi chứ.

Ngọc Thiên đã hiểu rõ vấn đề nên cũng nói:

– Ngày mai ta sẽ đi đến Thiên Hoa môn, muội với Tiểu Hoa tạm ở đây, khi nào thành tài ta sẽ đến đón hai muội.

– Sao huynh có việc gì gấp vậy ?

– Ta trên đường còn tìm nơi tập luyện và ngao du, muội giúp ta chuẩn bị một ít ngân lượng đi đường được không ?

– Cứ giao cho muội.

Đêm đó là đêm cuối cùng trước ngày trở về của Ngọc Thiên, Tiểu Hoa và Tiểu Ngọc, ba người làm tình đến tận canh ba mới thôi. Sáng hôm sau mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, một bóng người y phục màu trắng dời Lục gia trang nhằm hướng Tây mà đi. Đó không phải ai khác mà chính là Ngọc Thiên. Y đang trên đường đến núi Thiên Hoa để tham dự tuyển sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN