Độ Kiếp 100 Năm
Shiro-sama muốn gì cũng được!
Tòa thành White – ngoại ô thành phố Bern, Thụy Sĩ.
Sau khi gặp được Lisa thì Shiro cuối cùng không mở két mà theo nàng về dinh. Bây giờ Shiro ngồi tại ngai vàng ở giửa chính điện, vẫn chân trần mặc đồ ngủ bằng lụa trắng. Nhìn xuống dưới gồm 5 người là Lisa và Jack thêm hai người đàn ông trung niên tầm 30 và 40 tuổi… à còn một cô gái tuổi đôi mươi tóc nâu, da nâu nhìn rất khỏe khoắn. Shiro ngồi im lặng chỉ gỏ gỏ đầu ngón tay lên thành ghế, trên người tỏa ra một khí chất bất phàm. Nhìn qua từng người rồi Shiro mới lên tiếng:
– Mọi người giới thiệu một chút đi!
– Thưa Shiro-sama! Già khụ này là Jack con trai nuôi của con. Đứa lớn nhất là Will con trai lớn của Jack đứa nhỏ hơn là Ben còn cô bé này là Emily con gái út của Jack.
Người lên tiếng là Lisa, trên mặt vẫn đọng lại vẻ vui sướng. Shiro nhìn Jack rồi sang Will tới Ben đến Emily xong nói:
– Từng người tự giới thiệu sơ về bản thân và công việc hiện tại của từng người tại tòa thành hiện nay đi.
Đầu tiên là Jack già lên tiếng:
– Thưa Shiro-sama! Con tên là Jack, Jack White. Họ White là do mẹ đặt cho con đễ chúng con luôn nhớ đến người đã thành lập nên tòa thành và ban cho chúng con cuộc sống xung túc. Con hiện tại là Tổng Tư Lệnh Bộ Quốc Phòng của Mỹ.
Nói xong Jack liền lui xuống, Will nhanh chân đi lên cung kính tiếp lời Jack già:
– Thưa Shiro-sama! Con tên là Will, William White. Con hiện tại đang điều hành Ngân Hàng Quốc Tế White.
Đến lượt Ben đi lên, vẫn như mọi người cung kính với Shiro:
– Thưa Shiro-sama! Con tên là Ben, Ben White. Con hiện tại đang quản lí Tập đoàn Vũ Khí White chuyên phát triển và sãn xuất các loại vũ khí từ súng cho tới tàu chiến, máy bay, tên lửa, các loại. Nói không quá thì đang là tập đoàn lớn nhất thế giới về sản xuất vũ khí và khí tải.
Cuối cùng là Emily, má có vẻ hồng hồng liếc liếc Shiro. Hướng tới Shiro giọng có chút ngượng ngùng:
– Thưa Shiro-sama! Con tên là Emily, Emily White. 20 tuổi còn là xữ nữ… chuyên về huấn luyện người hầu và… hậu hạ làm ấm giường… cho Shiro-sama…
Shiro mặt hơi ngớ ngẫn ra “Cái gì mà hậu hạ ấm giường còn xữ nữ. Con bé này ai bảo học cái này vậy????” Shiro đơ ra gần 10p đồng hồ, rồi cũng hồi phục mặt lạnh lùng liếc Lisa. Lisa thấy Shiro liếc liền cúi đầu ấy nấy, lắp bắp lên tiếng giải thích:
– Cái..cái…này…là con chuẩn bị…cho Shiro-sama…con…con sợ không…hầu hạ tốt cho người….
Hiện tại Shiro đúng là không nói được gì, đành thở hắt ra một hơi. Khôi phục lại tinh thần, lắc đầu rồi cười cười dịu hướng Lisa và mọi người nói:
– Có lẻ mọi người đều biết ta tên là Shiro, chủ nhân của tòa thành này. Mọi người có thể đều thắc mắc sao ta trẻ như vậy đúng không! Nhìn Lisa thì chắc sẽ thấy không khó giải thích chút nào chứ nhỉ? Ta chính xác sinh năm 1817, có nghĩa là ta đã 200 tuổi rồi. Đây cũng là bí mật mà chỉ có ta, sư phụ ta, Racheal cha Lisa và Lisa biết. Giờ các người là con nuôi và cháu của Lisa, ta cũng xem các người như người thân nên mới nói ra. Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, không tên không họ. Ta sống ở một ngôi làng nhỏ trên núi giờ ta cũng không biết nó ở đâu nửa. Lúc ta lên 15 tuổi thì gặp được sư phụ do tóc của ta bạc trắng cả đầu nên sư phụ ta gọi ta là Shiro. Đợi một thời gian nữa, khi ta rãnh sẽ mở két sắt và cho các người một món quà. Bây giờ thì mọi người đi làm việc của mình đi, còn Lisa thì ở lại ta muốn nói chuyện riêng. Nhớ không cho ai tiến vào!
Bốn cha con Jack già cúi chào Shiro rồi bước nhanh đi ra khỏi chính điện, không quên đóng cửa lại. Chỉ còn Lisa và Shiro, không khí có chút ái muội. Vổ vổ đuổi gọi Lisa đang đỏ mặt, thẹn thùng đến:
– Lại đây với ta xem thử Lisa-chan đã “lớn” như thế nào nà? Có còn là cô bé Lisa-chan “nhỏ nhắn” hay khóc nhè nữa không nào?
Lisa bị lời nói và hành động của Shiro làm đổ chín cả mặt nhưng vẫn bước nhanh tới và ngồi trên đùi Shiro thẹn thung, bổng nước mắt trao ra Lisa nghẹn ngào:
– Lisa-chan… đã chờ được… Shiro-same trở về rồi…
Ôm chầm lấy cổ của Shiro nghẹn không thành tiếng nữa. Shiro cười cười vuốt tóc rồi dùng tay lau nước cho Lisa. Vừa thỏ thẻ vào tai của Lisa vừa lấy ra một sợi dây chuyền bạc có mặt trái tim, đây là vật trao đổi của Shiro và Lisa trước khi đi độ kiếp:
– Nào…Lisa-chan ngoan ngoan, đáng yêu của ta. Xem ta có gì cho con này!
– Á… người còn giữ nó… cảm ơn Shiro-sama… con cũng giữ thanh katana của người rất cẩn thận ạ!
Tự tay đeo dây chuyền lên cổ cho Lisa xong thì Shiro dựa lưng vào ghế ngấm nhìn cô gái trước mắt của mình. Nhớ đến cô bé 10 tuổi hơn ấy với thiếu nữ trước mặt đã đợi mình 100 năm. Shiro quyết định sẽ làm cho cô gái này sẽ hạnh phục mãi mãi. Nhìn thấy Shiro ngấm mình Lisa ngại ngùng, lí nhí nói:
– Nếu Shiro…sama… thích ngấm con thì ngày nào đều có thể… ngấm…
– Lisa con có yêu ta không?
Nghe câu hỏi hùng hồn của Shiro, Lisa tội nghiệp đứng hình nửa ngày. Mặt vừa dịu bớt giờ lại đỏ như có thể bóc khói bất cứ lúc nào. Lúc này Lisa “cô bé 110” đã lạc vào ảo mộng tiên cảnh… không có đường thoát… thì cảm thấy có người ôm mình thì Lisa bừng tỉnh lấp bắp đáp:
– C…ó…Có….con..con..yê…yêu…SHIRO-SAMAAA NHÂTTTTT….
Như chú cún con thoát được xích khóa, chạy tung bay trên bải cỏ… Lisa đã có thể giải bầy được nổi lòng của mình. Hướng đến đôi môi của Shiro hôn lấy hôn đễ. Không còn thẹn thùng nửa ôm chầm lấy Shiro… Shiro bị tập kích không biết làm như thế đành buông tay chịu trói cho giặc xâm lăng. Chừng 10p sau thả môi Shiro ra hít lấy hơi… Thì mới ý thức được mình quá lố… liền cúi đầu như đứa trẻ mắc lổi:
– Co…n con…xi..n… nhổi…..
Shiro lúc này cũng không muốn trách phạt gì Lisa. Cười cười nhọ nhẹ nói vào tai Lisa:
– Con muốn ta phạt như thế nào?
Giật bắn người Lisa đã rơi vào tay giặc, không còn sức chồng cự mặc cho Shiro thò tay vào váy, tung hoành thiên hạ, chèo đèo, lội suối, leo núi… Lisa chỉ có thể yếu ớt lên tiếng:
– Shiro..Ân…sama..á…muốn như thế ân nào á cũng được aA à!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!