Cổ Vu.
Đứa bé thần bí (Thượng).
Chương một : Đứa bé thần bí (Thượng)
Rừng già U Minh.
Cái tên U Minh không biết có từ bao giờ, chỉ biết trong các bản sách cổ từ ngàn đời xưa nó đã có tên là vậy. Cánh rừng này rộng ba vạn chín ngàn dặm, núi non trùng điệp xen lẫn đầm lầy, hang động, thung lũng, hồ sâu, không gì không có. Khu vực này nằm ở xa phía nam của đại lục, giáp ranh đế quốc Âu Lạc. Khí hậu có bốn mùa thì hai mùa khắc nghiệt, hè đến vài vạn dặm không mây, đông đến tuyết che phủ trắng xóa, lại có đủ loại yêu thú, yêu cầm, yêu ma tinh quái sinh sống bên trong, gọi nó là chốn rừng thiêng nước độc cũng không sai.
Người của các đế quốc khác gọi đây là khu vực của người man(1), lại ở xa phía nam nên gọi tắt là Man Nam, vì tại đây có đến cả trăm bộ lạc lớn nhỏ sinh sống, dân cư đông đúc. Người ở đây không giao tiếp nhiều với người khác tộc, trình độ văn minh thấp, mặc đồ bện da thú, vỏ cây, thổ cẩm đan tay. Nếu so sánh với các quốc gia phồn hoa khác trên đại lục không gọi là man di thì là gì?
Người ở đây sống bằng săn bắn hái lượm, ở nhà sàn, tự cung tự cấp. Ngôn ngữ cũng phong phú đa dạng nhưng có một điểm chung đều tự nhận mình là Việt Tộc. Lâu dần người đời gọi họ chung bằng một cái tên : Bách Việt bộ tộc(2).
Bộ lạc Tản Viên, núi Ba Vì, rừng U Minh.
Mặt trời chậm rãi ngả về tây, nhường chỗ cho bóng đêm lạnh lẽo. Ánh trăng nhạt nhòa kéo theo mây đen khiến khung cảnh càng thêm tĩnh mịch. Chỉ có tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng sột soạt của những loài thú ăn đêm. Thầy thuốc họ Lý chậm rãi bước trên con đường nhỏ đã mòn xuyên qua đám cây cối chằng chịt trong rừng. Lão vốn đang ở nhà sắc nốt nồi thuốc thì nửa đêm nghe tiếng đập cửa ầm ầm, vừa mở chốt thì cánh cửa bé xíu đã bị đẩy tung vào phía sau làm lão chút nữa thì ngã ngửa.
Lão đứng sững lại nhìn người trước mặt, kẻ mới đến trạc tuổi trung niên, cao hơn hai mét, tay cầm chiến phủ đỏ như máu. Thân hắn để trần khoác da sói màu bạc, phía dưới bận một chiếc khố dài hai mảnh trước sau, đầu đội một chiếc mũ đầu sói may tay thô giản đẹp đẽ. Khuôn mặt hắn góc cạnh ngay ngắn, mày rậm mắt to, hai mắt như điện.
Người trung niên tai trái đeo một chiếc khuyên bằng xương trắng kì quái, không biết là của động vật nào, trước ngực có một vòng cổ nhỏ bằng dây mây lồng vào một chiếc răng nanh sói to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh. Làn da hắn một màu nâu đồng săn chắc, thêm chiếc mũ đầu sói và áo da sói làm tăng thêm ba phần dã tính. Từ khí thế cộng thêm chiếc rìu lớn mà hắn cầm trên tay dễ làm người ta liên tưởng đến người hoang dã hay một thợ săn thú dày dạn kinh nghiệm.
Cũng không sai biệt lắm, người trung niên này là Âu Dũng, phó tù trưởng bộ lạc Tản Viên, một trong Bách Việt bộ tộc ở rừng U Minh này. Mà ở nơi đây nếu không săn thú giỏi thì lấy gì mà ăn.
“Thần…thần y, ngươi mau đến, a thê nàng….nàng tự dưng kêu đau bụng dữ dội rồi ngất xỉu, Giàng(4) đang ở lúc đột phá quan trọng, mà nàng ta đang có mang, ngươi biết đấy…nhỡ nhỡ…ta….ta….”
Người trung niên này vốn khí thế trùng trùng, thấy được lão Lý ở trước mặt liền lao đến tóm lấy hai bả vai lão, không ngừng lay động, vừa mếu máo vừa nói, còn đâu vẻ uy dũng vừa rồi.
Nhìn khuôn mặt tèm nhem nước mắt pha lẫn nước mũi của người đàn ông cơ bắp đầy mình này làm lão vừa buồn cười vừa khẩn trương, không kịp thay đồ liền vội vã xách hộp thuốc của mình đi ngay.
Nhà của Âu Dũng được tạo phía đầu con trạch, sàn nhà lắp với nhau bằng nhiều thanh trúc to tròn ghép lại đồng đều buộc chặt các phía, liên kết ở lưng chừng là các hàng cột chắc chắn chống thẳng xuống mặt đất. Mái ngôi nhà lợp bằng trúc nứa đan lại, phủ thêm một lớp rơm rạ, phía trong chia làm vài ngăn cho người ở, bên hông có một cầu thang nhỏ để lên xuống. Nhìn qua mười phần đơn giản nhưng lại đêm đến cảm giác ấm cúng không ngờ. Đây chính là kiểu nhà sàn đặc trưng và cũng rất phổ biến của Bách Việt bộ tộc.
Cứu người như cứu hỏa, lão Lý cũng không nề hà nhanh chóng trèo lên phía trên nhà, qua ánh sáng mờ từ ngọn lửa bập bùng ở chính giữa lão thấy một người thiếu nữ đang nằm đó. Nàng có mái tóc dài đen láy, tết lại thành đoạn cuốn xung quanh đầu. Trên người thiếu nữ mang trang phục từ vỏ cây mây, một loại trang phục thông dụng của các bộ lạc sống trong rừng U Minh. Tuy không phải thuộc dạng mĩ nhân tuyệt sắc gì nhưng khuôn mặt nàng thanh tú nhẹ nhàng, thêm bộ y phục vỏ cây màu đất làm người đối diện cảm giác gần gũi hiền hòa, dễ làm người ta có thiện cảm.
Không để mất nhiều thời gian, lão Lý ngồi xuống, vội vàng vạch mắt của Âu phụ ra quan sát, đoạn cầm lấy cổ tay bắt mạch chẩn bệnh.
Âu Dũng ở bên cạnh nhìn lão Lý đang khẽ cau mày, rồi lại nhìn sang vợ mình đang ngất xỉu, cả người hắn gấp gáp lo lắng, hai bàn tay siết chặt vào nhau cố gắng không gây tiếng động ảnh hưởng đến lão Lý nghe mạch. Ước chừng nửa tuần trà thì lão khẽ buông tay, lông mày đang nheo lại cũng dãn ra, lão quay ra nhìn Âu Dũng, nửa cười nửa không.
“Ta có một tin xấu và một tin tốt, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt, tất nhiên là tin tốt trước rồi” – Âu Dũng vội vã nói.
“Được, tin tốt là vợ ngươi nàng sắp sinh, lại còn là con trai, có lẽ chỉ trong mấy ngày nữa thôi. Tốt nhất ngươi nên mời mụ đỡ đến đây để tiện đường chuẩn bị.”
“Thật, thật ư, vậy là Âu Dũng ta sắp được làm cha rồi, lại còn là tiểu A Dũng. Tốt” – Âu Dũng nghe lão Lý nói, cả người kích động run bần bật, hét lên một tiếng. Thanh âm vang rền như sấm náo động cả một mảng rừng.
Lão Lý thấy vậy thì lắc đầu cười, hỏi tiếp:
“Vậy còn tin xấu ngươi không muốn nghe à?”
Giọng lão như gáo nước lạnh tạt vào mặt Âu Dũng, hắn chợt ngừng hét, lo lắng quay lại, bộ dáng hấp tấp hỏi.
“Ta vui mừng quá nên quên mất. Vậy còn tin…tin xấu là gì? Có phải a thê nàng hay đứa nhỏ có chuyện gì không?”
“Tin xấu là…..”
Nói đến đây lão Lý chợt im lặng, lão đưa mắt nhìn vẻ mặt gấp gáp đến tột độ của Âu Dũng, cho đến khi hắn có vẻ sốt ruột không chịu được nữa thì lão mới phá lên cười.
“Tin xấu là…chẳng có tin xấu nào cả. Lão già này nhàm chán quá nên chỉ đùa với ngươi thôi, haha thôi ta đi về đây, nhớ chăm sóc vợ ngươi cẩn thận. Ngày mai qua nhà ta, ta cho ngươi một vài vị thuốc đun lên cho nàng uống để bồi khí dưỡng thai.”
“Cám ơn thần y, cám ơn ngài, đợi tiểu A Dũng sinh ra ta nhất định sẽ mời ngài uống với ta mười vò rượu đế.”
Nói đoạn lão xách hộp thuốc của mình sải bước về nhà, chỉ còn tiếng cười vui vẻ của Âu Dũng ở lại phía sau.
Hỏi tên tuổi của lão là gì người dân của bộ lạc Tản Viên không có ai biết, có lẽ lão cũng chưa từng nói ra. Chỉ biết vị lão nhân này vài năm trước đã đến ở trong bộ lạc, tự xưng họ Lý, nghe đâu là anh em kết giao của Giàng. Tính tình lão nhân hậu tốt bụng, lại tinh thông y thuật, ở một cái nơi khỉ ho cò gáy, rừng rú âm u này thì quả thực chính là khách quý
Thật ra trong mỗi bộ lạc cũng đều có một hai thầy thuốc, nhưng khổ nỗi thầy thuốc duy nhất của Tản Viên bộ lạc lại là Giàng, cũng là Đại Vu duy nhất trong bộ lạc, ngày ngày bận rộn. Vậy nên trừ khi trường hợp nguy cấp hay bệnh nặng họ mới dám đến làm phiền Giàng chứ những thương tích lặt vặt thường bị đám người này tắc lưỡi bỏ qua.
Từ khi lão Lý xuất hiện thì khác, mọi thương tích bệnh tật nặng nhẹ họ chỉ cần đến gặp trực tiếp lão, nếu không di chuyển được thì mời lão đến tận nơi lão cũng chẳng nề hà. Lâu dần người trong tộc cũng có thiện cảm và biết ơn lão lắm.
Để cảm tạ lão Lý chữa bệnh giúp họ nên người trong bộ đã dựng cho lão một căn nhà tranh nhỏ ở cuối bộ, cũng là một chỗ có phong cảnh không tệ, gần bờ suối, lại có rừng trúc bao phủ xung quanh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!