Cổ Vu.
Dị biến.
Chương sáu: “Dị biến”.
“Mau mau nghĩ cách, ta sắp chống không nổi”
Trung niên đầu trọc gấp rút gầm lên một câu, hai tay liên tục huy động phát ra ánh sáng màu xanh từng lớp từng lớp ngăn chặn sinh mệnh lực bị cắn nuốt.
Nam tử tên Giao rút cây lao từ sau lưng cắm xuống mặt đất trước mặt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Chưa đến nửa khắc mây đen trên không trung đã ùn ùn kéo đến, rồi bắt đầu xuất hiện sấm sét xẹt ngang dọc.
Một tia lửa điện xẹt ngang trời đánh thẳng xuống chỗ cây lao, lấy cây lao làm trung tâm, từ từ khuếch tán một vòng sấm sét hình cầu bao phủ toàn bộ cả ba vào bên trong. Quả cầu sấm sét không ngừng phình to, chỉ nháy mắt đã bao phủ diện tích năm trăm mét. Chim chóc muông thú vừa khẽ chạm nhẹ lập tức bị đốt thành than.
Lực lượng cắn nuốt va chạm vào quả cầu sấm sét do Giao tạo ra cũng không hề bị tiêu diệt như ta tưởng tượng, nó chỉ bị giảm tốc độ đi chừng một nửa, không nhanh không chậm hướng phía bản làng bộ lạc Tản Viên mà đi.
Cả ba người Âu Dũng sắc mặt ngưng trọng. Âu Dũng cũng bước tới.
“Để ta giúp ngươi một tay”
“Vu vực, trọng lực ma vực”
Hắn gầm lên một tiếng, từ trên người phát ra khí tức mãnh liệt không thể tưởng tượng. Cây cối, đất đá trong khuôn viên vài trăm mét trước mặt bị đè rạp xuống đất như đang có thứ gì đó ấn xuống từ trên cao. Vài sinh vật đang di chuyển trong khu vực này cũng bị đập bẹp, chỉ để lại trên mặt đất từng vũng máu loang lổ với da thịt bầy nhầy.
Lực cắn nuốt kia đi vào khu vực đó cũng bị chậm lại thêm một phần nữa, tốc độ đã giảm đi rõ rệt. Tuy nhiên chống đỡ như vậy không hề dễ dàng chút nào. Từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt Âu Dũng và Giao thi nhau chảy xuống, sắc mặt cả hai đều trở nên khó coi, không dám có một chút lơ là.
Trung niên đầu trọc cũng không đứng không, hai bàn tay hắn đưa ra, phân biệt để lên sau lưng hai người Âu Vũ và nam tử tên Giao. Từ lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ truyền vào hai người trước mặt. Khuôn mặt cả hai khẽ biến đổi dễ chịu đôi chút.
“Cứ chống đỡ thế này không phải là cách hay. Chỉ sợ không đến một canh giờ chúng ta cũng kiệt lực, lúc đó thì không nói đến bản làng. Thậm chí bản thân chúng ta có đủ sức để thoát ra hay không cũng khó nói.”
Giọng hắn trầm trầm vang lên truyền vào tai Âu Dũng và Giao.
“Ta biết chứ, nhưng nếu chúng ta không làm thì ai làm? Trì hoãn thứ này được thêm một khắc thì tộc nhân có thêm một phần cơ hội sống sót. Hi vọng Giàng sớm đột phá tỉnh lại, nếu không…”
Nam tử tên Giao ngưng trọng đáp lại. Câu nói của hắn chưa kết thúc nhưng cả ba cũng tự hiểu. Ánh mắt cả ba đều có một tia kiên quyết cường liệt. Bọn hắn đềù quyết định dù có chết tại đây cũng phải cứu lấy tộc nhân.
Nửa canh giờ đã qua, sinh mệnh lực đi vào người đứa bé vẫn như trăm sông đổ vào biển, tuyệt nhiên không có dấu hiệu ngưng lại. Lão Lý lúc này cũng có khổ mà không thể nói.
Trộm cướp sinh mệnh lực của thiên địa là một điều cấm kị mà cao tầng tu luyện giả ai ai cũng biết. Lão vốn chỉ muốn sử châm trong ba khắc, để sinh mệnh lực kia hồi lại sinh mệnh lực đã trôi của đứa bé rồi lão sẽ lập tức dừng lại ngay. Khổ nỗi châm kia đang thi triển giữa chừng bỗng vượt khỏi tầm kiểm soát của lão, càng kì lạ là thân thể đứa bé không có dấu hiệu không chịu nổi mà vẫn như một cái vực không đáy tham lam cắn nuốt sinh mệnh lực xung quanh.
“Nguy rồi, thiên phạt”
Đang lo lắng không biết cách nào để xử lý, chợt như cảm nhận được cái gì, sắc mặt linh hồn lão Lý chợt đại biến. Hai mắt mở to trừng trừng nhìn lên bầu trời.
“U…u…..u”
Bất chợt từng đợt âm thanh kì lạ xuất hiện, nghe như tiếng sấm chớp, lại có lúc như tiếng trống trận ầm ầm vang vọng từ chín tầng trời.
Bầu trời mây đen vần vũ mà nam tử tên Giao triệu tập bị xua tan, thế chỗ cho nó là từng đợt mây kì lạ màu tím. Mây này mang theo sấm sét chằng chịt, lạ ở chỗ sấm sét ở đây không phải màu trắng, mà toàn một màu vàng kim.
Từng đám mây kì lạ lăng không xuất hiện, tụ tập ở khu vực bầu trời ngay phía trên ngôi nhà tranh. Mây tím càng lúc càng dày đặc, sấm sét cũng theo đó cuồng bạo hơn, phảng phất như không thể chờ đợi mà giáng xuống đất.
Lão Lý lo lắng đưa mắt nhìn đứa bé, sau đó vẻ mặt khó coi nhìn lên bầu trời.
“Làm thế nào bây giờ? Hài tử à, ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu như ngươi không nhanh dừng lại thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết đó”.
Trái ngược với sự gấp gáp lo lắng tột độ của lão, đứa bé vẫn cứ vô tư cắn nuốt sinh mệnh chi lực khu vực xung quanh. Thậm chí vì đám mây sấm sét của nam tử tên Giao bị đánh tan làm quả cầu sấm sét yếu đi nên lực cắn nuốt này thậm chí còn nhanh hơn trước nhiều lần.
Đám mây khẽ rung động, giống như nổi giận vì bị khiêu khích, một tia sấm sét to lớn cỡ cánh tay nhắm xuống đứa bé mà đánh.
Ầm….
Từng đợt quang hoa từ chiếc nhẫn trên tay lão Lý phát ra, đua nhau bay lên không trung, nổi bật nhất là một thanh kiếm xanh, một vòng lụa hồng, một bộ bao tay màu đỏ và một chiếc mai rùa lớn màu đen.
Thanh kiếm và đôi bao tay bay thẳng lên không đón đỡ tia sét màu vàng kim đánh xuống.
Chiếc mai rùa bay lên không trung, biến lớn như một ngọn đồi, che trên đầu ngôi nhà tranh.
Vòng lụa hồng dài ra cả trăm mét, cuốn lại với nhau thành nhiều lớp bao phủ khu vực gần lão và đứa bé.
Tia sét vàng kim đầu tiên đánh xuống vừa va chạm với thanh kiếm và bao tay thì bị đánh tan. Đám mây màu tím vẫn không hề dao động, từ phía trên đánh xuống tiếp ba đạo sấm sét, đạo nào đạo nấy to gấp đôi ban đầu, hình dáng cũng sắc nét ngưng tụ hơn.
Ầm….
Lại một lần nữa, ba đạo tia sét bị thanh kiếm và bao tay đỏ phân biệt va chạm phá hủy. Trên bao tay và thanh kiếm vẫn không hề có dấu hiệu gì bị ảnh hưởng, như thể việc phá vài đạo sấm sét vừa rồi với chúng dễ như cơm bữa vậy.
“Đùng… đùng… đùng…”
Lần thứ ba, chín đạo sấm sét màu vàng kim đua nhau đánh xuống, đạo nào đạo nấy to như cây cột nhà, thậm chí có thể thấy rõ từng góc cạnh, hình dáng của tia sét.
“Choang…”
Va chạm kịch liệt giữa bao tay, thần kiếm và chín đạo sấm sét từ trên bầu trời phát ra tiếng nổ ầm ầm. Lần này thanh kiếm và bao tay kia có vẻ chật vật hơn đôi chút, trên thân chúng còn có vết khói tỏa ra.
Ánh mắt của lão Lý không lấy gì làm vui mừng, thậm chí còn thêm ba phần lo lắng. Lão biết nhìn qua thì tưởng như vô sự, nhưng thời gian kéo dài càng lâu, sấm sét đánh xuống sẽ càng mạnh, khả năng “hắn” thức tỉnh càng cao. Mà “hắn”….
Những người chưa từng biết đến “hắn” sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được “hắn” đáng sợ như thế nào.
“Liều.”
Linh hồn lão Lý cắn răng, cả thân hình bộc phát quang mang dữ dội, dồn vào một châm đang ở trên ngực đứa bé, đẩy nó tiến vào sâu thêm một chút.
Lực lượng cắn nuốt lập tức tăng lên một phần, làm đám người Âu Dũng khổ không thể nói.
Giao và Âu Dũng thi nhau thổ huyết, kết giới sấm sét và vu vực mà cả hai thi triển sức mạnh thậm chí bắt đầu rung động không ngừng. Trung niên đầu trọc thấy tình cảnh thì gào ầm lên.
“Khốn kiếp, ta đã nói rồi, lão già này không có gì tốt đẹp cả. Tự dưng đưa đến thiên phạt, rồi cái lực cắn nuốt này bây giờ còn tăng lên. Lão định giết cả bản ta đây mà.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!