Cổ Vu.
Thiếu niên Lạc Vũ (Thượng).
Rừng rậm U Minh.
Hiện tại đang là mùa hạ, bầu trời rừng U Minh nắng chiếu gay gắt. Đám cây cối trong rừng cành lá có xum suê đến mấy cũng chỉ có thể che nắng chứ không ngăn cản nổi cái nóng như thiêu đốt từ mặt trời nơi đây. Ở cái thời tiết này, đắm mình vào dòng suối nước mát lạnh chính là điều tuyệt vời nhất không gì sánh bằng.
Không chỉ có con người, nhiều sinh vật khác cũng nghĩ như vậy.
Gần một thác nước nhỏ, xung quanh bao phủ bởi cây cối um tùm, nhiệt độ nơi đây bằng cách nào đó thấp hơn phía ngoài rất nhiều. Từng đàn hươu nai đang ngơ ngẩn chơi đùa uống nước. Chúng chia thành từng tốp vài con, tốp thì nhởn nhơ gặm cỏ, tốp thì đầm mình xuống dòng nước mát vui đùa.
Dòng nước mát là thế, vậy mà lúc này lại có kẻ lại không muốn đầm mình trong đó.
Cách đó không xa trong một đám bụi rậm chằng chịt có một bóng người
đang nằm. Bóng người này thấp bé, ước chừng chỉ khoảng mười mấy tuổi. Cả người hắn cuốn một cái khố nhỏ, thân để trần, tóc dài bện thành từng bện như chân rết cuốn lại quanh đầu. Bên cạnh hắn là một cây cung bé xíu bằng gỗ sồi màu nâu nhạt.
Cả người hắn bao phủ bởi một màu xanh diệp lục, hòa vào với cây cối xung quanh khó có thể nhận ra. Ngực hắn áp sát mặt đất, hơi thở vừa nhẹ vừa đều như có như không. Nếu không có đôi mắt đen láy to tròn kia đang mở ra thì thật khó lòng biết được ở đây đang có một người ẩn nấp.
Hắn đã canh ở đây từ sáng sớm. Khi mà bản làng chưa ai thức giấc, mặt trời còn chưa trèo lên hết lưng chừng núi Ba Vì.
Nai, một động vật cực kì thông minh, nhưng cũng cực kì nhút nhát. Chúng có lực cảnh giác cao độ không thua kém linh giác của nhiều loài ma thú. Chỉ một tiếng động không đúng, hay có cái gì đó không bình thường chúng sẽ lập tức bỏ chạy mất dạng.
Hắn đã mất cả đêm hôm qua để chuẩn bị, hơn nữa từ tờ mờ sáng đã mò đến nằm ở đây. Lý do hắn làm như vậy chỉ để khung cảnh quanh đây thật tự nhiên khi mà đàn nai đến uống nước.
Một con nai với cặp sừng cong bước từng bước chậm rãi tiến gần đến dòng nước mát. Hai mắt nó dè chừng cẩn thận, không ngừng đảo qua lại quan sát cảnh vật xung quanh.
Thấy thời cơ đã gần đến, bàn tay bé xíu của hắn cẩn thận cầm lấy cung tên nhỏ. Hắn kéo căng cung tên, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, mục tiêu là con nai với cặp sừng cong kia.
Hít hơi một sâu, cố gắng kiềm chế để sát khí không phát tán. Hắn từng được dạy rằng sát khí bản thân phát ra càng nhiều thì khả năng sinh vật cảm giác được hắn càng cao. Hắn phải làm sao để bắn được một cung này
vào đúng vị trí cần thiết, thời cơ chính xác và đặc biệt là không để lộ một tia sát khí.
“Dễ thôi, hãy cứ nghĩ như ta đang luyện tập, mục tiêu trước mặt là một cái cây to”. – Hắn thầm nghĩ.
Hai con mắt đen láy của hắn khóa chặt mục tiêu, đồng tử mở to, dây cung được kéo căng hết cỡ chỉ đợi thời cơ để bắn.
Con nai sừng cong hồi lâu thấy không có gì lạ, liền cúi đầu xuống nhanh chóng uống từng ngụm lớn. Sau đó nó ngẩng đầu lên, ra hiệu cho đồng bạn đến thử.
“Một, hai…ba…đến”
Sau ba tiếng đếm, cung tên nhỏ xoáy không trung bắn ra, thời cơ xảo diệu đúng vào lúc lực cảnh giác của con nai rơi vào trạng thái thấp nhất.
Phập…
Tên nhỏ bắn trúng vị trí trái tim của con nai sừng cong. Nó hoảng hốt rú lên, sau đó quay đầu bỏ chạy với mũi tên cắm ở trước ngực. Đám đồng bạn của nó nghe được tiếng động thì cũng náo loạn, quay đầu chạy mất dạng.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy , tám, chín…mười…đến lúc..”
Đứa nhỏ kia không vội vã đuổi theo, hắn chậm rãi bước từng bước chậm, miệng đếm số từ một đến mười như một thói quen vậy.
Chữ “mười” vừa rời miệng, con nai sừng cong đang chạy phía xa bỗng đổ sập xuống mặt đất như cây già đã rụng.
Đứa nhỏ chạy băng băng đến sát con nai, nhanh chóng rút từ hông ra một con dao găm nhỏ màu đen sắc bén, sau đó thành thục lột da, xẻ gân, cắt thịt. Chỉ chưa đầy một tuần trà đã xử lý xong, thật khiến người ta kinh ngạc.
“May mà kịp, chậm một chút nữa là thuốc mê ngấm vào trong máu, thịt sẽ không ăn được nữa”.
Đưa bàn tay nhỏ xíu đưa lên vuốt đám mồ hôi đang thi nhau chảy trên trán, miệng hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Xử lý xong con hươu, đứa nhỏ bắt đầu vác từng tảng thịt to hơn nửa người lên vai quay lại thác nước. Hắn để đống thịt trên mặt đá, loay hoay mò mẫm xung quanh tảng đá to nhất ở đấy, từ đó lấy ra một cái bọc. Trong bọc là từng túi vải nhỏ, đủ loại kích thước khác nhau.
“Muối này… tiêu này… thêm chút xả này, gừng này…”
Miệng lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé thoăn thoắt lấy ra từng loại gia vị trong đống túi nhỏ theo một qui luật riêng, sau đó rắc vào từng tảng thịt rồi xoa đều lên khắp các mặt.
Xong xuôi công việc, hắn nhảy tùm xuống nước, chậm rãi kì cọ làn da màu xanh lục của mình. Bàn tay nhỏ bé đưa đến đâu, từng mảng màu trôi đi đến đấy, đệ lộ phía trong một làn da màu nâu rắn rỏi khỏe mạnh.
Đầm mình trong dòng nước mát làm hắn cảm thấy thật sự dễ chịu. Hai mắt lim dim nhắm lại, cơ thể nhỏ bé có vẻ đã quá mỏi mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.
“Sột… xoạt…”
Tiếng động nhỏ vang lên như bước chân thú di chuyển đánh thức hắn dậy. Hắn vội vã bơi vào bờ, nhanh chóng bắt lấy cung tên và con dao găm nhỏ rồi nép mình ẩn sau tảng đá to nhất.
Tiếng động càng lúc càng rõ ràng, chứng minh sinh vật kia cũng đã đến gần hơn. Hắn lắp tên, kéo căng dây cung, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào vị trí lùm cây nơi phát ra tiếng động.
“Xoạt…”
Chui ra từ lùm cây là một cái đầu nhỏ, đầu đội vòng nhỏ tết bằng lá cây. Tiếp đến là nửa thân người để trần, rồi đến một cái khố đen. Là một đứa nhỏ khác có lẽ cũng trạc tuổi hắn, có điều nhìn to lớn hơn nhiều. Đứa nhỏ này ánh mắt cực kì kênh kiệu ngạo mạn, trên miệng đeo một nụ cười khẩy nhìn qua cực kì chướng mắt.
Hắn bước ra khỏi lùm cây, nhìn thấy thác nước và cảnh vật nơi đây, hai mắt ánh lên sự vui mừng như vừa tìm thấy bảo bối.
“Các ngươi mau qua đây xem, ở đây có nhiều nước mát, có nhiều trái ngon, có lẽ sẽ có nhiều cá nữa”.
Đứa nhỏ quay đầu lại gọi với sang phía bên kia lùm cây.
“Sột… xoạt… xoạt…”
Ba cái đầu nữa chui ra từ chỗ mà hắn vừa chui ra. Vừa thấy được cảnh vật nơi đây thì cả đám vui sướng hò reo, kéo đến chân thác nước rồi thi nhau nhảy xuống.
“Oa… nước mát quá, Biện La, ngươi đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tìm được chỗ tuyệt vời như thế này.”
Một đứa nhỏ lên tiếng, ánh mắt nịnh nọt hướng về phía đứa nhỏ to lớn kia.
“Hahaha, tất nhiên, a ba luôn luôn khen ta thông minh, giống người như đúc lúc còn nhỏ”.
Biện La cười vang, dáng điệu rất hài lòng với đứa nhỏ vừa lên tiếng.
“Phải phải, người anh em Biện La chính là thiên tài ngàn năm có một của bộ lạc ta, chẳng phải vậy nên chúng ta mới bầu hắn làm thủ lĩnh hay sao. Nói không chừng tương lai hắn lại được lên làm tộc trưởng ấy chứ.”
Một đứa nhỏ khác lên tiếng, giọng điệu còn nịnh nọt hơn cả đứa trước gấp mấy lần.
“Tốt tốt, tương lai nếu ta làm tộc trưởng các ngươi sẽ được làm phó tộc trưởng, vũ trưởng, săn trưởng, vừa vặn là ba người.”
Biện La có vẻ thích chí lắm, thả người xuống dòng nước mát, thưởng thức cảnh vật xung quanh.
“Ồ, gì kia ?”
Ánh mắt hắn sáng lên, dừng lại bên bờ suối, nơi có từng tảng thịt đỏ phơi phới đã được tẩm ướp gia vị sẵn sàng.
“Uông Trì, ngươi mau đến kia xem là cái gì”
Biện La hất hàm, ra hiệu cho một trong ba đứa nhỏ.
“Thịt, là thịt hươu Biện La, các ngươi mau đến, thịt vẫn còn tươi mới, lại được tẩm ướp đầy đủ, chỉ cần quay lên là xong.”
Đứa nhỏ tên Uông Trì lò dò đến gần mấy tảng thịt, đưa ngón tay xuống chọc chọc mấy cái, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, đoạn ngoái đầu lại gọi lớn.
“Thịt? Được… mau mau kiếm lửa!”
Nghe đến thịt, cả đám hai mắt sáng bừng, ùa đến chỗ Uông Trì, Biện La cũng nhanh chóng ra lệnh.
“Thịt đó là của ta săn, các ngươi không được động vào”
Củi còn chưa kịp kiếm, lửa chưa kịp nổi thì từ sau lưng tụi hắn vang lên một giọng nói.
Biện La khó chịu quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là một thân hình nhỏ bé, tay trái cầm cung gỗ sồi màu nâu với dao găm, tay phải cầm tên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!