Quyển 2: Thần Thú Bạch Hổ - Nữ Phụ Phản Kích - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Quyển 2: Thần Thú Bạch Hổ - Nữ Phụ Phản Kích


Chương 1


#Mọi người đều biết thần thú Bạch Hổ được người người tranh đoạt ở trong tay Thất Nguyệt liền trở thành thú sủng sai vặt#

“Đau, đau, đau”. Bạch Thiểm vừa xuyên đến liền cảm nhận thân thể đau như nứt da xé thịt.

Cùng lúc đó cô lại có cảm giác cơ thể dường như đang ma sát mạnh với không khí. Hai tai chỉ nghe được tiếng gió ù ù khó chịu.

Cảm giác như đang rơi tự do ấy nhỉ?

Rơi tự do?

Không phải chứ?

Bạch Thiểm cố mở to đôi mắt để quan sát. Trước mắt cô là vách núi sừng sững như muốn che cả bầu trời, thân thể cô thì đang không ngừng rơi xuống phía dưới vách núi.

Không đúng rơi nãy giờ chưa chạm đất, không phải là rơi xuống vách núi sâu vạn trượng đó chứ.

Con mẹ nó không ổn rồi.

“Tiểu Viên Tử, nhanh, nhanh đỡ lão tử!” Bạch Thiểm vội vàng triệu hồi thiết kiếm của mình.

Thiết kiếm vừa xuất hiện nhanh chóng biến lớn đỡ lấy thân thể đầy thương tích của chủ nhân nhà mình.

Không nhận được lệnh bay lên hay xuống của Bạch Thiểm nên nó cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Bạch Thiểm lúc này đang rất muốn nói chuyện nhân sinh với Tiểu Đản Đản.

Con mẹ nó, nó là cố ý chỉnh lão tử đây mà. Lần sau phải cho Tiểu Viên Tử chém nó nặng tay hơn nữa mới được.

“Chủ nhân, lên hay xuống đây?” Thiết kiếm thấy Bạch Thiểm không nói gì vội lên tiếng, giọng nam hài khoảng bảy tám tuổi vang trong đầu cô.

Bạch Thiểm nằm ngửa người trên thiết kiếm nhìn lên trên. Có lẽ nguyên chủ là bị người khác đã thương rồi đánh cho rơi từ trên vách núi xuống, biết đâu tên khốn đó chưa rời khỏi đó. Bây giờ lên trên chẳng khác gì đi nộp mạng. Thân thể này bây giờ từ ngoại thương đến nội thương đều như muốn lấy mạng cô ngay tức khắc rồi. Tìm một chỗ an toàn trị thương trước rồi tìm ra tên khốn đó chém chết hắn.

“Bay xuống tìm một chỗ an toàn cho ta trị thương trước”. Cô liền ra lệnh cho thiết kiếm hạ xuống.

Trong khi thiết kiếm bay xuống tìm nơi an toàn Bạch Thiểm lấy ra một viên đan dược trị thương tạm thời nuốt vào rồi cảm nhận linh khí ở thế giới này.

Linh khí không ngờ nồng đậm như vậy.

Có nghĩa đây là thế giới tu chân hoặc huyền huyễn.

Thế giới này có thể giết người.Hơi bị phấn khích đó.

[Ký chủ, cô không thể dối lòng như thế, cô như thế mà nói chỉ hơi phấn khích thôi sao?] Tiểu Đản Đản lên tiếng khinh bỉ. Khuôn mặt cô đều hiện lên đang cực kỳ phấn khích có được không? Nghĩ bổn đại gia không nhìn ra được sao?

“Hay nha, còn dám lên tiếng? Lão tử còn tưởng mi sẽ trốn ở xó nào im hơi lặng tiếng mà xám hối”.

Tiểu Đản Đản giả chết: […] tôi chưa nói gì hết có được không?

Thiết kiếm cuối cùng cũng tìm ra một hang động ngay trên vách núi. Nó hạ xuống sát đất để chủ nhân nó leo xuống.

Bạch Thiểm bị thương nặng đến mức không leo xuống nổi mà phải lật người lăn từ thân kiếm xuống.

Con mẹ nó sao bây giờ muốn chém người thế nhỉ?

Để người khác thấy cảnh tượng thế này thì mặt mũi nào mà đi huênh hoang nữa?

Bạch Thiểm cố gắng ngồi dậy dựa lưng vào vách động. Cô quan sát căn động một lượt. Đây chỉ đơn giản là một hang động bình thường không có gì đặt biệt. Có lẽ cũng chẳng có lối đi bí mật hay bí kíp võ công gì đâu. Ai bảo lão tử không có số mệnh nữ chính làm gì.

Sau đó cô lại nhìn lại bản thân mình một chút.

Cơ thể này ngoại thương không đáng kể nhưng nội thương lại rất nặng.

Bạch Thiểm cảm thấy giữa ngực lan ra một trận đau nhói liền vạch áo ra xem cơ thể mình.

Một dấu tay màu tím thẫm còn hằn lại trên da thịt trắng nõn của cô.

Cô cảm thán trong lòng. Kẻ thù của nguyên chủ có vẻ mạnh nhỉ? Một chưởng lực lại gây ra thương tích nghiêm trọng như thế, ra chiêu không nương tay một chút nào. Cộng thêm lúc nãy lại rơi xuống vách núi cao như vậy. Là muốn dồn nàng ta vào chỗ chết mới thôi sao? Tên khốn nào độc ác hơn cả lão tử nữa nhỉ?

Được rồi, bây giờ lão tử trị thương trước sẽ tiếp thu cốt truyện, sẽ biết là tên nào ra tay thôi. Đến lúc đó tìm tên khốn đó lóc thịt hắn sau.

Bạch Thiểm lục lọi một hồi cũng lôi ra được vài viên dược trị thương trung phẩm. Lần này cô rơi vào tuyệt vọng thật rồi.

Thương thế như này có ăn hết đống này thì cũng mất một khoảng thời gian mới tốt lên một chút.

Lật bàn, sao người ta đi làm nhiệm vụ đều có đan dược ăn vào khỏe ngay, còn lão tử một viên cũng không có.

Cầu đan dược cấp cao!

Cầu thần y cứu giá!

Cầu luyện dược sư.

[Ký chủ, cô không phải vừa mở ra đan phương của Thần Nông đỉnh đó sao? Đan phương từ thời thượng cổ cô còn muốn gì? Tự đi mà luyện dược!] Tiểu Đản Đản cũng thật không hiểu nỗi. Ký chủ không gì không làm được của nó cư nhiên lại không biết luyện đan.

“Không phải lão tử không biết mà là lão tử không muốn làm. Thời gian ngồi luyện đan dược nhàm chán lão tử có thể đánh được cả đống tên rác rưởi”. Bạch Thiểm bắt đầu huênh hoang. “Đó chính là nguyên tắc của ta. Nguyên tắc thì không thể muốn đổi là đổi”.

[…] hừ, lười thì nói là lười. Bổn đại gia chóng mắt lên xem cô giữ nguyên tắc đến bao giờ.

Bạch Thiểm cũng không thèm đôi co với Tiểu Đản Đản, cô bỏ hết đống đan dược vào miệng.

Hàng kém chất lượng cũng đỡ hơn là không có.

Trước khi hấp thu đan dược để trị thương cô quay sang thiết kiếm đang cắml ở cửa hang.

Một ánh sáng hoàng kim đập thẳng vào mặt cô.

Bạch Thiểm cau mày, cố giơ cánh tay đầy thương tích của mình lên đỡ lấy trán.

“Ta nói này Tiểu Viên tử, mi không thể biến về hình dáng thiết kiếm bình thường được à? Sao cứ thích giữ bộ dáng khoa trương như thế làm gì?”

Thiết kiếm bây giờ không còn hình dáng tự vệ nữa nên đập vào mắt Bạch Thiểm lúc này chính là hình dáng vốn có của Hiên Viên kiếm, ánh sáng hoàng kim chóa lóa đầy khoa trương từ thân kiếm phát ra. Trên thân kiếm khắc đầy đồ đằng cổ xưa. Thiết kiếm thấy cô chú ý đến nó liền rung lắc tỏ ra hưng phấn.

Một nam hài khoản bảy tuổi xuất hiện kế bên thanh kiếm. Khuôn mặt bánh bao mang vẻ giận dỗi ngồi xếp bằng ngay cửa hang. “Chủ nhân người xem, ta đẹp thế này sao người cứ bắt ta ẩn hình thế? Không phải như này rất oai phong sao?”

Bạch Thiểm thở dài nhìn khí linh của Hiên Viên kiếm đang tự kỷ. Có một thanh kiếm thích khoe khoang cô cũng cạn lời rồi.

“Tiểu Viên Tử”.

“Được rồi chủ nhân, nơi này không có người, khi nào rời khỏi đây ta sẽ biến trở lại có được không?” Thiết kiếm nói nhiều như thế nhưng nó cũng rất sợ chủ nhân nó có được không?

“Canh ở cửa hang cho ta, không cho bất cứ sinh vật nào đến gần. Thấy thì chém hết”. Bạch Thiểm phân phó nhiệm vụ cho thiết kiếm.

Sau đó, cô tiến hành dẫn linh khí vào cơ thể, thúc dục đan dược trị thương.

Vì là đan dược cấp thấp nên Bạch Thiểm tốn gần mười ngày mới tạm thời chữa trị cơ thể tốt lên được một chút.

Sau lần này Bạch Thiểm càng quyết tâm tìm một luyện dược tông sư luyện cho mình một kho đan dược dự trữ.

Mười ngày sau.

Bạch Thiểm thấy cơ thể cô cũng khá hơn nhiều rồi. Cô đã có thể vận động thuận tiện hơn nhiều.

Cô quay đầu nhìn thiết kiếm ở cửa hang đang rầu rĩ giết kiến.

Sau đó cô lại nhìn xuống trang phục bị rách tả tơi của mình.

Phải thay đồ khác thôi! Tả tơi thế này làm sao mặc được nữa?

Bạch Thiểm lục lọi một lượt trong không gian liền lấy ra một bộ hồng y cổ đại, tuy không giống trang phục ở thế giới này lắm nhưng nó là bộ duy nhất phù hợp với nơi này.

Cô nhanh chóng thay y phục rồi lấy ra một ít hoa quả lót bụng.

Sau khi no nê rồi thì cô quyết định làm việc quan trọng hàng đầu.

Tiếp thu cốt truyện thôi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN