Ngạo Kiếm Vô Song - Sưu tầm
Không gian luân hồi
Trương Tiểu Phàm trong lòng như đổ mật ngọt, nghe lời ấy của
nàng chỉ là ngôn từ bình thường, lại khiến trong lòng chấn
động, mồ hôi lạnh ra đầy mình. Quanh chàng ai cũng có tư chất
hơn người, tuyệt đỉnh thông minh, tuy chàng không hoàn toàn ngu
ngốc, chỉ có điều là trong những năm ở tại Đại Trúc Phong,
không có một ai coi trọng chàng, khiến cho chàng có chút tự ti
mặc cảm. Lúc này nghe những lời mĩ dịu của Bích Dao, Trương
Tiểu Phàm liền phản ứng loạn nhịp.
Xiêm áo đó, dán
chặt vào trên da thịt nàng, phản chiếu ở trong mắt nàng. Ngay
cả ở trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, cũng có những
giọt nước mưa, đọng lại thành hạt, từ từ chảy xuống.
-Nàng cần chi phải khổ thế này?” Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ.
-Ta
biết cha nàng là một đại nhân vật, thường ngày cô là một đại
tiểu thơ được đối xử tôn kính, hà tất lại vì một tên Thanh
Vân đệ tử nho nhỏ ta đây mà mạo hiểm, đến chỗ này chịu khổ?”
Gió
mưa réo rít, đất trời héo hắt, trong đêm mưa mênh mông, dường
như cả thế gian đều chỉ còn lại một chỗ này, chỉ có mỗi hai
người họ mà thôi.
– Vì dường như là ta đã yêu
Từ lần đầu khi ta gặp chàng
Một tình yêu như thắp sáng tâm hồn
Luôn thấp thoáng trong tim hình bóng chàng
Tiếng nói của nàng, giờ đây cũng mang theo mấy phần phiêu diêu.
-Từ giây phút khi chàng đã trao ta nụ cười
Và ánh mắt sáng trong khi chàng nhìn ta
Lặng nhìn lòng thao thức nhớ chàng từng đêm
Nơi trái tim ta luôn mong về chàng
Chàng, người yêu ơi, người có biết.
Tiếng
nói của nàng thấp dần đi, đến đoạn cuối thì nhỏ đến không
thể nghe lọt, Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát giác, nàng yên yên
lặng lặng tựa đầu vào trên vai mình.
Chỉ có một làn u
hương ở bên mình, trong gió mưa lành lạnh này, lại chân thật
đến dường nào đang ràng rịt lấy hắn.
Nàng nhắm nghiền
mắt lại, Tiểu Phàm cũng vậy hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào
rồi ngấu nghiến lấy nhay, hai tay Bích Dao luồn ra sau lưng xiết
chặt lấy chàng. Nụ hôn ấy thật dài thật dài trôi mãi.
-Đùng.
Một Tiếng sấm thật to vang vọng, một tia sét đánh xuống làm
gãy một thân cây to làm Tiểu Phàm giật mình.
-Bích Dao
Tiểu Phàm giật mình anh tỉnh giấcnhìn xung quanh nhưng không thấy Bích Dao ở đây
Và rồi Tiểu Phàm lại khóc và đôi mắt cứ ướt nhòa
-Tại vì yêu nàng quá nên ngỡ nàng về thôi.. Tiểu Phàm bật khóc cầm lấy vò rượu uống lấy uống để.
-Bích Dao ta nhớ nàng, giá như người chết là ta.
-Gọi tên Bích Dao trong đêm, Trái tim Tiểu Phàm lại càng thêm xót xa. Chàng lại nhớ đến những năm tháng êm đềm hôm nào
Sau khi thét dài một hơi Tiểu Phàm như thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, tâm tình ổn định hơn.
-Đến lúc tính sổ rồi, nói xong Tiểu Phàm nhìn lên trời cao.
-Hỏa Quang Trảm, Trương Tiểu Phàm Xoay Thiêu Hỏa Côn một ngọn
lửa khổng lồ tỏa ra, Tiểu Phàm lăng không bay lên, một gậy quét
ngang, ngọn lửa vạn độ thổi ra, đánh tan hết cả mây mù. Lập
tức gió ngừng thổi, mưa ngừng bay, những ngôi sao xuất hiện,
ánh trăng vàng nhẹ nhàng chiếu xuống.
-Làm hỏng mất mộng đẹp của ta. Tiểu Phàm hừ lạnh nhảy xuống lại ngồi trên mái đình ngắm trăng.
-Đã đến mời xuống cùng uống chung rượu. Trương Tiểu Phàm thản nhiên nhìn lên vầng trăng trên cao nói ra.
-Vù,
một tiếng giõ khẽ thổi, trên thiên không một hình dáng mĩ lệ
tay nhẹ nhàng cầm một chiếc đáp xuống, tà váy khẽ tung bay
trong gió, một nhan sắc tuyệt trần, phấn trang chạm ngọc, đôi mắt
tròn và lớn, tươi ngon mọng nước thông thấu, mũi ngọc nho nhỏ càng là
hoàn mỹ khó bắt bẻ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi như lửa. Mỹ nữ
này đáp xuống mái đình tay thu chiếc ô lại, khẽ vươn người, thời
điểm này bộ ngực ưỡn lên cao cao, cũng có thể nhìn thấy khe rãnh đầy
đặn dưới áo. Mỹ nữ như thế thật sự xinh đẹp đáng yêu, thập phần làm
người khác ưa thích, nhưng mà thời điểm vòng eo lắc lư và mũi ngọc nhíu
lại liền lập tức cho người ta cảm giác nóng rát, quả là tác phẩm
của thiên địa. Cũng may Tiểu Phàm chung thủy với Bích Dao chứ
gặp thằng khác là đi tù chắc rồi. Thời điểm mỹ nữ bước đi tới,
dưới chân nàng phát sáng lung linh như là ánh trưng sáng chảy ra,
thật nhiều ánh sao rơi xuống, nàng chẳng khác gì đang đi lại giữ
thiên hà..
Trương Tiểu Phàm nhìn qua mỹ nữ, nhìn xuống sao trăng dưới chân nàng, sau đó khẽ thi lễ.
– Tại hạ Trương Tiểu Phàm, không biết tiên nữ là ai?
– Hằng Nga Tiên Tử.
Một tay cầm ô tay còn lại chống hông, bộ dáng thập phần yêu mị, có vài phần khí chất nhìn Trương Tiểu Phàm.
– Tiên tử đại giá Quang Lâm không biết có gì chỉ giáo. Tiểu Phàm cười nhẹ nhàng nói ra.
Ngươi
muốn cứu Bích Dao hay không? Hằng Nga Tiên Tử nhẹ nhàng nói ra,
nhưng với Trương Tiểu Phàm thì không khác gì boom tấn cả. Vẻ
điềm nhiên trên mặt chàng biến mất thay vào đó là một sự khẩn
trương đến tận cùng.
– Tiên Tử có cách, nếu có thể
cứu được Bích Dao, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn tiên tử?
Tiểu Phàm cung kính hành lễ với nàng.
-Trong tay các ngươi có Thiên Thư đệ nhị quyển vậy hẳn ngươi biết Thiên Thư đệ nhất.
–
Thiên Thư đệ nhất quyển đã mất tích ngàn vạn năm trước, nhưng
biết đến thì sẽ có cách?.Tiểu Phàm khân trương hỏi.
–
Thiên Thư đệ nhất quyển nó còn có một vai trò khác chính là
Siêu Phẩm thần khí hay còn gọi là Thông Thiên Thánh Khí. Là
thánh khí đệ nhất trong tất cả thần khí.
Hằng Nga tiên tử dừng lại một chút rồi nói tiếp.
-Trong
Thiên Thư có một chương là không gian luân hồi, có thể đưa người
ta đến nơi xa nhất của Vũ trụ, để đưa hồn phách của người
chết trở về, giúp họ cải tử hồi sinh.
Trương Tiểu Phàm chấn động nói:
-Không
biết Thiên Thư giờ nơi đâu, tiên tử cần tại hạ làm chuyện gì,
ta nguyện chết không từ chỉ mong tiên tử cung cấp tin tức về
thiên thư.
– Ta giúp ngươi cũng chính là giúp chính ta,
giúp cho thiên hạ. Đại nạn thiên cổ sắp hàn lâm, Ma Thần tộc
sắp phá vỡ phong ấn trở lại. Khi đó ba ngàn thế giới sẽ rơi
vào diệt vong. Nói đến đây nàng khẽ thở dài.
-Muốn
trấn áp ma thần tộc cần có thiên thư, vì vậy phải thức tỉnh
thiên thư, tìm ra người được Thiên Thư lựa chọn. Giúp ngươi giúp
muôn dân thiên hạ,nhất tiễn song điêu.
-Mong tiên tử nói rõ hiện tại ta phải đi đâu. Tiểu Phàm mừng rỡ vì có cách chắc chắn cứu được Bích Dao.
-Hiện tại ta biết Thiên Thư đang ngụ tại Vạn Xuân thế giới.
-Vạn Xuân Thế giới.? Tiểu Phàm lần đầu nghe tới.
Nó
là một tiểu thế giới và lại trước nay chưa từng có nhân vật
uy danh nào xuất thân từ nó cả, có thể nói nó rất là bình
thường cũng có lẽ vì vậy mà Thiên Thư chọ nó làm nơi trú
ngụ.
– Ngươi thu xếp ở đây đi, ba ngày sau ta sẽ giúp ngươi
mở một công không gian đến đó, có tìm được hay không phải xem
ông trời có mỉm cười với ngươi hay không. Hằng Nga tiên tử nói
xong bay thẳng lên khung trăng rồi biến mất.
-Bích Dao hãy
chờ ta, ta sẽ mang nàng trở loại. Tiểu Phàm nắm chặt tay đầy
quyết tâm. Tự nhủ với bàn thân xong chàng bắt đầu thu xếp đại
cục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!