[đồng nhân hoa thiên cốt]thủ hộ giả - chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


[đồng nhân hoa thiên cốt]thủ hộ giả


chương 7


Trời không sao cũng không trăng, tối đen như một vực sâu thăm thẳm, khiến người ta không phân biệt rõ đâu là trên đâu là dưới, giống như chỉ cần đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống đó.

Một đứa bé khoảng mười hai, mười ba tuổi một mình đi nhanh trên đường đang kêu vội và chạy đén nhà đại phu

Nói nàng đang đi chẳng thà bảo rằng đang chạy, vì thực sự nó quá gấp gáp..

Sắp tới thôn rồi, chỉ cần vào trong thôn là sẽ yên tâm, nàng sẽ không phải lo nữa nhấc lên một nụ cười thiên tử thủ yhầm”coi bộ mình diễn cũng giỏi quá.

Nhìn phía sau.phía con quả chặn đường mặt nó đang như nhìn phải cái gì đó vô cùng khủng bố mà đó chính là đứa bé chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi

khi đến chiếc cầu đá đầu thôn, nàng liền thở dài.mệnh mà dù cứu được nàng cũng không cứu đâu không thể cản bước thiên cốt được.

Đột nhiên, ngọn đèn lồng ánh vàng dịu dàng trong tay nàng bắt đầu chuyển thành màu xanh rồi đỏ lên một cách kỳ lạ, giống như đang bị nhiễm máu vậy. làm toàn bộ con quỷ khiếm đảm mà chạy bạt mạng

Người trong thôn lúc đó đều đã ngủ, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gà chó kêu cũng không nghe thấy. Nàng điên cuồng chạy tới đập cửa tiệm thuốc, nhưng tất cả mọi người giống như đều chết trong mơ, không có lấy một chút phản ứng, không có lấy một nhà sáng đèn. Nàng liều mạng đập cửa một lúc lâu mới có người trả lời.

“Ai đấy…?”

“Trương đại phu, Trương đại phu, con là Tiểu tử! Mau tới cứu cha con, ông ấy sắp chết rồi!” Tiểu tử hét to.

“Được, được, Thiên tử có tiểu cốt ở nhà mà, con đừng lo, đợi bác mặc quần áo và lấy đồ đã. Nhanh thôi, nhanh thôi…”

Không lâu sau, một ông cụ đã bạc nửa đầu mang theo hòm thuốc bước ra, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh nàng.

“Sao con lại đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt thế này! Đi đường không sao chứ?”

ba đột nhiên trở bệnh nặng lắmbệnh nặng…” thiên tử lo lắng

-đi thôi,thiên tử

ở nhà
Hoa Thiên Cốt chạy ra chạy vào đun nước, sắc thuốc, lau mồ hôi cho Hoa tú tài, không dám để mình rảnh rỗi. Có lẽ trong lòng nàng đã mơ hồ nhận ra cho nên luôn lo lắng sợ hãi. Thế gian này, nàng chỉ có cha là người thân duy nhất.

Hoa tú tài vẫn lo lắng sau khi mình chết Hoa Thiên Cốt Hoa Thiên tử chỉ còn một mình sẽ ra sao?

-thiên cốt khi cha mất con phải cố gắng…nghe lời…thiên..tử . và lên Mao Sơn bái sư học nghệ. Đợi đến khi thành tài sẽ không sợ yêu ma quấn thân nữa.

Hoa thiên tử tới nơi lúc cha nói truyện xong

Đại phu lắc đầu,cuối cùng là vẫn chậm 1 bước sao?

Hoa Thiên Cốt nắm chặt bàn tay đang lạnh dần đi của cha mình mà buồn bã hiu quạnh. Đến cả cha cũng đi rồi giờ chỉ còn nàng và tỉ tỉ thôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN