Thiên Vũ Địch Phàm
Chương 6 - Thiên Thư
– Có vẻ chúng đã quyết định ra tay rồi. Thưa phụ thân!
Một làn sương mờ lạnh lẽo chợt xuất hiện trong phòng riêng của Hồ Thiên Nhạn. Làn sương này từ từ ngưng tụ lại, ngay sau đó một thân hình nam nhân chợt hiện ra. Nam nhân này toàn thân là một màu trắng. Từ mái tóc đến làn da, đến y phục tất thảy đều mang một màu tuyết trắng. Hắn có một đôi mắt rất kỳ dị, người khác nếu nhìn thẳng vào đôi mắt này, thứ duy nhất cảm nhận được là sự lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn là Hồ Tuyết Phong, con trai thứ ba của Hồ Thiên Nhạn.
Hồ Thiên Nhạn nghe hắn nói vậy, chỉ hừ lạnh lên một tiếng. Vẻ mặt có chút biến sắc rồi ngay sau đó lão đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày, nói: ” Hơn ba trăm năm rồi mà chúng vẫn chưa từ bỏ ý định đó, ha ha ha, được, nếu chúng muốn đến, ta sẽ tiếp đón”
Nhìn phụ thân, Tuyết Phong có chút lưỡng lự: ” Thưa Phụ thân, thứ lỗi cho hài nhi, chỉ là thứ đó…có thật sự tồn tại không? Có thể đem nó đổi lấy hòa bình cho Hồ tộc chúng ta?”
” Thứ đó thật sự tồn tại. Khởi tổ của chúng ta là Hồ Thần đại nhân, năm đó bằng sức mạnh trấn nhiếp quần hùng đã giành được bảo vật Cổ Nguyên trí linh đó về cho Hồ tộc chúng ta. Thứ đó quá khủng khiếp, chỉ có thế ngộ bất khả cầu. Cuối cùng nó cũng không chọn Hồ Thần đại nhân. Trước khi lâm chung, Hồ Thần đại nhân đã dùng sinh mệnh lực của ngài phong ấn nó vào chính địa cung này. Từ đó về sau các đời tộc nhân chúng ta luân phiên nhau duy trì phong ấn.
Dù có đem nó ra trao đổi, sợ rằng cái hòa bình mà chúng ta nhận được cũng không thể kéo dài. Dạ Đế là một kẻ đáng sợ, với lực lượng của hắn bây giờ, nếu có được thứ đó thì không ai cản được hắn nữa. Hắn đã kéo đến đây, chúng ra chỉ có thể chiến tử, không thể thỏa hiệp.”
“Hồ Thần đã giao cho chúng ta trách nhiệm duy trì nó suốt mười vạn năm qua, đó là số mạng. Chúng ta sẽ cho chúng thấy sự kiêu ngạo của Hồ Tộc chúng ta. Hài tử, con có sợ không?
Tuyết Phong lúc này vẻ mặt vô cùng kiên định. Trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn toát lên chiến ý hừng hực. Sát khí cũng theo đó mà thoát ra bên ngoài:” Không, dù chúng muốn huyết tẩy, một ngàn chiến binh hồ tộc chúng ta sẽ cho chúng một cái giá thật đắt.”
Đỉnh Tuyết Sơn, một đạo quang mang màu đỏ chợt lóe lên trên không trung vội lao nhanh xuống tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Hỏa diễm chợt bộc phát khiến một lượng lớn băng tuyết theo đó mà tan chảy. Rung động từ vụ va chạm vừa dứt, một thanh âm lạnh lẽo của đứt gãy lại vang lên .
Trời đất lại một lần nữa rung chuyển, băng tuyết theo từng mảng lớn mà lở ra, trôi dọc xuống sườn núi. Mặt đất nứt ra, khe nứt cũng trở lên to dần theo sự rung chuyển. Một thứ gì đó có đỉnh nhọn từ từ đội đất mà trồi lên trên, một cỗ kình khí sát lạnh cũng theo đó mà tràn ra ngoài khiến cho đám thuộc hạ kia bất giác lùi về sau chục thước.
Dần hiện ra, một tòa thủ phủ nguy nga tráng lệ xuất hiện rồi đứng sừng sững ở đó. Chính giữa tòa thủ phủ này có một biểu tượng rất lớn điêu khắc hình một con hồ ly có chín đuôi. Cửu vỹ hồ, đúng, đây chính là hình dáng thật sự của Thiên Sát phủ, cũng chính là của những truyền nhân Hồ Tộc còn sót lại.
” Đã 300 năm rồi, Thiên Nhạn, cuối cùng ta cũng có thể gặp lại ngươi!”
Từ trên trời, một hư ảnh chợt xuất hiện. Một lão trung niên dáng người cao gầy, khoác trên mình một bộ trường bào màu đỏ ngạo nghễ nhìn xuống dưới. Sau lưng hắn, từ cánh rừng xung quanh không ngừng xuất hiện thêm những thân ảnh mặc bố giáp màu hoàng kim, nhanh chóng bao vây địa cung Thiên Sát.
Hừ lạnh một tiếng, Thiên Nhạn liếc mắt nhìn về phía kẻ lạ mặt kia, ánh mắt lóe lên những tia sát khí lạnh người, hai ánh mắt va chạm vào nhau trong không trung khiến cho không khí xung quanh có chút vặn vẹo.
“Hahaha, đã hơn 300 năm rồi, ta đã không nghĩ tên Dạ Đế ngươi cũng đã đạt cảnh giới của thần, chẳng trách tất cả tộc nhân trong thiên hạ lại thuần phục dưới chân ngươi. Hahaha, không biết Thiên Sát phủ của ta có gì khiến Dạ Đế chí tôn ngươi tận lực đến tận đây.”
“Bớt nói nhảm đi, ta đến đây thu hồi phần tịch cuối cùng của Thiên Thư. Biết điều thì giao ra đổi lấy mạng sống cho Thiên Sát Phủ của ngươi. Chỉ là một Tộc nhân bé nhỏ, các người chắc hiểu rõ chống lại ta sẽ có kết quả gì?”
Thiên Thư đúng là thứ mà Hồ Thần năm đó giành được, một thần vật tồn tại trong vũ trụ từ thuở hồng hoang, hấp thu tinh hoa trong trời đất mà ngưng tụ thành hình thể vật chất mang linh trí. Chính vì vậy, Thiên Thư đại diện cho trí tuệ và sức mạnh ẩn tàng của trời đất. Năm đó vì tranh giành giữa các thế lực khiến cho Thiên Thư vỡ thành nhiều mảnh mà phân tán. Không thể ngờ sau từng đấy năm, Dạ Đế đã thu thập Thiên Thư gần như trọn vẹn, duy chỉ thiếu mảnh của Thiên Sát phủ đang cất giữ.
Dạ Đế lúc này có chút thiếu kiên nhẫn, đúng, 300 năm trước hắn cũng là một tộc nhân của hồ tộc, lại chính là đệ đệ của Thiên Nhạn. Khi biết được bí mật về Thiên Thư, tà tâm của hắn đã trỗi lên mong muốn chiếm đoạt Thiên Thư để làm bá chủ. Bị phát giác, hắn đã ra tay tàn sát vô số tộc nhân rồi bỏ trốn. Không ngờ chỉ sau từng đấy năm, hắn bằng mọi thủ đoạn và sự cường đại của bản thân mà đứng lên đỉnh thiên hạ.
“Dạ Đế, năm đó ngươi ra tay tàn sát tộc nhân chúng ta. Ta cũng đêm phần tịch Thiên Thư mà hủy rồi. Không phải ta không thể giao cho ngươi, chẳng qua ngươi không có tư cách đó. Hahaha”
Thiên Nhạn vừa cười khoái trá, vừa quay về nhìn hơn một ngàn tộc nhân Hồ tộc phía sau. Hắn biết dù có giao ra, Hồ tộc hôm nay cũng sẽ chấm dứt.
Mặt của Dạ Đế lúc này đã lạnh tanh, sát khí không ngừng phóng suất ra bên ngoài. Không khí xung quanh hắn liên tục vặn vẹo thật kinh sợ.
“Giết hết không chừa một tên nào!”
Dạ Đế nói lớn, tay phải từ từ xuất hiện một thanh kiếm màu lam sắc, những quầng sáng hoàng không không ngừng bao bọc lấy toàn bộ lưỡi kiếm. Vung kiếm lên, một luồng kiếm khí sắc bén như cắt nát không gian theo lưỡi kiếm mà lao đến phía Thiên Nhạn.
“Uỳnh…” luồng kiếm khí khủng khiếp đang lao như một vệt sáng trong không trung chợt va chạm với một thân ảnh mang hắc y. Vụ nổ dữ dội vang ra trên không khiến áp lực phát ra thật mạnh. Hơn năm mươi tên mặc bố giáp hoàng kim sắc gần đó không kịp biết chuyện gì xảy ra lập tức hôn mê.
Nhìn người này tay chỉ cầm một đoản đao màu huyết sắc cản phá đường kiếm của mình, Dạ Đế chợt nhíu mày lại. Phải biết một kiếm kia chém ra không phải bình thường, mà là sử dụng thần lực. Một kẻ thế nào lại có thể chống đỡ một chiêu này mà vẫn bình yên vô sự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!