Vạn Đạo Tổ Sư
Truyền Thế Châu
“Tức là Truyền Thế Châu, nó có tác dụng truyền đạo cho đời sau, đi giáo hóa đệ tử như thế nào, sau này, ngươi tất nhiên sẽ biết rõ.”
Nhạc Cảnh cảm thấy trong đầu mình có một viên hạt châu, đang phát tán ra tia sáng, tia sáng này tỏa ra bốn phía, không phải quá mãnh liệt, nhưng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, giống như ôm ấp thoải mái dễ chịu, để cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó.
Luồng sáng này mở rộng không ngừng, từ trong đầu Nhạc Cảnh thẩm thấu ra rất nhanh, tràn ngập toàn bộ thức hải của Nhạc Cảnh. Cuối cùng chậm rãi mở rộng, bao trùm toàn thân Nhạc Cảnh. Cũng may bây giờ là ban ngày, cũng ở tại miếu hoang hoang tàn vắng vẻ , không có ai trông thấy. Nếu mà có kẻ khác ở đây, nhất định có thể nhìn thấy, một luồng tia sáng trắng ngà, Nhạc Cảnh được bao phủ trong đó, giống như kiểu con gà nằm trong quả trứng to lớn.
Nhạc Cảnh cảm thấy một mãnh hỗn độn bên trong não hải, sau đó là một hồi đau đớn giữ dội truyền ra, cuối cùng, lan tỏa khắp toàn thân, cảm giác này đau nhức đau thấu tim gan, xâm nhập vào cốt tủy. Nhạc Cảnh nghiến chặn răng, chịu đựng lấy cơn đau nhức như bị cạo xương này, mồ hôi chảy ra không ngừng, đã sớm làm thấm ướt quần áo. Nhưng cơn đau nhức này dường như là còn chưa đủ, vẫn như trước giống như thủy triều kéo tới, không ngừng đánh thẳng vào thần kinh Nhạc Cảnh. Cơ thể yếu ớt này của Nhạc Cảnh làm sao chịu được đau đớn như vậy, kêu to một tiếng, lần nữa bất tỉnh nhân sự.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nhạc Cảnh lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người như vô lực, toàn thân mồ hôi đã thấm ướt, ẩm ướt làm cho Nhạc Cảnh cảm thấy rất khó chịu. Có chút đau đầu, để Nhạc Cảnh không để ý tới sự khó chịu, nhịn không được xoa xoa hai bên huyệt thái dương, làm dịu đi cơn đâu đầu này.
Hai mắt Nhạc Cảnh tối sầm lại, đột nhiên có một lượng lớn tin tức thi nhau xuất hiện, để Nhạc Cảnh suýt chút hôn mê lần nữa.
Một lúc sau, Nhạc Cảnh mới khôi phục lại bình thường, cảm giác khó chịu trong đầu cũng hoàn toàn biến mất.
Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, chỉnh sửa tin tức trong đầu một chút, phát hiện ra trong đầu của mình chứa thêm rất nhiều tri thức. Trong đó bao quát rất nhiều tri thức ở trên Địa Cầu, những kiến thức mà bản thân đã từng học qua hoặc là sớm đã quên, giờ phút này lại như khắc họa xuất hiện ở trong đầu, vô cùng rõ ràng.
Còn có rất nhiều tri thức mà bản thân chưa từng biết, cũng xuất hiện rõ ràng ở trong đầu. Tỉ như « Lục thao » (hay còn gọi là Lược thao,Thái công lục thao là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác ), « Tôn Tử binh pháp » (là sách chiến lược chiến thuật chữ Hán do Tôn Vũ soạn thảo vào năm 512 TCN đời Xuân Thu), « Ngô tử binh pháp » (là một tác phẩm binh pháp của Ngô Khởi đời Chiến Quốc) … các loại. Còn có « Hà Đồ Lạc Thư », 《 Kỳ Môn Độn Giáp 》, « Tiên Thiên Bát Quái », « Dịch Kinh » … vân vân.
Giống như bách khoa toàn thư, thiên văn địa lý, thi từ ca phú, không chỗ nào không có.
Nhạc Cảnh không khỏi có chút ngạc nhiên, trong miệng lẩm bẩm nói: “3000 Đại Đạo Chẳng lẽ chính là đây?
Thanh âm già nua vẫn luôn im lặng, đột nhiên có chút suy yếu nói: “Đây chỉ là một ít bộ phận ở trong đó thôi, 3000 Đại Đạo, chỉ là một cái khái quát mà thôi, nếu bàn về Đại Đạo, thì nó bao la bát ngát không thể đếm được có tất cả bao nhiêu Đạo. Nhân tình từng trải đều là văn chương, muôn nghìn chúng sinh đều là Đạo.” Thanh âm già nua nói.”Truyền Thế Châu, chính là dựa vào công đức của ngươi mà được, chỉ đến khi ngươi đạt được công đức nhất định, mới có thể mở ra giai đoạn truyền thừa tiếp theo, nếu được truyền thừa, có thể tự ngao du Đại Thiên Thế Giới, ức vạn Tinh Không, trường tồn cùng thế gian, vĩnh sinh bất tử.”
“Ngao du Đại Thiên Thế Giới, ức vạn Tinh Không? Trường tồn cùng thế gian, vĩnh sinh bất tử?” Nhạc Cảnh kinh ngạc lẩm bẩm nói.”Vậy chẳng phải là nói, chỉ cần ta lấy được được truyền thừa của Truyền Thế Châu, liền có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp biển?”
Trong đầu hiện ra hình ảnh phi thiên độn địa, dời núi lấp biển, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng mong chờ. Trong lòng nóng như lửa, hận không thể ngay lập tức lấy được truyền thừa.
“Tiểu tử, ngươi suy nghĩ quá mức đơn giản rồi, chỉ là phi thiên độn địa, dời núi lấp biển, những thứ này, lại như thế nào xứng đáng với Truyền Thế Châu, lại như thế nào xứng với danh xưng ‘Đạo Tổ’. Cái Thế Giới này so với ngươi tưởng tượng muốn càng thêm bao la rộng lớn, cũng không phải đơn giản như ngươi biết trong thần thoại vậy, khi thời điểm ngươi đến cảnh giới kia, ngươi tự nhiên sẽ biết được.” Già nua thanh âm nói ra.
“Vậy cảnh giới đó ta lúc nào có thể tới?” Nhạc Cảnh hiếu kỳ hỏi.
“Lúc nào ngươi có thể đi tới kia cảnh giới kia, ta cũng không thể hiểu rõ, giống vậy, cũng không phải việc ta có thể không chế, tất cả còn cần nhìn xem ngươi cố gắng.”
“Bản thân ta cố gắng? Cố gắng như thế nào?” Nhạc Cảnh khó hiểu nói.
“Thời gian sau này không nhiều lắm, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.” Thanh âm suy yếu già nua nói ra.
“Muốn đạt tới Đạo Tổ cảnh, cần phải truyền thụ Đại Đạo, mỗi lần thu một vị đệ tử, có thể được công đức, sau khi tích lũy được công đức nhất định, Truyền Thế Châu tự nhiên sẽ cảm ứng được, vì ngươi mở ra cảnh giới tiếp theo …”
Nghe thanh âm này giải thích, Nhạc Cảnh mới từ từ hiểu ra, cũng hiểu rõ bản thân cần phải làm những gì.
Căn cứ thanh âm kia nói, hắn chính là châu Linh của Truyền Thế Châu, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi. Hắn tồn tại, chính là để tìm chủ nhân mới cho Truyền Thế Châu. Mà cái Truyền Thế Châu này, chính là gốc rễ của Đại Đạo, để hắn trở thành một đời Đạo Tổ. Muốn mở ra cái này Truyền Thế Châu, thu được tin tức bên trong Truyền Thế Châu, chỉ có thu lấy điểm công đức, điểm công đức không phải là làm việc thiện, mà là dạy đệ tử. Về phần được nhận bao nhiêu Đệ Tử, đạt được bao nhiêu công đức, châu Linh không được biết.
Hơn nữa, Đệ Tử cũng không phải tùy ý thì nhận lấy, mà phải được Truyền Thế Châu tán thành mới có thể thu. nếu gặp được người có tư chất cao, sau khi được Truyền Thế Châu tán thành, tự sẽ có chỗ tăng lên, việc mà Nhạc Cảnh làm chính là căn cứ Truyền Thế Châu nhắc nhở, nhận lấy đệ tử này, sẽ thu hoạch được tương ứng công đức. Tích lũy đến công đức nhất định về sau, Truyền Thế Châu sẽ mở ra giai đoạn truyền thừa tiếp theo. Cái này cụ thể cần có bao nhiêu công đức, như thế nào nhận lấy đệ tử, không có nói rõ ràng cụ thể. Còn cần Nhạc Cảnh tự động đi tìm kiếm.
Châu Linh nói đến đây, thanh âm đã là dần dần nhỏ bé không thể nghe thấy, nếu không phải tồn tại ở não hải Nhạc Cảnh, chỉ sợ Nhạc Cảnh đã không nghe thấy châu Linh nói gì.
“Vừa rồi lúc ngươi hôn mê, Truyền Thế Châu đã mở ra giai đoạn truyền thừa thứ nhất, vô luận là đối với ngươi đại não, hay là thể chất, đều có tăng lên cực lớn, cái này cũng khiến cho năng lượng của ta tiêu hao cực lớn. Hiện tại, ta đã đem những chuyện mà ta biết được, toàn bộ đã nói cho ngươi, sau này, còn cần ngươi tự động tìm tòi, ta tỉnh lại lần nữa, có lẽ phải chờ tới ngươi mở ra cảnh giới tiếp theo.” Châu Linh thanh âm chậm rãi biến mất, cuối cùng là im lặng.
“Châu Linh, châu Linh, ngươi vẫn còn ở đó sao?” Nhạc Cảnh không ngừng dò hỏi. Vô luận Nhạc Cảnh hỏi thăm như thế nào, châu Linh đều không có phát ra thanh âm, nghĩ tới liền lâm vào ngủ say.
Nhạc Cảnh chỉnh sửa một chút suy nghĩ, tiêu hóa tin tức mà châu Linh để lại.
Đạt được trường sinh, vĩnh sinh bất tử, chính là chuyện mà Nhạc Cảnh hướng tới, chỉ là trong lúc này, trong đầu tin tức hỗn loạn, cần trước tiên phải tiêu hóa, nếu là không làm được bước đầu tiên truyền thụ đệ tử, lại như thế nào mở ra truyền thừa của Truyền Thế Châu? chứ đừng nghĩ tới chuyện vĩnh sinh bất tử.
Nhạc Cảnh cười khổ nhìn thoáng đôi tay nhỏ, bây giờ bản thân chỉ có năm, 6 tuổi, lại như thế nào lấy được tín nhiệm của người khác, trở thành đệ tử của chính mình? Cái này không thể nghi ngờ là một chuyện nực cười, đồng thời, bản thân đối với nơi này hoàn toàn là không biết gì cả, vẫn là phải đi tìm hiểu một chút, rồi mới làm dự định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!